Giản Trì nghe Trương Dương nói cuộc thi đua ngựa là truyền thống của Saintston từ khi trường thành lập đến nay.
Quán quân có thể nhận được đặc quyền của BC trong 1 năm, sẽ có phòng nghỉ của bản thân, ghim cài màu đen và bao gồm cả những quyền lợi ưu tiên về mọi mặt.
Mỗi năm đều có rất nhiều người đăng kí tham gia nhưng chức vô địch thường chỉ thuộc về vài người nhất định.
Năm đầu tiên là Thiệu Hàng, năm thứ hai là Thẩm Thư Đình.
Cuộc thi này chủ yếu thử thách bản lĩnh và sự nhanh nhẹn, thứ quan trọng nhất chính là kinh nghiệm.
Nếu như không học từ nhỏ, không được huấn luyện bài bản thì chắc chắn không có cách nào nổi bật giữa những đám học sinh ưu tú này.
Trương Dương nói giải thưởng này chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.
Những người có thể lấy được chức quán quân chỉ có mấy tên BC hàng đầu đó.
Cái gọi là đặc quyền trong mắt mấy người đó chẳng có chút giá trị nào, đến cuối cùng thì giải thưởng đã bị hầu hết mọi người lãng quên.
“Nhưng quả thật cuộc thi này rất đặc sắc.” Cuối cùng Trương Dương còn nhấn mạnh thêm một câu: “Cậu có thể lên mạng xem, trên đó có video đua ngựa của mỗi năm ấy.”
Giản Trì không cảm thấy hứng thú mấy.
Sau khi so sánh giữa giấc mơ và hiện thực thì cậu thực sự cảm thấy hoài nghi thế giới hiện giờ.
Nhưng cậu cũng không làm Trương Dương mất hứng.
Hai người hẹn cùng nhau đến xem trận đấu.
Cũng xem như để chứng thực một chút may mắn cuối cùng.
Buổi sáng trời nắng đẹp, xung quanh khu vực thi đấu đều đã ngồi kín người.
Suýt chút nữa thì Giản Trì bị tách khỏi Trương Dương.
Đột nhiên cậu bị người khác vỗ vào vai, một cậu nam sinh có ghim cài màu đỏ đứng phía sau, nói: “Giản Trì, chỗ ngồi của cậu ở phía trước.”
Trương Dương không biết tại sao người này lại đột ngột xuất hiện ở đây, nhìn người vừa đến với ánh mắt kì quái: “Trạch Tây, cậu đến đây làm gì? Không phải YC có thể dẫn bạn bè ngồi chung sao?”
Khu vực khán đài cũng được phân chia nghiêm khắc như ghim cài.
Nếu không có Trương Dương thì e rằng Giản Trì phải ngồi hàng sau cùng như những sinh viên đặc biệt khác, đó cũng là hàng có vị trí tệ nhất.
Triệu Trạch Tây nhún vai: “Hội Phó bảo tôi sang đây tìm Giản Trì, sắp xếp cho cậu ấy được ngồi phía trước.”
“Hội Phó?”
Trương Dương ngơ ngác nhìn Giản Trì, bán tín bán nghi hỏi Triệu Trạch Tây: “Anh ấy có nói nguyên nhân không?”
“Tôi chỉ đến đây chuyển lời mà thôi.”
Giản Trì cũng không thể lí giải được, nhớ lại những gì bản thân đã nói khi gặp Quý Hoài Tư vào lần trước.
Khi đó thần trí của cậu còn chưa tỉnh táo, mấy vấn đề loạn xì ngầu đó nếu để bất kì người nào nghe thấy thì họ sẽ đều cảm thấy kì lạ.
Trong lòng cậu chợt nảy ra phỏng đoán, chắc Quý Hoài Tư đã nhầm tưởng rằng cậu là một người thích xem đua ngựa.
