Giản Trì chống tay xuống đất theo bản năng để ngã không quá mạnh.
Sau khi bớt choáng váng, dù không nhìn rõ trong bóng tối nhưng cậu cũng biết chắc chắn cả tay và quần áo đang đè lên bùn với đất đá rồi.
Nghĩ đến trước đó đã nói phải trả lại cho Quý Hoài Tư, Giản Trì bình tĩnh lại, nhịn đau đứng dậy kiểm tra xem quần áo có bị rách ở đâu không.
Thẩm Thư Đình không để ý mà tiếp tục duy trì khoảng cách, đi đến kéo mạnh cậu sang một bên, im lặng nhìn mấy cành hoa bị gãy trên mặt đất.
Vào lúc ngã xuống, Giản Trì muốn kéo lấy cái gì đó theo bản năng, không ngờ sẽ làm gãy cành hoa bên cạnh.
Cậu nhìn sắc mặt sâu xa khó hiểu của Thẩm Thư Đình, thấp giọng nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Thẩm Thư Đình không thèm nhìn cậu, giọng nói như ánh trăng mờ ảo lạnh lùng, gằn từng chữ: “Bụi hoa hồng Calda này được tôi vận chuyển bằng máy bay từ Boros đến đây, trồng được ba năm rồi, cậu có biết hai cành bị cậu đè gãy đáng giá bao nhiêu tiền không?”
Trong lòng Giản Trì cảm thấy ớn lạnh, cậu hoàn toàn không muốn biết, nhưng áp suất thấp lặng lẽ kia khiến cậu không thở ra hơi, cắn răng hỏi: “Bao nhiêu tiền thế?”
“Bụi này là hai triệu Boros, khoảng mười bảy triệu tiền Trung.” Thẩm Thư Đình nói: “Cậu đè gãy hai cành, tổng cộng là năm triệu.”
Đời này Giản Trì đừng nói đến nhìn thấy, đến nghe cũng chưa từng nghe thấy số tiền lớn như vậy, trong lòng như bị đạp mạnh một cái.
Cậu toát cả mồ hôi lạnh, cảm thấy vô cùng ảo não.
Nếu không phải vì lòng hiếu kỳ, tuyệt đối cậu sẽ không nhìn vào cửa, nếu vừa rồi cậu đi cùng Bạch Hy Vũ về ký túc xá thì nhất định sẽ không đụng phải Thẩm Thư Đình ở đây để rồi bị chuyện xui xẻo này đập lên đầu.
Bạch Hy Vũ…
Lúc sau, giọng nói của Thẩm Thư Đình im bặt, những mảnh kí ức lại xẹt qua đầu lần nữa, từng đợt từng đợt khiến tim cậu đập nhanh.
Theo như trong sách, Bạch Hy Vũ cũng từng xông vào một vườn hoa, lúc đi vào vô tình đạp hỏng hoa, bị Thẩm Thư Đình trong vườn hoa phát hiện ra.
Khi đó Bạch Hy Vũ vì Thiệu Hàng mà trở thành cái đinh trong mắt Bạch Thư Quân và toàn trường.
Sau khi cậu ta bị vu khống thì tâm trạng tụt dốc, đi loạn trong trường đến lạc đường, không ngờ lạc vào vườn hoa của Thẩm Thư Đình rồi làm hỏng hoa của người ta.
Bạch Hy Vũ áy náy nên đã đề nghị giúp Thẩm Thư Đình dọn dẹp vườn hoa để chuộc lỗi nhưng hiển nhiên là Thẩm Thư Đình đã từ chối.
Nhưng ngày hôm sau, Bạch Hy Vũ lại không mời mà đến, sau đó mỗi ngày đều như vậy.
Ban đầu Thẩm Thư Đình lạnh lùng từ chối, về sau lại ngầm đồng ý để tất cả chuyện này xảy ra.
Theo lý mà nói, đoạn cốt truyện này phải xảy ra trước vũ hội, mặc dù Giản Trì có ấn tượng, cậu cũng cho rằng chuyện này đã biến mất khi tình tiết truyện đi trật khỏi quỹ đạo, không ngờ rằng cốt truyện không chỉ diễn ra chậm lại mà còn rơi xuống đầu mình.
Giản Trì nhớ lại vừa rồi Bạch Hy Vũ ngồi bên cạnh đài phun nước, nếu như cậu không đi ra ngoài giải sầu, không để cho Bạch Hy Vũ trở về ký túc xá với tâm trạng tụt dốc kia thì có phải Bạch Hy Vũ sẽ tiếp tục đi về phía trước, xông vào vườn hoa này hay không? Cốt truyện cũng sẽ xảy ra đúng người?
Suy nghĩ này khiến lòng Giản Trì chìm xuống, cứ như là bị đạp từ trên mây xuống, vô cùng hoang mang.
Cho đến khi giọng nói của Thẩm Thư Đình lại vang lên, không chút lưu tình: “Đã nghĩ ra cách bồi thường chưa?”
“Tôi…” Giản Trì cảm giác trên vai mình đang gánh một món nợ nặng nề, cứng miệng không nói nên lời: “Tôi không có nhiều tiền như vậy.”
Thật ra cậu muốn hỏi vì sao Thẩm Thư Đình lại trồng giống hoa quý giá như vậy ở vườn hoa ngoài trời.
Trong khuôn viên trường khắp nơi người qua lại, chẳng lẽ hắn không hề lo rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn giống như vừa rồi sao?
Nhưng mà, Thiệu Hàng có thể thả cả mô hình trị giá đến nửa căn nhà không chút do dự thì Thẩm Thư Đình là BC cũng chỉ xây dựng một vườn hoa tư nhân ở trong trường học thôi mà, hình như nghe cũng không quá lắm.
Giản Trì cảm thấy hơi tuyệt vọng, hình như suy nghĩ của cậu sắp bị Saintston đồng hóa mất rồi.
“Không có tiền thì lấy một món đồ có giá trị tương đương với năm triệu ra đây.”
Thẩm Thư Đình lui về phía sau vài bước, lấy khăn tay ra lau sạch ngón tay vừa túm lấy Giản Trì, vẻ mặt lạnh lùng, không nhìn thấy một tia nguy hiểm vừa tỏa ra kia nữa, nói năm triệu mà cứ như nói năm đồng.
Giản Trì biết rõ Thẩm Thư Đình không quan tâm đến tiền, hắn chỉ muốn làm nhục cậu, muốn nhìn thấy cậu khó xử mà thôi.
Trong nháy mắt, Giản Trì nhớ đến Bạch Hy Vũ, thế mà cậu ta có thể khiến con người lãnh cảm như Thẩm Thư Đình rơi vào lưới tình, mặc kệ có phải là do hào quang nhân vật chính hay không, chỉ tính lòng can đảm và kiên trì đó cũng đủ để Giản Trì bái phục.
“Hội trưởng Thẩm, tôi nghĩ anh hiểu lầm một số chuyện rồi.”
Giản Trì nhìn vào mắt Thẩm Thư Đình, nói ra lời muốn nói trước giờ.
“Tôi và Quý Hoài Tư là bạn bè, Văn Xuyên cũng giống như vậy, bạn bè sẽ giúp đỡ lẫn nhau, đương nhiên cũng sẽ thân hơn so với các bạn học bình thường khác.
Anh chỉ vì chuyện này mà hiểu lầm tôi có ý đồ xấu xa, đơn giản là cho rằng học sinh đặc biệt không xứng đi cùng với một BC như anh, nếu không tại sao mỗi ngày tôi ở cùng với Trương Dương mà anh không nghi ngờ giữa tôi và cậu ấy có cái gì? Là do anh tự hiểu lầm trước, nhưng đã là chuyện thì phải nói có chứng cứ.”
Giản Trì dừng lại vài giây: “Ngày đó tôi đến ký túc xá của Thiệu Hàng vì bị anh ta uy hiếp, đi ra từ ký túc xá của Văn Xuyên là vì trong nhà cậu ta xảy ra ít chuyện, tôi và Trương Dương đi qua thăm, sau đó vì sắp đến giờ học nên Trương Dương đi trước, lúc sau tôi mới đi.
Tất cả những gì anh thấy chỉ là một phần của câu chuyện mà thôi, tự đoán mò chuyện như vậy thì khác gì định tội cho tôi luôn, tôi nghĩ nó không công bằng đâu.”
Nếu như đối mặt với Thiệu Hàng, tuyệt đối Giản Trì sẽ không có kiên nhẫn giải thích, nhưng Thẩm Thư Đình là bạn của Quý Hoài Tư, cậu tin rằng Thẩm Thư Đình không khốn nạn đến hết thuốc chữa như Thiệu Hàng.
Quan trọng hơn vì Thẩm Đình là hội trưởng hội học sinh, cậu không muốn một năm tới đều bị Thẩm Thư Đình nhắm đến tí nào.
Vừa dứt lời, chữ cuối cùng vừa nói xong thì trên mặt Thẩm Thư Đình mới có thay đổi, đứng trong trong bóng tối khó có thể nhìn rõ, một lúc lâu sau mới lạnh lùng mở miệng: “Cậu không thể chối được đâu, Thiệu Hàng mâu thuẫn đánh nhau với Văn Xuyên đều có liên quan tới cậu hết.”
Tội danh này khiến Giản Trì phải day ấn đường, mệt mỏi nói: “Tôi chưa từng tham gia vào cuộc cãi vã, cũng không đánh nhau, như vậy mà cũng tính là bên sai sao?”
“Tôi quen Quý Hoài Tư rất nhiều năm rồi.” Thẩm Thư Đình trầm giọng ngắt lời, đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào Giản Trì: “Cậu ấy chưa bao giờ để ý đến một người bình thường như vậy, rốt cuộc cậu có cái gì đặc biệt chứ?”
“Hội trưởng Thẩm, anh cũng là người bình thường mà.”
Ba chữ này khiến Giản Trì không vui, buông cánh tay xuống, giọng nói bình tĩnh vang lên trong bóng tối: “Tất cả mọi người đều sẽ trải qua sinh lão bệnh tử, người khác nói anh lạnh lùng như cái máy, nhưng câu nói đùa này sẽ không làm cho anh trường sinh bất lão, có thêm mười triệu cũng không thể làm được.
Anh cũng chỉ là một “người bình thường” trong lời anh nói mà thôi.
Gia thế và xuất thân là lợi thế, nhưng không phải là thứ vũ khí để anh hạ thấp người khác.
Những đạo lý này chắc hội trưởng Thẩm phải hiểu rõ hơn một học sinh đặc biệt như tôi đây.”
Câu cuối cùng còn thêm chút trào phúng.
Thẩm Thư Đình im lặng một lúc, ánh mắt trầm xuống, khóe miệng nhếch lên, vừa như cười lại vừa như châm chọc.
Thái độ khinh thường người khác vừa rồi thu bớt đi vài phần, khi đi qua Giản Trì vẫn giữ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo trên cao kia, đôi môi mỏng khẽ đóng mở, để lại một câu không rõ nghĩa..
“Tôi và cậu không giống nhau.”
Giản Trì quay người lại, bóng lưng Thẩm Thư Đình đã dần dần hòa vào màn đêm, biến mất khỏi tầm mắt.
Không nhắc lại chuyện năm triệu vừa rồi.
“Giản Trì.”
Giản Trì ngẩng đầu lên, đi theo tia sáng của khán phòng bước ra khỏi khuôn viên trường như mê cung, vừa ra đã thấy bóng dáng Văn Xuyên trong bóng tối.
Sự căng thẳng trên mặt đã nhanh chóng bị giấu đi, nhìn thấy Giản Trì bình yên vô sự mới thả lỏng ấn đường.
“Cậu đã đi đâu thế? Tôi không tìm thấy cậu.”
“Vừa rồi đi dạo phía sau một vòng hóng gió…” Giản Trì nói: “Vũ hội sắp kết thúc rồi phải không?”
“Ừm.”
Ánh mắt Văn Xuyên lóe lên một tia tối tăm không rõ, như cất giấu rất nhiều lời muốn nói, im lặng một lúc mới, thấp giọng nói: “Lời Thiệu Hàng nói là thật sao?”
Giản Trì nghe thấy câu hỏi này cũng không bất ngờ, mệt mỏi bỏ qua tầm mắt của Văn Xuyên, ậm ờ nói: “Hắn nói lung tung đấy.”
Nhìn biểu cảm của Văn Xuyên không thể nhìn ra cậu ta có tin hay không, cậu ta dừng vài giây, khó có thể nghe ra sự khác thường trong lời nói: “Vừa nãy Thiệu Hàng uống rượu, đập xong ly rượu lại mắng mấy người phục vụ, mới đi nửa tiếng trước rồi.”
“Quý Hoài Tư không ngăn cản sao?” Giản Trì hơi bất ngờ nhìn sang.
Văn Xuyên nhìn Giản Trì, lúc lâu sau mới lạnh nhạt trả lời: “Anh ta rời khỏi bữa tiệc lâu rồi.”
“Ra là thế…” Giản Trì không hỏi tại sao, đại não quá tải rồi, cần nghỉ ngơi: “Chúng ta cũng sớm trở về đi, tôi thấy hơi mệt.”
Những lời này không có trộn lẫn bất kỳ giả dối nào, Giản Trì quẳng hết Thẩm Thư Đình, Quý Hoài Tư, Bạch Hy Vũ trong đầu ra ngoài, che miệng ngáp một cái, vừa đi được vài bước bỗng bị Văn Xuyên ở sau gọi lại.
“Giản Trì.”
“Sao thế?”
Văn Xuyên cúi đầu lấy một cái hộp to bằng bàn tay từ trong túi ra, cầm chặt trong tay, đi đến trước mặt Giản Trì, đặt vào trong tay người còn chưa hiểu gì, lông mi rũ xuống run rẩy, giọng nói thoáng có chút không ổn: “Quà tặng.”
“Cái gì?”
“Quà sinh nhật của cậu.”
Trong hộp là một đôi măng-sét đá Hắc Diệu, Giản Trì ngẩng đầu lên, sự ngạc nhiên xen lẫn cả mờ mịt: “Cái này…”
“Cũng không quý lắm… ” Văn Xuyên buồn bực ngắt lời: “Cậu nhận lấy đi.”
Đương nhiên giá của măng-sét đá Hắc Diệu không đắt tiền lắm, hẳn là Văn Xuyên đã dùng tiền tích góp được để mua.
Nghĩ vậy, Giản Trì không thể thoải mái nhận lấy được, cậu đóng nắp lại: “Cảm ơn cậu, nhưng câu chúc mừng sinh nhật kia đã là một món quà tuyệt lắm rồi.”
Văn Xuyên nhìn ra băn khoăn của cậu, mắt nhìn xuống hộp đá Hắc Diệu dưới ánh trăng lại càng đẹp hơn kia, trong giọng nói lạnh lùng xen lẫn cả lên xuống khó tả, cố muốn nói ra cái gì đó, đè thấp giọng xuống.
“Quà tặng này rất bình thường thôi, nhưng sau này sẽ tốt hơn, cậu đừng chê mà hãy nhận lấy đi.”
Văn Xuyên nói xong lại thêm một câu.
“Được không?”.