Giản Trì xách hành lý đứng ở cuối hàng, cúi đầu gửi tin nhắn cho Giản Thành Siêu.
Một ngày sau khi chuyển đến Xuyên Lâm, cậu đã được đưa đến Saintston.
Ấn tượng của cậu về ngôi nhà mới rất ít ỏi, đành phải dựa vào địa chỉ Giản Thành Siêu gửi tới để tìm trên bản đồ xung quanh, ghi nhớ cảnh đường phố.
Mấy học sinh đặc biệt phía trước lần lượt ngồi lên xe, nhưng Giản Trì vẫn không thấy bóng dáng Bạch Hy Vũ đâu, có lẽ được nhà họ Bạch đón đi trước rồi.
“Xe tiếp theo sẽ đến trong hai mươi phút nữa.” Tài xế vừa đóng cửa xe vừa nói với mấy học sinh đặc biệt còn lại ở chỗ chờ.
“Tận hai mươi phút nữa?” Ai đó phàn nàn.
Giản Trì tiếp tục nói chuyện phiếm với Giản Thành Siêu, bảo ông rằng mình sẽ về nhà muộn một chút.
Giản Thành Siêu chụp một bức ảnh trong phòng bếp: [Không cần vội, cha nấu thức ăn trước, có món tôm chiên yêu thích của con, sáng nay vừa đi chợ mua xong, chờ con về nhà là có thể ăn rồi.]
Thật ra Giản Trì không thích ăn tôm lắm.
Mấy năm trước cậu bị sốt phải nhập viện, không biết vì sao sau đấy lại rất muốn ăn tôm chiên nhưng bác sĩ không cho cậu ăn đồ quá nhiều dầu mỡ.
Sau khi xuất viện, cứ mỗi khi Giản Thành Siêu xuống bếp là sẽ chọn món ăn này nấu, Giản Trì ăn đến ngấy rồi, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nói cho Giản Thành Siêu, chỉ trả lời lại một chữ [Vâng].
Một giọng nói cất lên từ sau lưng gọi tên Giản Trì, vừa đủ nghe rõ chứ không quá to.
Giản Trì quay đầu lại thì nhìn thấy Quý Hoài Tư, hơi sửng sốt, cứ ngỡ rằng là ảo giác gì đó: “Không phải anh đã về rồi sao?”
“Ai nói là anh đã về vậy?” Quý Hoài Tư hỏi.
“Không phải, em nghe Trương Dương nói trừ học sinh đặc biệt ra, những học sinh khác đã về nhà từ hai ngày trước rồi.”
Quý Hoài Tư mím môi cười: “Thành viên hội sinh viên thường về sau cùng vì phải xử lý xong mọi việc trước khi rời trường.
Em đang đứng đợi xe hả? Anh vừa nghe còn tận hai mươi phút nữa.”
Giản Trì gật đầu, “Chắc là sắp tới rồi.
Nhân tiện, bộ âu phục mà em mượn của anh…”
Cậu đang định nói cho Quý Hoài Tư biết mình không cẩn thận làm bẩn Âu phục, muốn mang về nhà giặt sạch rồi mới trả lại thì Quý Hoài Tư đã lên tiếng cắt ngang Giản Trì, giọng nói dịu dàng từ tốn: “Đúng lúc tài xế của anh đến rồi, để anh đưa em đi một đoạn.”
“Cám ơn anh…” Giản Trì dừng một chút, bằng cách nào đó cậu nhớ tới lời mời của Quý Hoài Tư trong vũ hội: “Nhưng xe buýt của trường sắp đến rồi.”
Quý Hoài Tư bị từ chối lại im lặng, mi dài hơi cụp xuống, dường như tâm trạng không ổn lắm.
Giản Trì đang tự hỏi vừa rồi mình có thẳng thắn quá không thì lại nghe Quý Hoài Tư từ từ nói: “Thật ra anh có một số chuyện muốn nói với em, nếu như bây giờ không được thì có thể phải đợi đến hai tháng sau.” Anh ngước mắt nhìn Giản Trì: “Hôm nay để anh đưa em về được không?”
Giản Trì lại ngồi lên xe của Quý Hoài Tư.
Trước đó, xe đưa đón học sinh đặc biệt đã đến trường, Giản Trì nhìn những người phía trước lần lượt lên xe, cuối cùng vẫn không thể từ chối ánh mắt chân thành của Quý Hoài Tư.
Cậu thắt dây an toàn xong, nhìn sang bên cạnh, phát hiện Quý Hoài Tư cũng đang nhìn cậu, đôi môi khẽ nở nụ cười dịu dàng.
Trước kia Giản Trì sẽ cảm thấy đây chỉ là phép lịch sự độc đáo của Quý Hoài Tư thôi, trong đầu nhớ lại câu nói của Thẩm Trữ Đình “Cậu ta chưa bao giờ để ý đến một người bình thường như vậy”, dường như trái tim đập thêm một nhịp.
“Chuyện mà anh muốn nói là gì vậy?”
“Thiệu Hàng gây phiền phức cho em phải không?”
Giọng nói của Quý Hoài Tư nhẹ nhàng đâm thẳng vào trọng tâm.
Giản Trì siết chặt dây an toàn ngang hông, còn chưa sắp xếp xong câu từ, thời gian im lặng đã quá lúc chờ đợi: “Lúc trước cậu ta có tìm em vài lần, ghim cài cũng là do cậu ta nhét cho em.
Em vốn định tìm cơ hội trả lại, nhưng không nghĩ tới cậu ta lại nói như vậy ở vũ hội.”
“Cậu ta đã đưa ghim cài cho em sao?” Vẻ mặt Quý Hoài Tư cứng lại, sau đó lại như bình thường, ngoại trừ đáy mắt có thêm chút ẩn ý sâu xa: “Trừ cái đó ra, cậu ta còn làm gì nữa không?”
Không gian phía sau xe rất rộng rãi với hai người ngồi.
Cho dù vậy nhưng Giản Trì vẫn cảm thấy hồi hộp khó tả, một lúc lâu sau mới nói: “Không có, nhưng cậu ta nhiều lần đột nhập vào ký túc xá của em, em khóa trái cửa rồi mà cậu ta vẫn vào được.”
Giản Trì không dám nhắc tới lần cưỡng hôn đó trước mặt Quý Hoài Tư, huống chi cậu đã chọn phải quên chuyện này đi.
Quý Hoài Tư nghiêm túc nhìn thẳng hai mắt Giản Trì, nói: “Vấn đề này anh sẽ báo lại với trường học, không thể để cho cậu ta tiếp tục muốn làm gì thì làm như vậy được.
Cha mẹ Thiệu Hàng là một trong những cổ đông của trường nên cậu ta mới hành động không kiêng nể gì.
Nhưng thời gian này thật sự đã quá đáng lắm rồi, anh sẽ khiến cho cậu phải suy nghĩ lại, kiềm chế bớt hành vi của mình.
“
Giản Trì định nói cảm ơn, nhưng cảm ơn nhiều cũng có vẻ nông cạn quá, hơi xúc động: “Mấy ngày trước hình như em thấy có rất nhiều bài viết trên diễn đàn bị xóa đi, có phải…”
“Anh xóa đấy…” Quý Hoài Tư mỉm cười, để lộ ra phong thái thành thục khiến người ta yên tâm: “Phải biết tận dụng triệt để đặc quyền của mình chứ, đúng không?”
Giản Trì không biết nên trả lời như thế nào, cậu đã nói rất nhiều lời cảm ơn với Quý Hoài Tư rồi, nhưng những chuyện Quý Hoài Tư làm cho cậu không bằng một câu “Cảm ơn” mà có thể đáp lại được.
Khung cảnh đường phố lướt qua ngoài cửa sổ, trước mặt còn có gương mặt dịu dàng đẹp trai của Quý Hoài Tư, Giản Trì suy nghĩ thật lâu mới hỏi chuyện vẫn luôn để trong lòng:
“Tại sao anh lại giúp em?”
Nói xong, cậu còn bổ sung thêm: “Em vẫn không hiểu vì sao anh lại muốn làm bạn với em?”
Ít nhất trong mắt Giản Trì, Quý Hoài Tư là thiên chi kiêu tử, là người giỏi nhất trong những người giỏi, mà cậu chỉ là một người bình thường mờ nhạt, nhìn bừa cũng tìm được người như cậu.
Mặc dù thái độ của Thẩm Trữ Đình cay nghiệt đến mức làm cho người ta khó chịu nhưng lời nói ra không phải là không có đạo lý.
Sự trêu đùa của Thiệu Hàng xuất phát từ hứng thú nhất thời, thích sự mới mẻ, nếu có người thứ hai xuất hiện, sự chú ý của hắn cũng sẽ bị hấp dẫn theo.
Ban đầu đối xử với Bạch Hy Vũ như vậy, sau lại đối xử với cậu như thế.
Quý Hoài Tư không giống người tùy tiện như vậy.
Ở anh có sự lý trí và tỉnh táo hơn so với tuổi thật, nhưng Giản Trì không thể nhìn thấu anh, cho dù Quý Hoài Tư vẫn luôn đối xử lịch sự với người khác, quan tâm chu đáo, thật ra rất nhiều suy nghĩ của anh đã bị ẩn giấu dưới nụ cười dịu dàng vô hại kia.
Quý Hoài Tư không trả lời ngay, anh nhìn chằm chằm Giản Trì một lúc, thấy vậy đáy lòng Giản Trì cảm thấy lo lắng, quay mặt đi.
Quý Hoài Tư nở nụ cười trước, đuôi mắt khẽ nhếch lên, khí chất dịu dàng bao quanh người, từ từ mở miệng nói.
“Cái này còn cần lý do sao?” Anh hỏi: “Nếu mà phải nói, anh nghĩ là vì từ cái nhìn đầu tiên, anh đã cảm thấy chúng ta rất hợp nhau.”
Giản Trì khẽ giật mình: “Cái nhìn đầu tiên sao?”
“Nghiêm túc mà nói thì không phải là lần đầu tiên, là lúc trước khi em đi vào lớp học, quay đầu khen ghim cài của anh rất đẹp…” Quý Hoài Tư chỉ cười: “Rất kỳ lạ sao? Từ trước đến nay chưa có ai nói như vậy hết, anh đã nhớ câu nói của em rất lâu đó.”
Giản Trì nghe lý do này cảm thấy rất gượng ép, hoặc là nói ra là nó có chút mềm mại lạ thường, khẽ phẩy đến lòng cậu.
Trái tim như được ngâm trong dung dịch, vừa ẩm ướt lại vừa co lại.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ lướt qua không nhìn rõ, hiếm khi Giản Trì nhìn kỹ khuôn mặt Quý Hoài Tư đến như vậy.
“Còn có một chuyện nữa.” Ánh mắt Quý Hoài Tư lóe lên tia sáng, hấp dẫn hơn tất cả nguồn sáng ngoài cửa sổ: “Nếu em không muốn để Thiệu Hàng lại đi tìm em, anh có một cách có lẽ có thể giúp được em.”
Giản Trì theo bản năng hỏi: “Cách gì ạ?”
“Em có thể nhận ghim cài của anh.”
Giọng nói dịu dàng của Quý Hoài Tư quấn quýt nơi màng nhĩ của cậu.
“Như vậy sẽ có ai gây phiền phức cho em nữa.”.