Trước khi Trương Dương kịp hỏi thêm gì thì Giản Trì đã đi về phía trước một bước: “Chỗ của tôi ở đâu vậy, làm phiền cậu dẫn tôi đến đó được không?”
Triệu Trạch Tây gật đầu: “Đi theo tôi.”
“Sao cậu lại quen hội phó vậy?” Trương Dương vừa đi theo phía sau Trạch Tây, vừa nhỏ giọng hỏi bên tai Giản Trì, dáng vẻ nghi ngờ cứ như “cậu đừng hòng lừa được tôi.”
Giản Trì mặt không đổi sắc đáp: “Lần trước tôi bị người ta tạt nước, anh ấy không kịp thời đến ngăn cản nên cảm thấy tự trách, có lẽ muốn đổi chỗ ngồi cho tôi để bồi thường.
Ngoài chuyện này ra thì tôi thật sự không nghĩ ra được còn lí do nào khác.”
Trương Dương bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong mắt lại lóe lên ánh sáng kính nể quen thuộc: “Cũng phải, hội phó lúc nào cũng chu đáo như vậy, lần này nhờ cậu mà tôi được thơm lây rồi.”
Hàng đầu tiên nhất chỉ có lác đác vài người, Giản Trì và Trương Dương chọn hai vị trí trống ngồi xuống.
Đấu trường đang tiến hành kiểm tra lần cuối.
Trong những tiếng hò hét đó thì một người con trai mặc đồ hiệp sĩ màu đen dắt theo một chú ngựa, đi vào đường đua.
Chỉ trong nháy mắt hắn đã tạo ra một cơn sóng âm thanh còn lớn hơn ban nãy.
Người kia có thân hình cân đối, đôi boot đen ôm sát đôi chân, bước chân ưu nhã nhưng không làm mất đi khí thế, đôi tay đeo găng tay trắng cầm một chiếc mũ hình vòm.
Mái tóc vàng bồng bềnh óng ánh dưới ánh nắng mặt trời.
Đôi mắt sâu như thể ngọc lục bảo hiếm có.
Khuôn mặt có sức hút pha trộn giữa phương Đông và phương Tây, tựa như những vị thần được khắc trên giáo đường, khiến người khác kinh ngạc đến quên cả hô hấp.
Giản Trì nghe thấy sau lưng có người hô lên mấy câu đại loại như “hội trưởng”, “Thẩm Thư Đình”.
Tuy cậu đã biết trước từ lâu nhưng khi thấy khuôn mặt giống y hệt như trong giấc mơ, nhịp tim của cậu vẫn không khỏi hẫng lại một nhịp.
“Hội trưởng về nước rồi ư?” Trương Dương ngạc nhiên nhìn về phía Thẩm Thư Đình trong đám người: “Sao không có một chút tin tức nào vậy”
Dường như những tiếng reo hò bên ngoài đều bị Thẩm Thư Đình bỏ qua.
Hắn đội nón lên, nắm lấy dây cương, động tác của hắn nhanh đến mức chỉ còn thấy tàn ảnh mà thôi.
Chiếc cổ trắng ngần của ngựa cong xuống, quen thuộc chở chủ nhân rảo bước trên trường đua.
Hạng mục đầu tiên của cuộc thi này là vượt chướng ngại vật, sau đó là cuộc thi tập thể.
Giản Trì không hiểu luật lệ cuộc thi, chỉ có thể đoán được diễn biến của cuộc thi thông qua sự cổ vũ của những người xung quanh.
Không thể phủ nhận một điều rằng, trong tất cả những tuyển thủ tham dự cuộc thi thì Thẩm Thư Đình và Thiệu Hàng là hai người được nhiều người chú ý nhất.
Thẩm Thư Đình điềm tĩnh ngồi trên lưng.
Mỗi một động tác đều mang theo sự ưu nhã trời sinh, tốc độ lại không thua kém tí nào.
Cho dù cát sỏi đá bay đầy đấu trường, Thẩm Thư Đình ngồi trên lưng ngựa không nhiễm chút bụi trần.
Thiệu Hàng lại hoàn toàn trái ngược với hai từ “tao nhã”.
Khí thế bừng bừng giống như không gì có thể ngăn cản, cơ bắp trên người hắn căng lên theo vó ngựa, khiến Giản Trì lo lắng hắn sẽ không khống chế được lực đạo mà xông thẳng về phía khán giả mất.
“Xem ra vị trí quán quân lại là sự tranh tài giữa hai người bọn họ nữa rồi.”
Tình hình đã rõ rồi, người đã xem thi đấu hai lần như Trương Dương ngáp một cái: “Không phải hội trưởng thì chính là Thiệu Hàng.
Tôi cảm thấy lần này Thiệu hàng có cơ hội thắng cao hơn.
Hội trưởng vừa mới trở về từ Boros, có lẽ sức lực sẽ không bằng hắn ta.”
“Hội trưởng là người Boros sao?”
Điều này đã lí giải rất rõ ràng về mái tóc vàng kim và đôi mắt như lục bảo của Thẩm Thư Đình.
“Anh ấy là con lai giữa Trung và Boros.
Cha anh ấy là vương tử của Boros, anh còn có một người chị.
Nếu mà tính toán kĩ lưỡng thì anh ấy là người có thân phận hiển hách nhất trong BC, dù sao thì trong người anh ấy mang dòng máu của quý tộc.”
Tuy nói như thế nhưng Trương Dương vẫn cong cong khóe miệng: “Nhưng anh ấy lại quá lạnh lùng, cứ như máy móc vậy ấy, việc chung làm chung.
Tôi vẫn thích hội phó hơn cơ.”
“Hình như tôi nghe thấy có ai vừa nhắc đến tên mình.”
Sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc, âm thanh không lớn nhưng lại có sức hút riêng biệt, chẳng hề bị tiếng ồn ào che lấp.
Trương Dương đứng dậy, khuôn mặt màu lúa mạch đỏ bừng, vội vàng kêu một tiếng: “Xin chào, xin chào hội phó ạ.”
Quý Hoài Tư ngồi sau lưng Giản Trì, khẽ nở một nụ cười ôn hòa với Trương Dương: “Cậu ngồi xuống đi.
Cuộc thi diễn ra đến đâu rồi?”
Rất khó để tưởng tượng một người cao đến một mét tám mấy lúc này lại cứ như học sinh tiểu học ngoan ngoãn ngồi xuống cùng thảo luận trận đấu với Quý Hoài Tư.
Lần đầu tiên Giản Trì thấy Trương Dương mất tự nhiên như vậy, không nhịn được mà mỉm cười.
Đột nhiên cậu cảm thấy có ai đang nhìn mình, khẽ quay đầu, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Quý Hoài Tư.
“Cuộc thi có thú vị không?” Anh cười nhẹ hỏi, ánh mắt có chút tiếc nuối: “Lúc nãy anh phải xử lý vài chuyện trong Hội học sinh nên không kịp đến xem nửa trận trước.”
Giản Trì thật thà nói: “Em xem không hiểu lắm, Trương Dương nói có lẽ quán quân kì này sẽ là Thiệu Hàng hoặc hội trưởng.”
“Năm trước cũng vậy đấy nhưng năm nay anh rất mong chờ sự xuất hiện của những tuyển thủ mới.
Dù sao thì năm nào cũng chỉ có hai người họ, anh nghĩ mọi người cũng cảm thấy giống anh vậy, xem đến chán rồi.”
Giản Trì không khỏi nhìn Quý Hoài Tư vài lần.
Anh cảm nhận được ánh nhìn của cậu bèn mỉm cười, đuôi mắt cũng cong cong lên: “Chẳng lẽ anh nói như vậy rất kì lạ sao?”
“Không ạ.” Giản Trì lắc đầu.
Có thể là loại cảm giác mà Quý Hoài Tư mang đến cho người khác quá vô hại và tao nhã, Giản Trì nghĩ đối phương sẽ không nói những lời khiến người khác mất hứng.
Đến cả trong mơ thì lời quở trách của Quý Hoài Tư đã là nhẹ nhàng nhất rồi.
Giản Trì cảm thấy không nên tiếp tục suy nghĩ về chuyện này nữa, trong lòng cứ muốn tách Quý Hoài Tư trong mơ và hiện thực ra.
Ngoài trừ biến số là cậu ra thì tất cả mọi người xuất hiện trong giấc mộng tiên tri kia không có gì khác biệt, mà Quý Hoài Tư cuối cùng lại càng chạy càng xa.
Nếu như nói thế giới này là một quyển sách hoặc một bộ phim, Giản Trì nghĩ cậu nhất định sẽ là nhân vật phản diện.
Thế nhưng không phải là phản diện lớn nhất mà chỉ là một hòn đá nhỏ trên đường, ngay cả cái tên cũng chẳng thể khiến người khác nhớ rõ, còn Bạch Hy Vũ và những người xung quanh cậu ta lại hệt như nhân vật chính, tuy số phận long đong nhưng cuối cùng vẫn sẽ đi đến kết cục mỹ mãn tốt đẹp.
Suy nghĩ này khiến Giản Trì tỉnh táo lại không ít, tuy cậu không biết giấc mơ đó từ đâu mà tới thế nhưng nghĩ lại thì cũng có thể đó là một lời nhắc nhở của thế giới này dành cho cậu, để cậu vượt qua bi kịch của “Giản Trì” trong mơ, rẽ sang một lối khác của cuộc đời.
Dường như tất cả đều có một lời giải thích hợp lí.
Khi Giản Trì đang suy nghĩ phải làm sao để thoát khỏi sự việc ban đầu thì đột nhiên nghe thấy Trương Dương kêu lên: “Trời ạ, sao cậu ta lại tham gia cuộc thi vậy chứ? Đừng nói là đánh cược với Thiệu Hàng đấy nhé.”
Giản Trì tỉnh táo lại nhìn về phía trường đua, tiếng hò reo xung quanh đã bị tiếng thảo luận bàn tán thay thế từ lúc nào.
Bộ đồ kỵ sĩ khiến Bạch Hy Vũ nhìn có vẻ mảnh mai hơn.
Cậu ta cưỡi một con ngựa màu nâu, khuôn mặt dưới nón bảo hiểm lại chẳng có chút sức sống nào.
Cho dù đứng ở xa cũng có thể cảm nhận được cơ thể cứng ngắc, hô hấp không thuận – Cậu ta hoàn toàn là người mới.
“Cậu ta mới học được bao lâu đâu mà đi tham gia đua ngựa, không muốn sống nữa à?”
“Nghe nói Bạch Hy Vũ và Thiệu Hàng đánh cược, chỉ cần cậu ta thắng thì Thiệu Hàng sẽ không đi kiếm chuyện với cậu ta nữa.
Một chuyện không có khả năng thế này vậy mà cậu ta cũng dám đáp ứng.”
“Có kịch hay để xem rồi.”
…….
Tất cả mọi chuyện đều như những gì Giản Trì nghĩ nhưng khi thật sự thấy cảnh này cậu vẫn không khỏi căng thẳng lo lắng cho Bạch Hy Vũ.
“Cậu ta sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Trương Dương vốn luôn khó chịu với Bạch Hy Vũ cũng gạt bỏ thành kiến sang một bên, hỏi Giản Trì.
Giản Trì an ủi nói: “Sẽ không sao đâu.”
Cậu nói với Trương Dương, cũng là đang nói với chính bản thân mình.
Nếu như tất cả mọi chuyện đều xảy ra theo diễn biến trong mơ thì sắp tới con ngựa này sẽ mất khống chế, sau đó trước khi Bạch Hy Vũ rơi xuống đất thì được Thiệu Hàng cứu, tuy nguy hiểm nhưng cũng không phải vấn đề lớn.
Quý Hoài Tư ở bên cạnh không biết đã ngừng cười từ khi nào, nhìn con ngựa đang vượt qua chướng ngại vật mà Bạch Hy Vũ đang cưỡi, thấp giọng nghiêm trọng nói: “Con ngựa này vô cùng nóng nảy.”
Giản Trì vô thức siết chặt lòng bàn tay: “Nó sợ hãi sao?”
“Nó đang kháng cự thép ngậm, muốn hất người trên lưng mình xuống.”
Quý Hoài Tư nhanh chóng bấm một dãy số, thấp giọng hỏi: “Ngựa của tuyển thủ số 30 là do ai chọn vậy? Chẳng lẽ mấy người chưa kiểm tra qua sao? Để cho người mới cưỡi một con ngựa thuần chủng là muốn trước trăm vạn ánh mắt để cậu ta té ngựa đúng không?”
Đầu dây bên kia hẳn là đã cho Quý Hoài Tư một câu trả lời thỏa đáng.
Anh cúp điện thoại muốn đứng lên thì đám đông đột nhiên ồ lên.
Sau khi ngựa chạy qua chướng ngại thứ 6 thì bắt đầu không chịu theo sự khống chế, thân thể và cổ không ngừng lắc lư.
Khuôn mặt sợ hãi của Bạch Hy Vũ được phóng to trên màn hình thông qua máy quay phim.
Cậu ta nắm chặt lấy dây cương, cố ý đè xuống lưng ngựa, thế nhưng càng nóng vội thì con ngựa càng cáu kỉnh, chướng ngại trên trường đưa đều được dọn sạch, xung quanh không ngừng truyền đến tiếng xôn xao của mọi người.
Quý Hoài Tư đã đi xuống khu vực quan sát, quyết định cách giải quyết với trọng tài và huấn luyện viên.
Giản Trì vẫn ngồi yên tại chỗ, ngay từ khi sự hỗn loạn này bắt đầu thì ánh mắt của cậu đã luôn chú ý về phía Thiệu Hàng ở xa xa kia.
Hắn mặc một bộ đồ kỵ sĩ, một tay vuốt ve con ngựa đen bên cạnh.
Nhìn Bạch Hy Vũ đang đối mặt với nguy hiểm, từ đầu đến cuối trên mặt hắn chỉ có một nụ cười lười biếng, cứ như thể sự hỗn loạn ngoài kia cũng chẳng hề liên quan đến hắn vậy.
Giản Trì đang đợi.
Cậu đợi rất lâu, đến khi nửa người của Bạch Hy Vũ sắp rơi khỏi ngựa, hiện trường hỗn loạn, đám đông đều bị hội học sinh giải tán gần hết, Thiệu Hàng vẫn duy trì tư thế ban đầu, thậm chí đã sớm thu hồi ánh mắt, thân thiết an ủi con ngựa của mình.
Động tác trên tay hắn lại không hề ngừng lại, đôi mắt sắc bén nhạy cảm khẽ quét qua, nhìn thẳng vào cặp mắt lấp lánh bất an của Giản Trì.
Hai ánh mắt nhìn nhau trong không khí tóe ra tia lửa.
Ở phía xa, nụ cười bên môi của hắn càng sâu hơn.
Tuy cách một khoảng nhưng Giản Trì có thể cảm nhận được sự nguy hiểm và áp bức không hề che đậy của Thiệu Hàng.
Khẩu hình từ từ mở ra rồi đóng lại, tựa như đang thì thầm vào tai cậu giống hôm qua – Đã nhìn kỹ chưa?
Thiệu Hàng không hề đi cứu Bạch Hy Vũ, nhưng rõ ràng hắn ta nên đi cứu Bạch Hy Vũ mà.
Tại sao vậy chứ?.