Trường Nam Sinh Quý Tộc


Ban đầu đồng ý hẹn hò với Quý Hoài Tư, Giản Trì từng do dự trong một thời gian dài, không chỉ vì giới tính, thân phận của Quý Hoài Tư, tất cả đều nằm ngoài dự đoán của cậu.

Điểm quan trọng nhất là Giản Trì không thể phân biệt được cảm giác đối với Quý Hoài Tư rốt cuộc là thích nhiều hơn hay là cảm động chiếm thế thượng phong.

Khi Giản Trì và Trương Dương tâm sự về vấn đề nan giải này, nhận được ánh mắt không dám tin của Trương Dương, không đợi cậu mở miệng cậu ta đã bắn chữ liên tục: "Không phải chứ Giản Trì, vậy mà cậu lại rối rắm điều này? Thành thật mà nói, nếu có một người nào đó theo đuổi tôi dụng tâm như vậy, lại còn xuất sắc như hội phó, không quan tâm là nam hay nữ, là người hay là yêu tôi đều cũng đồng ý."
Giản Trì: "..."
Đúng rồi, sao cậu có thể nghĩ không thông mà hỏi Trương Dương vấn đề tình cảm?
Vì vậy, đêm đó trên thuyền, cho tới bây giờ Quý Hoài Tư đều là cao thủ khuấy động cảm xúc của cậu, bầu không khí tốt như vậy, một câu "thích" dịu dàng rơi vào bên tai, cảm tính chiếm cứ vị trí cao hơn lý trí.

Giản Trì đã không nhớ rõ cụ thể là Quý Hoài Tư nói cái gì, duy chỉ có một ý niệm càng ngày càng rõ ràng trong đầu, so với trốn tránh không xác định, tại sao không thử một lần?
Mặc dù đã xoay quanh miệng vô số lần, trong nháy mắt nói ra đó, vẫn xúc động đến mức khiến cả trái tim của cậu đập không ngừng.

Ban đầu Giản Trì không thể chắc chắn, nhưng trong một khoảnh khắc nói ra lời "chia tay" cậu lại có thể chắc chắn.

Cậu thích Quý Hoài Tư, vứt bỏ tất cả các cảm xúc, cho nên mới không đành lòng nhìn biểu tình ngưng trệ đến dần dần tan vỡ của Quý Hoài Tư, cho nên lồng ngực cậu cũng sẽ có cảm giác đau nhói như kim châm, khó thở.

Lý trí nói với Giản Trì, thích không thể giải quyết vấn đề giữa bọn họ.

Quý Hoài Tư muốn sự thuận theo của cậu và tình yêu không còn sót lại gì, phản hồi của cậu luôn thiếu đi vài phần sôi nổi.

Trong mối quan hệ này luôn luôn là Quý Hoài Tư bao dung, tiếp nhận, nhận lấy sai lầm vô điều kiện để lấp đầy vết nứt giữa bọn họ.

Những điều tốt đẹp như vậy sẽ luôn tan vỡ trong một ngày nào đó, đến lúc đó, có lẽ càng khó khăn để kết thúc hơn.

Giản Trì nhìn vào màn hình không có bất kỳ thông báo tin nhắn nào, vùi nó vào trong gối.

Sau khi nói xong câu đó, cậu không đành lòng nhìn phản ứng của Quý Hoài Tư nên đã xoay người rời đi, Quý Hoài Tư không đuổi kịp, im lặng đến mức mất đi tất cả âm thanh.


Cậu đã đi rất xa trên con đường trống trải, hai chân bị giày da mài mòn đến mức đau đớn, phải dừng lại bên cạnh đèn đường.

Phía sau bất ngờ sáng lên hai tia sáng, cậu quay đầu lại.

Sau khi xe thể thao hạ kính cửa sổ xe xuống để lộ ra khuôn mặt của Thiệu Hàng, vẫn mặc bộ âu phục trong bữa tiệc, không có một câu hỏi khi đối mặt với Giản Trì đang chật vật.
"Lên xe, tôi đưa cậu về."
Trái tim Giản Trì rối loạn cả lên, cậu sớm đã mất phương hướng và thể lực trong gió lạnh, giờ khắc này, cậu không muốn nghĩ đến vì sao Thiệu Hàng lại xuất hiện ở chỗ này, không muốn đoán bất kỳ quanh quanh co co nào, mở cánh cửa xe trước mắt ra.

Trên đường trở về Thiệu Hàng dường như đã nhìn ra tâm trạng sa sút của Giản Trì, một đường không mở miệng.

Mãi đến khi trở lại trường học, Giản Trì mới như vừa tỉnh lại từ trong mộng trước khi xuống xe: "Quần áo chờ sau khi tôi giặt xong sẽ trả lại cho anh."
"Còn nữa không?"
"Cảm ơn anh đã đưa tôi về."
Ai ngờ Thiệu Hàng lắc đầu, đèn xe ấm áp trên đỉnh đầu phủ một nửa bóng tối lên ngũ quan của hắn, môi hơi rung động: "Cậu và Quý Hoài Tư cãi nhau rồi?"
Giản Trì muốn mở cửa xuống xe, cậu đã thử hai lần nhưng không nhúc nhích tí nào.

Đang muốn quay đầu lại chất vấn, mặt Thiệu Hàng phóng đại trước mắt, cánh tay chống ở cửa xe vây cậu ở giữa chỗ ngồi chật hẹp, gần như có thể đếm rõ từng sợi lông mi che mắt, còn có đáy mắt cuồn cuộn thâm ý.

"Hai người đã chia tay rồi đúng không?"
"Có liên quan gì đến anh?"
"Tôi nhìn thấy tất cả rồi." Thiệu Hàng nhếch khóe môi một chút: "Sau khi cậu đi, vẻ mặt của tên kia rất đáng sợ.

Có cần một vệ sĩ bảo đảm an toàn cá nhân sau khi chia tay không? Miễn phí, gọi lúc nào đến lúc đó, cung cấp chỗ ở là được."
Mi tâm của Giản Trì giật giật một chút, không nghĩ tới lúc này Thiệu Hàng còn có tâm trạng nói giỡn, phiền muộn trong lồng ngực lại kỳ diệu mà tiêu tán vài phần: "Không cần, anh mở cửa xe ra, tôi phải đi."
Lúc này Thiệu Hàng không dây dưa không ngớt nữa.

Có lẽ hắn nhìn ra tâm tình và trạng thái của Giản Trì đều kém đến cực điểm, mở khóa ra.


Một giây trước khi lòng bàn chân Giản Trì chạm đất, hắn lại giữ chặt tay cậu, thu lại nụ cười không đứng đắn, ánh mắt thâm trầm làm cho ánh mắt Giản Trì bị nóng lên một chút.

"Tôi nói nghiêm túc đó."
Giản Trì không trả lời.

Bây giờ cậu thực sự quá mệt mỏi.

Sau khi trở về phòng ngủ,cậu tắm rửa đơn giản rồi vùi cơ thể trên giường, lấy điện thoại ra, không có bất kỳ tin nhắn mới nào, mở HS cũng vắng vẻ.

Cũng đúng, mọi người vẫn đang ở trong bữa tiệc, ngay cả khi nghe tin đồn kinh thiên động địa cũng không thể ngay lập tức đăng lên mạng, những người không tham gia thì sớm đã đi nghỉ ngơi rồi.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên phấn khích trước những gì đã xảy ra trong bữa tiệc tối, nhưng Giản Trì nghĩ về những gì đã xảy ra với Quý Hoài Tư mà một đêm khó ngủ.

Trận sóng gió liên quan đến nhà họ Phó này lên tiêu đề lúc rạng sáng.

Cho dù là ít người theo dõi tin tức thương mại cũng khó để không chú ý tới động tĩnh lớn như vậy.

Trong thời gian chỉ một buổi sáng sức nóng đã liên tục tăng lên, sau đó không hề có dấu hiệu giảm xuống, đợi đến buổi chiều chỉ có thể nhìn thấy vài bài viết lẻ tẻ.

Mặc dù như vậy, sức nóng của các cuộc thảo luận về sự kiện này không hề giảm sút chút nào ở Saintston.
Nhà họ Phó có thể khống chế dư luận nhưng không quản được miệng của mỗi người, trò hề này cuối cùng sẽ truyền vào tai mỗi người, lòng đã hiểu lòng.

Ngoài ra, ngày hôm sau Văn Xuyên vẫn đi học như bình thường cũng trở thành tiêu đề lớn trong trường, thậm chí có học sinh lớp 10, lớp 11 thiếu kiên nhẫn làm như lơ đãng đi ngang qua Văn Xuyên, chính là để nhìn trong một khoảng cách gần đứa con riêng "vô cùng gan dạ" này.

Văn Xuyên là trung tâm của cơn bão nhưng cậu ta đã phớt lờ điều này, dường như không nhận thức được những lời bàn tán xung quanh, đi học bình thường, ghi chú, ghi chép bài vở, sau đó mang theo máy tính đến thư viện để tự học.


Kể từ sau khi ở bên Quý Hoài Tư, Giản Trì rất ít khi tham gia vào nhóm học tập với Trương Dương và Văn Xuyên.

Ngoại trừ ngủ trên lớp, hầu như toàn bộ thời gian của cậu đều ở cùng Quý Hoài Tư, nhưng sau ngày đề nghị chia tay, Giản Trì đã lựa chọn đến thư viện với Trương Dương.

Trương Dương vô cùng kinh ngạc với điều này: "Hội phó không tới sao?"
Thấy Giản Trì lộ ra biểu tình khó xử, Trương Dương ngầm hiểu trong nháy mắt, vỗ vỗ vai cậu: "Cãi nhau rồi? Tôi hiểu tôi biết, tôi vẫn luôn suy nghĩ khi nào hai người sẽ cãi nhau lần đầu tiên trong vài tháng qua.

Hội phó thoạt nhìn không có một chút tức giận, cậu cũng luôn luôn là dáng vẻ hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, có thể cãi nhau thật là thật kỳ lạ."
"..." Giản Trì muốn nói lại thôi.

Văn Xuyên trong phòng tự học trong nháy mắt nhìn thấu Giản Trì.

Đáy mắt cậu ta nổi lên gợn sóng rất nhỏ, sau khi đè hết xuống cũng không có lên tiếng.

Giản Trì coi như không nhìn thấy gì cả, bắt đầu làm bài đánh giá còn dang dở trong tay, thỉnh thoảng trả lời mấy câu hỏi của Trương Dương.

Thời gian thoáng một cái, Trương Dương thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi câu lạc bộ quần vợt đưa tin, Giản Trì và Văn Xuyên đi ở phía sau, đi về phía hồ bơi.

"Sau đó..." Văn Xuyên dừng lại một chút, dường như đang sắp xếp ngôn từ để giảm thiểu tổn thương: "Anh ta đã nói gì?"
Giản Trì nhìn xuống đường và đá vụn dưới chân: "Tôi đã đề nghị chia tay với anh ấy."
"Anh ta đồng ý rồi?" Văn Xuyên mở miệng sau khi im lặng, giọng nói khàn khàn, khó nắm bắt được hoàn chỉnh cảm xúc hỗn loạn.

"Quý Hoài Tư cho rằng tôi đang nói những lời khi tức giận, nhưng tôi cảm thấy anh ấy không thể không biết..." Giản Trì nói: "Ngay cả khi anh ấy không đồng ý, sau khi nói ra cũng không thể quay trở lại trước đây được nữa?"
Văn Xuyên thấp giọng nói: "Thực xin lỗi."
"Cậu không cần phải nói xin lỗi."
Giản Trì biết, cho dù Thiệu Hàng, Văn Xuyên hay là những lời nói kia của Thẩm Thư Đình mang tính kích động tuyệt đối, quyền quyết định cuối cùng thật ra vẫn luôn ở trong tay cậu.

Nếu cậu kiên định chọn Quý Hoài Tư, ngay cả khi nhận được sự phản đối của tất cả mọi người cũng sẽ không dễ dàng dao động.

Các yếu tố bên ngoài cuối cùng chỉ là tới từ bên ngoài, người thực sự đưa ra quyết định này vẫn là chính mình.

.


Truyện Huyền Huyễn
Một khoảnh khắc lung lay không chắc chắn xuất hiện, kết cục đã được định trước là ở trong bóng tối.

Giản Trì chẳng qua chỉ là nhiều lần xác định trái tim của mình, cho tới tối qua mở tất cả mọi thứ để nói rõ ràng, Quý Hoài Tư tránh tất cả các vấn đề, cuối cùng thúc đẩy sự tàn nhẫn trong lời nói của Giản Trì.

Văn Xuyên không hỏi sâu, cậu ta hiểu điều này có ý nghĩa gì đối với Giản Trì, nhìn lại hình ảnh tối hôm qua hết lần này đến lần khác, nhớ lại Quý Hoài Tư.

Cậu ta không hy vọng nhìn thấy sự mất mát sau khi nhớ lại hồi ức của Giản Trì, cậu ta ích kỷ, nhưng lại không muốn Giản Trì phát hiện ra tâm tư không vẻ vang này.

Sau khi ra khỏi phòng thay đồ, làm nóng người trước khi xuống nước như thường lệ, thầy Cao ngậm còi giám sát, thỉnh thoảng quát lớn mấy học sinh thỉnh thoảng quay đầu nhìn trộm Văn Xuyên.

Ấn tượng của Giản Trì đối với thầy Cao vẫn rất tốt, giờ phút này càng cảm kích thở phào nhẹ nhõm.

Dưới sự can thiệp của thầy Gao, chương trình giảng dạy trở lại bình thường sau một thời gian ngắn hỗn loạn.

Trước khi xuống nước, thầy Cao đã công bố một tin tức.

"Hôm nay chúng ta sẽ có một học sinh mới trong lớp học, ở chung với nhau cho tốt, sau khi xuống nước bơi ba nhóm 400 mét."
Sau khi nói ra câu trước, tất cả mọi người đều tự động bỏ qua câu sau của thầy Cao.

Các quy tắc của Saintston rất nghiêm ngặt, thay đổi các lớp học được quy định mỗi năm một lần, ngay cả ngày tháng cũng bị kiểm soát chặt chẽ, người như thế nào có thể bỏ qua các quy tắc để thêm chuyển lớp giữa chừng?
Sau khi nhìn thấy người đi ra khỏi phòng thay đồ, tất cả mọi người đều không có nghi ngờ gì.

Ngoại trừ một tiếng phóng đại "ĐM", để biểu hiện sự kinh ngạc.

Giản Trì cũng giật mình.

Cậu nhìn thẳng vào Thiệu Hàng đang để trần thân trên mặc quần bơi đi tới trước mặt, ngẩng đầu vừa mới nặn ra một chữ: "Anh..." Lưng Thiệu Hàng hơi khom xuống đến gần bên tai cậu, cười đến thong dong tràn ngập từ tính.

"Vệ sĩ tư nhân, luôn bảo vệ bên cạnh, dịch vụ như vậy có hài lòng không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận