Trường Nam Sinh Quý Tộc


"Rầm" một tiếng, cửa xe đóng sầm lại, cả người Giản Trì ngã xuống đệm da mềm mại của xe.

Không quan tâm đến đau đớn của sự va chạm, cậu ngồi dậy muốn mở cửa, nhưng chỉ chậm một giây, tài xế đã nhanh tay lẹ mắt khóa toàn bộ cửa lại, khởi động xe sau đó trực tiếp đi thẳng về hướng rời khỏi Saintston.

Giản Trì không từ bỏ việc kéo tay nắm cửa xe, lặp đi lặp lại nhiều lần cho đến khi cổ tay bị đau nhức, không nhịn được mà run rẩy.

Thiệu Tiên Hoa từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng ngồi thẳng tắp ở đầu kia ghế sau, cho đến khi Giản Trì kiệt sức, ông ta mới lớn tiếng nói trong xe ô tô đang đóng cửa: "Đừng làm những việc vô dụng này, thư giãn một chút đi, tôi sẽ không làm gì cậu đâu."
"Rốt cuộc ông muốn làm gì?" Giản Trì bám vào cửa xe, nhìn chằm chằm vào nửa bên mặt của Thiệu Tiên Hoa không dám phân tâm một khoảnh khắc nào: "Ông định dẫn tôi đi đâu vậy? Ngài Thiệu, đây là bắt cóc, ngài có biết không?"
Những lời nói xuất phát từ nội tâm bất an này của Giản Trì đối với Thiệu Tiên Hoa mà nói giống như một đứa trẻ chơi nhà chòi, ông ta "A" một tiếng, khi nhướng mày toát ra một tia sắc bén thường xuất hiện trong mắt Thiệu Hàng, lại càng uy nghiêm hơn, càng thêm nội liễm, lão luyện, khiến người ta kinh hồn bạt vía.

"Vẫn còn một tiếng đồng hồ nữa." Thiệu Tiên Hoa nói: "Tôi không muốn làm tổn thương cậu, nhưng nếu cậu khăng khăng chống lại, tôi không thể không áp dụng một số thủ đoạn đặc biệt."
Còn thứ "thủ đoạn đặc biệt" gì, không cần phải suy nghĩ cũng làm cho lông tơ người ta dựng đứng.

Không gian phía sau nhỏ hẹp làm cho Giản Trì hít thở khó khăn, một nỗi sợ hãi không rõ, hoàn toàn bị áp bức thậm chí còn tồi tệ hơn những vụ bắt cóc trước đó: "Một tiếng đồng hồ gì?"
"Một tiếng sau, xe sẽ dừng lại trước cửa nhà họ Thiệu, đến lúc đó tôi không muốn nhìn thấy chuyện vừa rồi xảy ra lần thứ hai, cũng đừng hòng chạy trốn." Thiệu Tiên Hoa nghiêng đầu, tầm mắt lướt qua trên khuôn mặt cảnh giác của Giản Trì, không lạnh không nhạt liếc một cái, trọng lượng lưu lại giống như tảng đá to lớn đè nặng trong lòng Giản Trì.
"Trước tiên ông phải nói cho tôi biết ông làm như vậy là vì cái gì, tôi không cảm thấy có chỗ nào xúc phạm đến ông, hoặc nhà họ Thiệu."
"Cậu hiểu tại sao."
Thiệu Tiên Hoa nói xong câu này, ánh mắt dời tới cảnh sắc ngoài cửa sổ, thời tiết không hiểu tại sao lại trở nên u ám, giống như không khí áp lực trong xe: "Thiệu Hàng vì cậu, nói năng không có lễ độ, xung đột với tôi.

Chuyện này không phải là lần đầu tiên xảy ra, tính khí của nó luôn tồi tệ, không chịu quản giáo, nhưng đây là lần đầu tiên nó vì người khác mà tuyên chiến với người làm cha như tôi."
Thật khó để nghe ra đây là một lời bình luận mà người cha đánh giá về con trai mình, khi Thiệu Tiên Hoa nói hai từ "tồi tệ", hoàn toàn không thể nghe thấy sự có thất vọng hay không, như thể đang nói về một người xa lạ không có quan hệ gì với ông ta.

Buồn cười là, từ duy nhất xen lẫn cảm xúc lên xuống của ông lại là "tuyên chiến".

