Kí túc xá của BC là một khu nhà độc lập ở phía bắc tòa nhà Thales.
Giản Trì đi đến trước cửa số nhà Thiệu hàng đưa, dừng lại vài giây rồi ấn vào chuông cửa.
“Đi vào.”
Không quá lời khi nói căn phòng trước mặt là một căn suite tuyệt đẹp, Giản Trì đứng trước cửa chần chừ không vào.
Mấy phút sau, bóng dáng của Thiệu Hàng bước ra từ phòng ngủ, mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, xem ra là vừa tắm xong.
Má hắn hơi phiếm hồng, từng sợi tóc rối bời tán loạn, cổ áo để lộ ra phân nửa lồng ngực.
Hắn dựa vào bên cạnh cửa, nhếch môi hỏi Giản Trì: “Không phải đã nói cậu vào rồi à?”
Giản Trì không bước vào phòng, chỉ cúi người đặt hộp quà xuống đất, trầm ngâm nói: “Đồ của anh.”
Khóe mắt Thiệu Hàng khẽ giật giật, ôm cánh tay từng bước từng bước đi đến.
Giản Trì không hề né tránh, nhìn thẳng vào cặp mắt của Thiệu Hàng cho đến khi khoảng cách rút ngắn chỉ còn bằng một nắm tay, cuối cùng vẫn bình tĩnh nói: “Tôi đã đến thăm anh rồi, lúc nào anh mới xóa video vậy?”
“Rời đi nhanh như vậy làm gì?” Thiệu Hàng dùng cùi chỏ giữ khung cửa, cúi đầu đến gần Giản Trì, trên người còn thoang thoảng mùi bạc hà của sữa tắm: “Không phải đến thăm tôi sao? Không có quà thăm hỏi hả?”
“Không phải tôi đã đem đến rồi sao?”
Thiệu Hàng: “Đây là quà tôi tặng cậu.”
“Đều là quà tặng cả thôi, có gì khác biệt sao?” Giọng điệu của Giản Trì không tốt lắm, cậu đã cố gắng đè nén để không lộ ra sự chán ghét: ‘Còn có chuyện gì khác không?”
“Đương nhiên là có.”
Ánh mắt Thiệu Hàng hơi tối lại, vươn tay vòng qua người Giản Trì đóng cửa lại, cánh tay còn lại bèn đẩy Giản Trì vào trong phòng.
Khoảnh khắc chạm vào ngực của đối phương Giản Trì như bị điện giật.
Có lẽ những tình cảnh tương tự đã xảy ra rất nhiều lần, cậu nhớ đến đoạn video đó, mím môi đè nén sự phiền chán, vẫn tiếp tục giữ im lặng.
Hình như Thiệu Hàng rất vừa ý với biểu hiện của cậu, nhếch khóe môi, khẽ đè nén tâm trạng xuống như sợ bị Giản Trì phát hiện, vẫn là giọng điệu vừa nguy hiểm vừa lạnh lùng như trước đó: “Tôi có đồng ý cho cậu trả đồ lại không?”
“Tôi không muốn.”
“Tại sao?” Thiệu Hàng híp mắt, không biết có phải mất hứng hay không: “Không thích sao? Không phải lúc đó cậu chỉ mô hình đó à?”
Giản Trì nghe cái logic này thật buồn cười, gằn từng câu từng chữ đáp: “Chỉ không có nghĩa là thích, nếu không phải tại anh bảo tôi chọn một cái thì tôi cũng sẽ không chỉ cái mô hình đó.
Anh lấy về đi, có thể xóa video được chưa?”
“Ngoài câu này ra cậu không biết nói gì khác nữa hả?”
Dường như Thiệu Hàng tức đến bật cười, quay người ngồi lên sofa, lấy nước trên bàn uống một ngụm, chầm chậm lắc ly thủy tinh trong tay, nâng mắt nhìn thẳng vào Giản Trì: “Nếu tôi không xóa thì cậu định làm gì? Uy hiếp tôi sao? Hả?”
Làm sao, quả thật cậu chẳng thể làm được gì.
Giản Trì vẫn đứng ở chỗ cũ, nghĩ đến lựa chọn duy nhất còn sót lại, cảm giác nặng nề và bất lực khó nói nên lời dâng lên trong lòng cậu.
Trong truyện Thiệu Hàng là người kiêu ngạo, tùy hứng muốn làm gì thì làm, thường đùa giỡn với người khác.
Một người đáng ghét như vậy cuối cùng lại tự chơi đùa với cảm xúc của bản thân.
Nhưng Giản Trì lại cảm giác dù cho Thiệu Hàng có yêu Bạch Hy Vũ đi chăng nữa thì hắn cũng chỉ thu đi cái gai ở bên ngoài mà thôi.
Hắn ta vẫn là chính hắn, sẽ không bao giờ thay đổi từ một con chó săn mồi sang chó nhà ngoan ngoãn đâu.
Đương nhiên Giản Trì không hy vọng thấy sự thay đổi của Thiệu Hàng.
Cậu chán ghét người kiêu ngạo như Thiệu Hàng, nhưng Thiệu Hàng như vậy lại khiến cậu cảm thấy yên tâm.
Điều mà Giản Trì thật sự sợ hãi chính là lí do đằng sau nụ hôn đầy bốc đồng đó, nếu chỉ là một trò đùa dai thì cậu còn có thể tự thuyết phục bản thân đừng để ý đến, nhưng ngoài khả năng này ra cậu không nghĩ ra được bất kì khả năng nào nữa.
Tốt nhất là mãi mãi khiến người khác chán ghét như vậy đi, mãi mãi đừng có bất kì sự đặc biệt hay thay đổi nào cả.
“Anh nói chỉ cần tôi đến sẽ xóa video, bây giờ hối hận rồi sao?”
Thiệu Hàng nhướng chân mày trái có vết sẹo, khịt mũi hừ nhẹ, đứng dậy khỏi sofa, đi được vài bước thì quay đầu, nói ra hai chữ đầy trầm thấp với Giản Trì đang đứng yên tại chỗ: “Qua đây.”
Nhà bếp mở rộng rãi hiện ra trước mắt cậu, Giản Trì dừng bước, vẫn không hiểu rốt cuộc Thiệu Hàng muốn làm gì, bên tai cậu vang lên ba chữ như lời thông báo: “Tôi đói rồi.”
Giản Trì rất muốn trả lời “Liên quan gì tới tôi”, nhưng rất nhanh cậu nhận ra đây chẳng phải đơn giản là một lời thông báo, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt như lẽ đương nhiên của Thiệu Hàng.
Một lúc sau, một suy nghĩ vô lý xuất hiện trong tâm trí cậu, tất nhiên điều này đối với một người như Thiệu Hàng mà nói thì cũng không vô lí lắm.
“Nấu một bữa cơm cho tôi.” Thiệu Hàng nói: “Nấu xong tôi sẽ xóa video.”
“Cái gì?”
Giản Trì tưởng rằng bản thân nghe lầm rồi.
“Tôi nói rồi, tôi đói.” Thiệu Hàng nhếch môi, trong mắt lóe lên một tia ẩn ý, thản nhiên vén tóc bên tai Giản Trì, dùng đầu ngón tay vuốt qua nốt ruồi ở dưới mắt trái của cậu, giọng nói khàn khàn: “Không nấu cơm, vậy cậu nói xem nên chuyển sang làm gì mới được đây?”
Giản Trì quay mặt đi, liếm liếm chiếc răng cấm mọc không đều, hít sâu một hơi hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
Ý cười bên môi Thiệu Hàng càng tươi hơn, không u ám mà có vài phần đơn thuần vui vẻ như trẻ con.
Hắn mở cửa tủ lạnh, xoa xoa mái tóc rối, tặc lưỡi: “Tôi quên kêu người đi mua rồi, cậu thấy cái nào tươi thì làm cái đó đi, đừng bỏ hành.”
Trên thực tế Giản Trì rất muốn bỏ thuốc tiêu chảy vào đồ ăn nhưng cách làm này không thực tế lắm, sau khi làm vậy chắc cậu sẽ không có cách nào bình yên vô sự rời khỏi căn hộ này.
Trong tủ lạnh chỉ có nửa hộp trứng, một bắp cải thảo, vài trái cà tím và thịt đông lạnh không biết đã để bao lâu rồi.
Khi Giản Trì thái cải thảo đã rửa sạch trên thớt, cậu cảm thấy vô cùng vô lí, bây giờ cậu đang làm gì vậy? Nấu cơm cho Thiệu Hàng trong chính kí túc của hắn ư?
Thay vì thái cải thảo, Giản Trì càng muốn chẻ đầu Thiệu Hàng ra xem rốt cuộc trong đó chứa thứ gì hơn.
“Nhìn có vẻ không tệ.”
Thiệu Hàng đã thay một bộ đồ bộ màu xám, không biết đã xuất hiện sau lưng Giản Trì từ lúc nào.
Hắn nhìn thịt và cà tím trong nồi rồi đánh giá như vậy, trong giọng nói có ý đùa và trêu chọc: “Thì ra cậu thực sự biết nấu ăn, lúc nãy tôi chỉ nói đại vậy thôi, tôi còn tưởng cậu sẽ nấu một tô mì gói cho tôi nữa.”
Giản Trì khựng lại, cảm thấy hơi hối hận: “Ở đây có mì gói hả?”
Thiệu Hàng mở ngăn tủ phía trên máy hút mùi, như đang vòng lấy Giản Trì từ phía sau, mở tủ ra liền nhìn thấy mì gói ở bên trong, lồng ngực hơi rung lên vì bật cười: “Sao, tôi không được ăn mì gói hả?”
Giản Trì muốn tránh né khỏi cử chỉ thân mật quá mức này, nhưng tay còn đang cầm nồi nên chỉ có thể đứng tại chỗ.
Dường như Thiệu Hàng chẳng hề cảm giác được sự tránh né của Giản Trì, hắn đút hai tay vào túi quần đứng sau cậu, thỉnh thoảng bình phẩm vài câu, Giản Trì cau mày lại, hiển nhiên cậu đang nhẫn nhịn.
Một món và một canh được dọn lên bàn.
Từ trước đến giờ Giản Trì chưa từng nấu một bữa cơm mà lại mệt mỏi như vậy.
Bình thường Giản Thành Siêu sẽ đi làm đến khuya, cậu đều tự mình nấu cơm tối, thỉnh thoảng làm nhiều hơn một chút để chừa cho Giản Thành Siêu.
Cậu nấu cũng không quá ngon, mùi vị cũng bình thường chứ không đến nổi độc chết được người khác.
Bây giờ ngược lại cậu hy vọng kỹ năng nấu nướng của bản thân tệ một chút, tốt nhất là có thể tận mắt nhìn thấy biểu cảm ghê tởm của Thiệu Hàng.
Nhưng thật đáng tiếc, hy vọng này không thể thành sự thật.
Sau khi Thiệu Hàng ăn xong rồi húp một ngụm canh trứng, cụp mắt không biết suy nghĩ thế nào, qua một lúc sau mới chầm chậm lên tiếng: “Cũng có thể nuốt tạm.”
Giản Trì không biết đây là khen hay chê nữa, chẳng qua chuyện này cũng chẳng quan trọng lắm, nhắc nhở hắn: “Video.”
Thiệu Hàng lấy điện thoại ra, trực tiếp quăng cho Giản Trì, không thèm ngẩng đầu mà đọc mật khẩu: “Tự mình xóa đi.”
Nhất thời Giản Trì không biết là do Thiệu Hàng quá tin tưởng cậu hay là vì trong điện thoại không có bất kì cái gì quan trọng, mở album lên, cái đầu tiên chính là đoạn video của camera, sau khi chắc chắn đã xóa xong, cậu hỏi tiếp: “Anh có bản sao lưu không vậy?”
“Không có.” Thiệu Hàng nói: “Cậu không tin tưởng tôi à?”
Đúng vậy đó.
Giản Trì thầm đáp trong lòng.
Trong lúc cậu xóa video thì bát canh đã nhìn thấy được đáy tô, Thiệu Hàng ban nãy còn miễn cưỡng nói ‘có thể nuốt tạm’ giờ nhìn thẳng vào GIản Trì, biểu cảm cứng nhắc hiếm thấy, đặt muỗng xuống, cố ý nói: “Tôi không có gì ăn hết, ai bảo cậu đến trễ vậy chứ.”
Giản Trì đang nghĩ không biết khi nào mới được rời khỏi thì bắt gặp sắc mặt kì lạ của Thiệu Hàng, thắc mắc hỏi: “Anh nói gì cơ?”
Mấy chữ này như có phép thuật kì diệu vậy.
Thiệu Hàng không nhếch miệng nữa, đáy mắt tối sầm lại không ít, gắp thịt ăn không nói lời nào.
Bầu không khí bất giác rơi vào yên lặng, GIản Trì ngầm cảm giác hình như Thiệu Hàng đang tức giận.
Tại sao chứ?
Sao lại có người tức giận đến mức không nói lí như vậy chứ?.