Trong nhà này chưa từng náo nhiệt như vậy, mặc dù bầu không khí có hơi căng thẳng, nếu số người có thể thể hiện cho sự náo nhiệt, câu đầu tiên vẫn tính.
Đối với Giản Trì mà nói, đây lại là hiện trường kỳ lạ đến không thể hình dung.
Từ lúc vào cửa đến bây giờ Thiệu Hàng và Văn Xuyên đều không nói bất kỳ lời nào, bọn họ không hẹn mà cùng coi đối phương như không tồn tại, ăn ý như vậy làm cho Giản Trì hơi thở phào nhẹ nhõm.
Khi giọng nói của Văn Xuyên vang lên, trái tim vừa mới hạ xuống lại siết chặt lại một chút.
“Vừa rồi cậu đi đâu?”
Văn Xuyên nói chuyện rất thản nhiên, nhưng cậu ta không nói “các cậu”.
Giản Trì không giấu diếm, chỉ dừng lại một chút khi nói đến phần trèo tường: “Tôi và Thiệu Hàng đi dạo gần đây, đi ngang qua trường học rồi vào đó dạo một vòng.”
“Cậu ta tới đây từ khi nào?”
Những lời này hỏi trước mặt Thiệu Hàng, lại giống như cậu ta căn bản coi sự tồn tại của Thiệu Hàng như không khí, Giản Trì dừng một hồi: “Sáng nay…”
“Hỏi kỹ như vậy để làm gì?” Thiệu Hàng chen lời vào, hắn liếc xéo Văn Xuyên, vừa cười châm chọc vừa nói ra những lời không có chút ấm áp: “Cậu quản rộng quá rồi phải không?”
“Tôi không hỏi cậu.”
“Tôi không ngại trả lời.”
Thiệu Hàng chống cằm, không nhanh không chậm tiếp lời: “Thế nào, ra khỏi trường không có chỗ đi, cuối cùng nhà họ Phó cũng đuổi cậu ra ngoài rồi sao?”
“Cậu đang nói về bản thân mình à?” Sắc mặt Văn Xuyên trầm như nước, môi mỏng khẽ mở ra: “Da mặt tôi cũng không dày như cậu, không mời mà đến, ở lì trong nhà người khác.”
Thiệu Hàng buông cánh tay phải đang chống trên tay vịn xuống, nguy hiểm nheo mắt lại: “Cậu nói lại lần nữa xem?”
Dường như đề tài này có thể gây ra xung đột, lòng bàn tay Giản Trì đang để ở giữa đổ đầy mồ hôi, cậu vội vàng cắt ngang: “Đừng nói những chuyện đó ở đây, đợi lát nữa sẽ ăn cơm, cha tôi và Thanh Thanh vẫn ở đây.”
Câu cuối cùng khiến hai người đàn ông đang tràn ngập mùi khói thuốc súng sững sờ.
Thiệu Hàng từ trong khoang mũi phát ra một tiếng châm chọc hừ nhẹ, hắn xoay người sang hướng khác, Văn Xuyên rũ mi mắt xuống, thấp giọng nói với Giản Trì: “Xin lỗi, tôi không nên nói như vậy.”
Giản Trì bật TV lên làm âm thanh nền, trái tim vẫn treo ở đó, cậu phân tâm trả lời: “Không có việc gì.”
Nếu thật sự xảy ra chuyện, cậu cũng không biết nên giải quyết như thế nào, chỉ hy vọng lát nữa có thể duy trì hòa bình, ít nhất phải đợi đến khi ăn xong bữa cơm này.
Giản Thành Siêu một mình bận rộn, lấy ra một bàn thức ăn, Giản Trì muốn đi vào phụ giúp, lại lo lắng sau khi cậu rời đi thì phòng khách không biết sẽ phát sinh chuyện gì, cũng chỉ có thể ngồi như pho tượng cho đến bữa cơm, lúc đứng lên chân cũng có chút cứng đờ.
“Ăn cơm được rồi, các cháu cứ ngồi tự nhiên, ăn xong có thể xới thêm một bát nữa, chú đã nấu một nồi lớn.”
Giản Thành Siêu đưa bát đũa, Văn Xuyên đã tới vài lần nên vô cùng tự nhiên đưa tay nhận lấy.
Cậu ta không hề biết rằng điểm này khiến cho mặt mày Thiệu Hàng trở nên âm trầm.
Hắn đã rất cố gắng mới có thể nở nụ cười, nhìn Văn Xuyên cầm chén đũa “rầm” một tiếng đặt ở trước bàn hắn.
Thanh Thanh ngồi ở giữa Văn Xuyên và Giản Thành Siêu, trẻ con có thể có một loại trực giác bẩm sinh, từ đầu đến cuối cô bé đều không có ý muốn cười với Thiệu Hàng.
Giản Trì vốn muốn ngồi bên cạnh Giản Thành Siêu, nhưng Thiệu Hàng đã sớm chiếm cứ vị trí đó, Văn Xuyên yên lặng ngồi xuống bên cạnh Thanh Thanh, để lại chỗ trống duy nhất ở giữa, Giản Trì chậm một nhịp chỉ có thể chịu đựng ngồi xuống.
Trước mắt một bàn thức ăn bốc lên hơi nóng vừa mới ra khỏi nồi, Giản Trì lại ăn đến không biết mùi vị, dường như cậu đang ngồi bên cạnh bị hai nguồn nhiệt nóng và lạnh xông thẳng vào người.
“Nào, ăn tôm đi.” Giản Thành Siêu gắp một con tôm lớn bỏ vào bát Giản Trì, sau đó là Thanh Thanh.
Giản Trì vùi đầu lột vỏ, trước mắt đột nhiên xuất hiện đôi đũa của Văn Xuyên, trong chén cậu có thêm một miếng sườn, giọng điệu của Văn Xuyên rất bình thường: “Món này rất ngon.”
“Cám ơn.”
Giản Trì không suy nghĩ nhiều, cậu tiếp tục bóc vỏ tôm, không lâu sau trước mặt lại xuất hiện một đôi đũa khác, Thiệu Hàng gắp một bát thịt xào ớt xanh bỏ vào bát của cậu, hình như đây là lần đầu tiên hắn làm loại chuyện này, không tự nhiên bằng Văn Xuyên, giọng nói tựa như mệnh lệnh: “Ăn cái này.”
Giản Trì cũng không thích ăn ớt xanh nên trầm mặc một lúc, đột nhiên nghe thấy Văn Xuyên thản nhiên nói với Thiệu Hàng: “Cậu ấy không thích ăn ớt xanh.”
Thiệu Hàng dừng một chút, đáy mắt hơi trầm xuống, ngay cả vết sẹo trên lông mày cũng giật giật một chút: “Cậu nói không thích thì không thích sao?”
“Chúng tôi cùng nhau ăn cơm trưa, mỗi lần cậu ấy đều nhặt ớt xanh ra.”
Giản Trì bị kẹt ở giữa có chút lo lắng nhìn đôi đũa đang siết chặt trong tay Thiệu Hàng, chỉ mong chất lượng của nó không quá kém.
Giản Thành Siêu đang chuyên chú ăn cơm chỉ nghe được câu “Chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa”, ông ngẩng đầu tò mò hỏi một câu: “Đúng rồi, bữa ăn ở trường học của các cháu thế nào? Ăn có quen không?”
Câu hỏi này thật đúng lúc, Giản Trì không biết cậu nên cảm ơn cha mình hay nên thở dài trước.
Không có di truyền nào khiến Giản Thành Siêu bị đần độn cả, có lẽ đó thực sự là một điều tốt.
Bữa cơm ăn rất vội vàng, Văn Xuyên ít nói, nói xong câu kia cũng không chủ động mở miệng nữa, chỉ thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Giản Trì.
Thiệu Hàng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, hắn lộ vẻ khiêm tốn lễ phép khi nói chuyện với Giản Thành Siêu, Thanh Thanh ăn xong thì chạy lên sô pha xem TV, đại khái là ăn quá no, cô bé dựa vào gối mà ngủ thiếp đi, Thiệu Hàng liếc mắt một cái, nhẹ nhàng nói: “Nhóc con mệt rồi, không đưa về sao?”
Văn Xuyên khẽ mím môi, nghe được câu này Giản Thành Siêu cũng chú ý tới Thanh Thanh đang buồn ngủ, ông thuận thế đáp: “Đúng vậy Tiểu Văn, cháu dẫn Thanh Thanh trở về trước đi, đã gần tám giờ rồi, cô bé phải đi ngủ sớm một chút, cháu không cần giúp dọn dẹp, ở đây có chú và Giản Trì là được rồi.”
“Còn cậu ta thì sao?” Văn Xuyên nhìn chằm chằm vào Thiệu Hàng đang dương dương tự đắc.
“Đêm nay Tiểu Thiệu sẽ ở lại đây.” Giản Thành Siêu không nghĩ nhiều, ông còn tưởng rằng Văn Xuyên không nỡ về, ông cười ha hả giải thích: “Người trong nhà cậu ấy đều đi xa, một mình về nhà thì quá cô đơn, cho nên tới tìm Giản Trì chơi vài ngày, trong khoảng thời gian này hai người đều có thể ở cùng nhau.”
Giản Trì vừa nghe liền biết Thiệu Hàng đã ở chỗ Giản Thành Siêu bán không ít thảm, lông mày cậu khẽ giật không nói lời nào, Văn Xuyên hiển nhiên cũng suy nghĩ giống như cậu, cậu ta chăm chú nhìn Thiệu Hàng đang mỉm cười như người chiến thắng, rầu rĩ “Vâng” một tiếng.
Lúc ra về Giản Thành Siêu bảo Giản Trì ra ngoài tiễn cậu ta, ba người đi xuống cầu thang, ai cũng không nói gì, vẫn là Giản Trì mở miệng trước: “Cậu đừng nghe cha tôi nói lung tung, ngày mai tôi sẽ tìm lý do để Thiệu Hàng rời đi.”
Văn Xuyên dắt Thanh Thanh, giọng nói trong bóng tối khẽ trầm xuống: “Cần tôi giúp gì không?”
Do dự vài giây, Giản Trì lắc đầu: “Chắc là không cần phiền đến cậu.”
Trên thực tế, Giản Trì thật sự cũng không nghĩ ra được nên dùng biện pháp gì mới tốt.
Nếu không phải là không còn cách nào khác, cậu cũng không muốn quá dễ dàng nhờ người khác giúp đỡ.
Văn Xuyên giống như có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng bây giờ thật sự không phải là thời cơ tốt, cậu ta đưa tay nắm tay Thanh Thanh, chọc cho Thanh Thanh khó hiểu ngẩng đầu, nhìn Văn Xuyên, lại nhìn Giản Trì.
Văn Xuyên thấp giọng nói ra một câu “Tạm biệt”, không đợi Giản Trì phản ứng lại, bóng lưng đã biến mất trong màn đêm.
Dù có như thế nào đi nữa, cũng không thay đổi được sự thật rằng đêm nay Thiệu Hàng sẽ ngủ lại đây.
Giản Trì kéo theo bước chân nặng nề đi lên lầu, trong lòng thầm tính toán khả năng để Thiệu Hàng ngủ trên sô pha cao bao nhiêu, nếu không, cậu chỉ có thể ra sô pha ngủ một đêm.
Nhà này chỉ có hai phòng ngủ, Giản Thành Siêu một phòng, một phòng của cậu, đều là phòng đơn, lát sàn còn rất khó khăn, chứ đừng nói đến việc kê thêm một chiếc giường mới.
Muốn cậu và Thiệu Hàng ngủ chung một giường, chỉ mới nghĩ trong đầu, toàn thân cậu đã lập tức nổi da gà.
Giản Trì đóng cửa nhà lại, trong phòng khách vang lên tiếng TV lẻ loi, có thể nghe thấy tiếng Giản Thành Siêu đang rửa bát trong phòng bếp, không thấy bóng dáng Thiệu Hàng đâu.
Giản Trì có chút dự cảm không tốt lắm, cậu bước nhanh đi vào phòng, cửa phòng tắm đóng chặt đã bịt kín một tầng sương trắng, truyền đến tiếng nước ào ào.
“Thiệu Hàng.”
Số lần quá nhiều, thế cho nên khi đối mặt với hành vi tự tiện như thế của Thiệu Hàng, Giản Trì cũng không còn sức lực tức giận.
Vừa rồi cậu hô lên một tiếng theo bản năng, ngọn lửa mới bốc lên lại dập tắt.
Khi cậu chuẩn bị đi ra ngoài thì cửa phòng tắm mở ra trước, sương mù ào ạt bay ra che cả tầm nhìn của cậu.
Cả người Thiệu Hàng đều là nước đứng ở nơi đó, tóc đen mềm nhũn nằm sấp trên trán, nếu như bỏ qua đôi mắt lưu manh kia, thật sự có một chút ngoan ngoãn, không chút che giấu thân thể trần trụi, những giọt nước lăn dài trên chiếc bụng đầy cơ bắp của hắn.
“Làm gì?”
Hắn lười biếng nói một câu.
Giản Trì nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, có chút kích động.
“Không làm gì, nhắc nhở anh lát nữa đừng quên mặc quần áo vào, trong nhà chúng tôi không có thói quen nhìn người khác trần truồng.”.