Tiếng "Cha" rơi vào trong tai Giản Trì lộ ra sự châm chọc vô biên.

Cậu nhớ rõ ngày đó một mình Thiệu Hàng trốn ở phòng piano uống say, toàn bộ trọng lượng dựa vào người cậu, khi nói đến cha, trên mặt hắn lộ ra sự chán nản và tự giễu, sự chán ghét thâm nhập tận sâu vào trong tủy xương, còn có thất vọng chôn sâu trong đáy lòng không muốn bị người ta phát hiện.

"Cho nên? Chuyện này có liên quan gì đến việc ông bắt cóc tôi?"
Từ sau khi lên xe đây là lần đầu tiên Thiệu Tiên Hoa nhìn thẳng về phía Giản Trì.

Đôi mắt đen nhánh không hề đục ngầu như ở cái tuổi này nên có, sắc bén đến mức khiến người ta sợ hãi, ông ta nhìn kỹ Giản Trì: "Thiệu Hàng chống đối lần này không phải là đùa giỡn đơn giản.

Đây là lần đầu tiên tôi biết con trai tôi không biết từ khi nào bị một người không rõ lai lịch câu dẫn đến mức thần hồn điên đảo, không phân trắng đen.

Hôm nay gặp mặt, là tôi lấy thân phận người cha mời cậu đến nhà họ Thiệu làm khách, thuận tiện khuyên bảo Thiệu Hàng một chút, khiến nó ý thức được sai lầm của bản thân."
Làm khách, khuyên nhủ.

Giản Trì cái gì cũng hiểu hết rồi, lại không nhịn được muốn cười.

Đương nhiên cậu sợ Thiệu Tiên Hoa, người đàn ông này hoàn toàn không cùng tầng lớp với cậu, thậm chí có thể dễ dàng giẫm cậu dưới chân.

Nhưng Giản Trì không thể kiềm chế được sự phẫn nộ chạy loạn lung tung trong lồng ngực mình: "Ông không muốn cúi đầu, cho nên đem nhiệm vụ này cưỡng chế giao cho tôi, cũng không phải muốn hòa giải mà là để Thiệu Hàng ý thức được sai lầm của mình.

Thứ cho tôi nói thẳng, ngài Thiệu, thật ra là anh ta vô duyên vô cớ chống đối lại ông, hay là nói ông cũng có sai lầm, nhưng không muốn thừa nhận?"
Thoáng chốc, ánh mắt Thiệu Tiên Hoa trở nên âm u đáng sợ, Giản Trì không chút nghi ngờ nếu như không phải giờ phút này cậu còn có giá trị, Thiệu Tiên Hoa nhất định sẽ không chút do dự "xử lý" cậu.

Nhưng chỉ trong chốc lát, nguy hiểm đã biến mất trên khuôn mặt của Thiệu Tiên Hoa, ông ta ngồi ngay ngắn ở đầu kia, khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh và uy nghiêm ban đầu.

"Cậu có thể từ chối, quay trở lại ngay bây giờ, có lẽ vẫn có thể bắt kịp các lớp học buổi chiều."
Giản Trì không có chút vui sướng nào, đáy lòng lại trở nên trống rỗng.

Sự hòa nhã của Thiệu Tiên Hoa giống như sóng gió dưới đại dương bình lặng, giống như một âm mưu mới ấp ủ.

Đúng như dự đoán.

"Nhưng mà như vậy, tôi cũng sẽ thay đổi chủ ý, để cho những người ngồi xổm ở cửa tiệm giặt ủi của Giản Thành Siêu làm điều gì đó." Thiệu Tiên Hoa nói: "Tôi nghĩ cậu không muốn nhìn thấy hình ảnh đó đâu."
Trái tim đột nhiên co lại, Giản Trì gần như muốn nhảy ra khỏi chỗ ngồi, nhưng thực tế là cậu chỉ có thể gắt gao, tức giận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình tĩnh của Thiệu Tiên Hoa, tức giận khi đạt đến ngưỡng giới hạn, như một quả bóng bay bị thủng chìm xuống, tràn ngập cay đắng và vô lực.

"Được." Giản Trì nói: "Tôi sẽ làm theo những gì ông nói."
Cậu đột nhiên nhớ lại một số chuyện không có liên quan với nhau.

Trương Dương từng nói, Vệ An tạo tin đồn bôi nhọ rất nhiều người trên HS, bao gồm cả tin đồn chính trị của cha Thiệu Hàng, nói Thiệu Tiên Hoa hối lộ bao che, bẩn thỉu dơ dáy, có một số tin đồn còn chưa kịp lan truyền đã lập tức bị đổi lấy hình phạt nghiêm khắc.

Lúc đầu Giản Trì nghe được thì có ấn tượng đầu tiên là đồng tình với cha Thiệu Hàng, nhưng giờ phút này, khúc mắc của Giản Trì đối với Vệ An đã tiêu tán hơn phân nửa.

So với làm loạn nhỏ nhặt trong trường học thì mỗi một câu nói của Thiệu Tiên Hoa đều là áp bách thật và hiện thực.

Giản Trì biết, nguy hiểm đã treo trên đỉnh đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến Thiệu Tiên Hoa cắt sợi dây thừng kia khiến cậu lập tức rơi xuống.

Chiếc xe thuận lợi chạy vào trong sân nhà, Giản Trì xuống xe sau đó đi theo phía sau Thiệu Tiên Hoa, một đường vẫn trầm mặc an phận, không có phản kháng gì.

Thiệu Tiên Hoa dường như chưa bao giờ coi cậu là một mối đe dọa, hoặc quá tự tin vào chính mình, ngay cả sự chú ý cũng không muốn phân tán, xuyên qua sân nhà kiểu Trung Quốc lớn như vậy vào phòng ngủ tầng ba, dừng lại ở phía trước của cánh cửa đóng chặt.

"Đừng làm tôi thất vọng."
Ông ta nhẹ nhàng vỗ vai Giản Trì, lộ ra nụ cười nhẹ đầu tiên trong hôm nay, giống như một trưởng bối hòa ái dễ gần quan tâm hậu bối, khiến Giản Trì cảm thấy ớn lạnh.

"Cút ra ngoài, đừng làm phiền tôi."
Cửa phòng vừa mới được mở ra, một đồ trang trí gốm sứ hung hăng đập vào tường cách Giản Trì một thước.

Uy lực bất thình lình lao đến làm cho thân thể Giản Trì cứng ngắc một chút.

Sự im lặng lan tỏa trong không khí dường như làm cho Thiệu Hàng đang mất khống chế nhận ra có gì đó bất thường, khoảnh khắc hắn ngẩng đầu lên, đáy mắt âm u đỏ tươi như đông lại.

Không dám tin những gì mình đang nhìn thấy.

Trái tim Giản Trì đập loạn nhịp mà không hề báo trước.

Lần cuối cùng cậu và Thiệu Hàng gặp mặt là trước khi cậu bị Bạch Thư Quân trói xuống tàu, ký ức trống rỗng ở giữa khiến Giản Trì ngay từ cái nhìn đầu tiên nhìn thấy Thiệu Hàng không thể lập tức liên hệ đến người thiếu niên u ám trước mắt này với Thiệu Hàng kiêu ngạo trong trí nhớ.

Hắn giống như một con thú bị mắc kẹt trong sự bạo loạn ngoài tầm kiểm soát do chấn thương, phát ra một tiếng uy hiếp chống cự lại những kẻ xâm nhập.

Khoảnh khắc tầm mắt ngưng tụ trên mặt Giản Trì, đáy mắt Thiệu Hàng đốt lên một chùm ánh sáng, hắn bước nhanh về phía Giản Trì, phát ra một tiếng xác nhận đầy khàn khàn.

"Giản Trì?"
"Là tôi." Có lẽ là bởi vì cách làm việc của Thiệu Tiên Hoa quá máu lạnh, có lẽ là bởi vì dáng vẻ chật vật của Thiệu Hàng, khiến Giản Trì dâng lên một tia áy náy cùng khó chịu mơ hồ: "Là cha của anh...!Ông ta đưa tôi tới đây."
Đôi mắt đỏ ngầu của Thiệu Hàng quét qua Giản Trì từ đầu đến chân không bỏ sót chỗ nào, xác nhận cậu bình yên vô sự, không bị thương tổn gì, đôi mắt sắc bén rũ xuống, vào giờ phút này gai nhọn toàn thân cũng thu lại, thuần phục.

Hắn cầm cổ tay Giản Trì, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên da cậu, hắn cúi người xuống, cằm tựa vào vai Giản Trì: "Sao bây giờ cậu mới đến?"
Giọng nói nặng nề lộ ra sự uất ức khó hiểu, dán vào vành tai, Giản Trì run rẩy một trận.

"Tôi..."
"Cậu không cần phải giấu tôi, ông ta đã bắt cóc cậu tới đây, đúng không?"
Giản Trì hơi cứng đờ, im lặng một lúc lâu, phát ra một tiếng than thở mệt mỏi: "Đúng, cha anh đã đưa tôi ra khỏi trường học, bảo tôi làm công tác tư tưởng cho anh, còn nói chắc chắn là nguyên nhân của tôi mới khiến anh phạm sai lầm."
"Cậu không cần để lời nói của ông ta, ông ta luôn khiến người ta ghê tởm." Giọng nói của Thiệu Hàng truyền vào màng nhĩ cậu trở nên vô cùng lạnh lẽo: "Sau khi cậu mất tích, tôi thử dùng sức lực của mình để tìm cậu, kết quả là bị người của ông ta sắp xếp bên cạnh phát hiện, báo cáo lên.

Ông ta không quan tâm đến tôi, nhưng cố tình kiểm soát tôi, tôi đã cãi nhau với ông ta, bị ông ta làm gãy cánh tay bằng gạt tàn.

Ông ta bị tôi chọc vào cái chân đau, thẹn quá hóa giận, dứt khoát nhốt tôi ở đây."
Điểm tương thông của các gia đình giàu có có lẽ là sự giam cầm mà xã hội phong kiến mới có.

Giản Trì nghe được mà kinh hồn bạt xác, cậu theo bản năng cúi đầu nhìn về phía cánh tay Thiệu Hàng: "Bị thương nghiêm trọng không?"
Thiệu Hàng xắn tay áo lên, trên cánh tay có một mảng xanh tím lớn nhìn thấy mà giật mình, còn có hai vết thương chưa lành, giống như dấu vết bị mảnh vỡ của gạt tàn xẹt ra, có thể tưởng tượng ra lực đạo tay của Thiệu Tiên Hoa.

Giản Trì cảm thấy cánh tay mình cũng đau lên, nói không nên lời là chỉ trích hay là quan tâm: "Sao anh không bôi chút thuốc?"
"Không có điều kiện."
Nói xong, Thiệu Hàng cực kỳ đáng thương thở dài một tiếng, sau đó kề sát vào bên tai Giản Trì, hạ thấp giọng nói: "Cậu hôn một cái thì sẽ không đau."
Giản Trì đang tràn đầy áy náy trong lòng vừa nghe được câu này, không đành lòng đánh một cái ở trên cánh tay đang giơ ra của Thiệu Hàng, lúc hạ xuống vẫn không đành lòng, vòng qua chỗ xanh tím bị thương kia, cắn răng nói: "Lúc này rồi, anh có thể đứng đắn một chút được không?"
"Cậu không phải tới cứu tôi sao? Sao còn thêm vết thương mới cho tôi."
Nhìn qua dường như Thiệu Hàng bị đau không nhẹ, lông mày đều nhíu chặt lại, chậm chạp không giãn ra.

Giản Trì còn tưởng rằng vừa rồi cậu không cẩn thận đánh tới chỗ bị thương của hắn, vừa cúi đầu xuống kiểm tra, má đã bị hôn một cái.

Lúc cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên, trên môi lúc này hạ xuống nụ hôn của Thiệu Hàng, bàn tay bị đánh đến kêu đau của hắn đè lại gáy Giản Trì, không hề giảm lực, Khi Giản Trì phản ứng lại đã tức giận cắn đầu lưỡi Thiệu Hàng một cái, cưỡng chế kết thúc nụ hôn ngắn ngủi này.

"A."
Lần này giống như đau thật sự, Thiệu Hàng lau môi dưới, nhìn vết máu còn sót lại trên mu bàn tay, khóe môi lại cong lên trên, đã sớm quét sạch sự u ám vừa rồi.

Ngón tay hắn nắm cổ tay Giản Trì mập mờ vuốt ve hai cái: "Thật thần kỳ, hôn cánh tay một cái sẽ không đau nữa, nhưng nơi này lại bắt đầu đau, có thể hôn thêm một cái được không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui