Ánh mắt Thẩm Thư Đình quá có tính xuyên thấu làm cho thiếu chút nữa Giản Trì đã quên rằng hắn căn bản không thể nhìn thấy người phía sau tấm thủy tinh.
“Muốn ra ngoài chào hỏi không?”
Ý thức được Quý Hoài Tư đang hỏi mình, Giản Trì cố gắng biểu hiện sự không bài xích mà lắc đầu: “Không phải buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi sao?”
“Cũng đúng, chờ sau khi kết thúc rồi nói sau.”
Quý Hoài Tư cười nhạt một tiếng.
Anh trở lại vị trí của mình, đáy lòng Giản Trì thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nhìn bóng lưng Trẩm Trữ Đình đi vào phòng đối diện, cách hai lớp thủy tinh mờ đục, cảm giác căng thẳng như bị khóa chặt khi nãy lúc này đã chậm rãi khôi phục lại bình thường.
“Bình thường cậu ấy không thích tham gia những loại hoạt động đông người như thế này.” Quý Hoài Tư mở quyển sách nhỏ có in những vật phẩm đấu giá ra, lật được mấy trang thì nhìn thấy đáp án, anh nhếch môi: “Hôm nay có Vân Lan, khó trách cậu ấy lại cảm thấy hứng thú.”
Nghe có vẻ như là một trong những giống hoa lan.
Giản Trì không khỏi hồi tưởng lại trải nghiệm không may mắn trong hoa viên vào đêm giao thừa kia, cậu cầm lấy ly trà trên bàn yên lặng uống một ngụm: “Anh ấy thích làm vườn sao? Thật khó có thể nhìn ra.”
“Không thể tính là thích, là thói quen thì chuẩn xác hơn.
Nếu như không để cho cậu ấy làm cái gì đó để giảm bớt năng lượng thì người trong trường nhất định sẽ nhìn thấy một Thẩm Thư Đình càng thêm soi mói.”
Quý Hoài Tư không nói nhiều về Thẩm Thư Đình, sau khi tiết lộ những chuyện đó, anh tiếp tục tán gẫu về buổi đấu giá hôm nay.
Giản Trì lật qua quyển sách nhỏ kia, ngoài những bức thư pháp, tranh vẽ và hạt giống mà Quý Hoài Tư từng nhắc tới, còn có mấy đồ dùng nhìn qua đã có niên đại lâu đời, có cái xinh đẹp tinh xảo, cũng có cái càng phù hợp với phong cách của đồ cổ, cổ xưa đến rỉ sét.
Dừng lật sách lại, ánh mắt Giản Trì dừng lại ở một mặt dây chuyền ngọc bích quen thuộc, có hoa văn khác nhau, cách một tấm ảnh cũng có thể nhìn ra đường vân mịn màng trong suốt.
Giản Trì không hiểu về ngọc, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy nó cậu lại nhớ tới cái Quý Hoài Tư tặng cậu.
Quý Hoài Tư hỏi: “Nhìn thấy đồ yêu thích chưa?”
Giản Trì như trong mộng mới tỉnh lật qua trang khác: “Chưa, cảm thấy đều rất đẹp.”
Trên màn hình LCD đang phát sóng trực tiếp người chủ trì đi lên đài đấu giá tuyên bố bắt đầu đấu giá.
Màn chiếu phía sau chiếu ra vật phẩm và phần giới thiệu tương ứng.
Giản Trì nhận thấy điểm nổi bật của buổi đấu giá không chỉ là những món đồ mà còn là những người mua liên tục tăng giá.
Mặc dù Quý Hoài Tư mới nói đấu giá từ thiện sẽ không có người “cắn chặt” không buông nhưng cậu lại nghe được phía dưới liên tiếp báo giá càng ngày càng cao, Giản Trì không thể không định nghĩa lại những lời này của anh.
Màn chiếu thay đổi hình ảnh, mặt dây chuyền ngọc bích trên ảnh vừa rồi xuất hiện trên màn hình lớn, giá khởi điểm là năm con số.
Giản Trì nghe thấy tim cậu đập thình thịch, dường như Quý Hoài Tư ngồi bên cạnh cũng phát hiện ra điều này, anh ôn hòa hỏi: “Thích mặt dây chuyền ngọc bích này sao?”
“Không phải.” Sợ Quý Hoài Tư sẽ hiểu lầm sau đó tham gia đấu giá, Giản Trì vội vàng phủ nhận: “Em chỉ nghĩ tới cái vòng ngọc anh tặng em thôi, rất giống cái này.”
Quý Hoài Tư trầm ngâm một lúc: “Dùng cùng một loại ngọc, có chút giống nhau.”
Cũng may sau khi nói xong câu đó, Quý Hoài Tư cũng không nói thêm gì nhiều.
Nỗi băn khoăn của Giản Trì cũng biến mất sau khi mặt dây chuyền được người khác lấy đi.
Toàn bộ cuộc đấu giá kết thúc trong hai giờ, có lẽ mỗi một loại vật phẩm đều nằm ngoài phạm vi nhận thức, quá trình đấu giá vô cùng kịch liệt và dữ dội, Giản Trì hoàn toàn không cảm thấy hai giờ đã trôi qua.
Người trong phòng đấu giá lần lượt rời đi, Quý Hoài Tư đứng dậy nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, anh mỉm cười hỏi: “Đã qua giờ cơm rồi, em có muốn ăn món gì không?”
“Em ăn cái gì cũng được, anh quyết định đi.” Giản Trì bất giác cảm thấy có hơi đói một chút, cậu trả lời.
“Gần đây có một nhà hàng Trung Quốc có danh tiếng không tệ, anh còn chưa thử qua, lát nữa có muốn cùng đi nếm thử không?”
Quý Hoài Tư đi ở phía trước, anh vừa nói vừa đẩy cửa ra, đi được một bước liền dừng lại.
Giản Trì theo ánh mắt của anh nhìn về phía góc đối diện, Thẩm Thư Đình đang chuẩn bị rời đi giống như bọn họ, hắn vừa quay đầu thì liếc mắt nhìn sang Quý Hoài Tư và Giản Trì, cơ thể cậu lập tức bị đóng băng ngay tại chỗ, cách nhau quá xa, khó có thể thấy rõ biểu tình trên mặt hắn.
Chuyện gì nên đến cũng phải đến, Giản Trì nhìn bóng dáng Thẩm Thư Đình càng ngày càng gần, cậu bình tĩnh nói một câu: “Chào hội trưởng.”, Quý Hoài Tư mỉm cười tiến lên: “Lúc cậu đi lên chúng tớ đã thấy cậu, muốn đợi đến khi kết thúc mới đến chào hỏi, thật trùng hợp.”
Thẩm Thư Đình gật đầu chào hỏi, gương mặt lạnh lùng không thể nhìn ra có ngạc nhiên hay không.
Đôi mắt ngọc lục bảo giống như cái ghim cài áo màu ngọc lục bảo hình hồ điệp trước ngực, mang theo ánh mắt khiêm tốn tao nhã, đảo qua Giản Trì, một lát sau hắn mở miệng với giọng điệu sâu xa không thể nghe ra được ý tứ.
“Hai người cùng nhau tới sao?”
Giản Trì đối diện với tầm mắt của hắn, chợt nhớ tới vừa rồi khi bán đấu giá Vân Lan, người thứ nhất tăng lên mười vạn, hiện trường hiển nhiên không ai muốn vì một chậu lan mà tiếp tục tăng giá, chỉ có số 25 giơ biển lên, trực tiếp tăng lên năm mươi vạn.
Có người đưa ra ánh mắt ngạc nhiên và thắc mắc nhìn hắn, người báo giá mười vạn ngay sau đó tăng lên năm mươi lăm vạn, lời còn chưa dứt, số 25 lại giơ biển lên, một trăm vạn.
Không ai tiếp tục hét giá, vật phẩm tất nhiên thuộc về số 25.
Giản Trì không cần suy nghĩ nhiều, có thể đoán được phong cách làm việc lưu loát sạch sẽ này đến từ ai.
“Đúng lúc có hai vé, tớ liền hẹn Giản Trì tới xem một chút, đợi lát nữa chuẩn bị đi ăn cơm trưa.” Quý Hoài Tư thong dong cười nói, ngữ khí tự nhiên làm cho người ta cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì: “Cậu chuẩn bị trở về sao?”
“Đi lấy Vân Lan trước.”
Thẩm Thư Đình cũng không nhiều lời, hắn thu hồi tầm mắt rồi đi về phía thang máy.
Giản Trì cảm thấy vừa rồi ánh mắt hắn quét tới hàm chứa cảm giác lạnh lùng cùng sự xa cách quen thuộc nhưng mà thiếu chút bài xích.
Có lẽ là trước mặt Quý Hoài Tư hắn không muốn biểu hiện quá rõ ràng.
Bất kể là nguyên nhân gì, Giản Trì đều coi như không phát hiện ra, chờ đi ra cửa lớn dưới lầu, bọn họ có thể hoàn toàn mỗi người một ngả.
Giữ nút ấn xuống tầng dưới, đèn báo sáng lên.
Trong lúc chờ đợi, Quý Hoài Tư cũng không làm cho không khí hạ nhiệt, anh luôn nở một nụ cười nhàn nhạt: “Năm nay cậu sẽ ở lại trong nước ăn tết sao?”
“Một tuần nữa mẹ tôi từ Boros qua đây.”
Quý Hoài Tư nhìn qua có chút kinh ngạc, sau đó bị che đi: “Lần này tính toán ở lại bao lâu?”
Vẻ mặt Thẩm Thư Đình vô cùng lạnh nhạt, khi nói đến mẹ phảng phất như đang nói về một người căn bản không liên quan đến hắn: “Không biết, bà ấy sẽ không ở cùng với tôi.”
Vừa dứt lời, Giản Trì nghe thấy phía sau có người gọi một tiếng tên Quý Hoài Tư.
Người phụ trách mang theo nụ cười cung kính đi tới, không ngừng xin lỗi: “Cậu Quý, quấy rầy rồi, người mua bức tranh chữ của cậu Quý kia đã biết cậu đang ở đây, người đó muốn đến gặp cậu một lần, anh ta nói anh ta ngưỡng mộ cậu Quý đã lâu, rất muốn mượn cơ hội này làm quen cậu một chút.”
Nụ cười trên môi Quý Hoài Tư vừa ôn hòa vừa xa cách: “Người anh ta muốn quen biết chính là cha tôi, không phải tôi.”
“Đúng vậy, ngay từ đầu tôi cũng từ chối anh ta, nhưng người mua này rất kiên trì, anh ta đã mua rất nhiều bức tranh chữ của của cậu Quý, là khách quý của chúng tôi, tôi thật sự không tiện tiếp tục từ chối, cho nên lại đây hỏi ý của cậu một chút.”
Giản Trì nhớ tới bức tranh chữ đấu giá được sáu chữ số kia, nếu thật sự mua rất nhiều bức, vậy đây đích thật là một vị khách quý thật sự.
Quý Hoài Tư rũ mắt trầm tư hai giây, cùng lúc đó thang máy “Đinh” một tiếng, anh nghiêng đầu bất đắc dĩ cười với Giản Trì: “Anh đi xử lý chuyện này trước, em và Trữ Đình đi xuống trước, có lẽ xe đậu ở tầng phụ hai, lát nữa anh sẽ gọi điện thoại cho tài xế lái xe lên.”
“Không cần phiền như vậy, em trực tiếp đi xuống đó là được rồi.”
Giản Trì nghe được ba chữ “cùng Trữ Đình” này thì trái tim cậu khẽ đập loạn nhịp, đi vào thang máy, ấn xuống tầng phụ hai, vừa ngẩng đầu liền thấy Thẩm Thư Đình đi vào, đứng ở góc xa cậu nhất.
Đại khái là nể mặt Quý Hoài Tư, hắn không đi thang máy khác như trước, Giản Trì yên lặng nghĩ thầm.
Cửa thang máy khép lại, con số nhảy đi, bầu không khí mất đi sự hòa hợp của Quý Hoài Tư tạo nên một sự im lặng đến nghẹt thở.
Giản Trì cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày, chờ đợi một phút ngắn ngủi trôi qua, chỉ là một lúc lâu sau cũng không như cậu mong muốn, theo bản năng cậu nhìn về phía con số ở góc trên bên phải, không biết từ lúc nào đã dừng lại ở tầng phụ, không nhảy lên nữa.
Giản Trì đưa tay ấn nút tầng phụ hai, không có phản ứng, sau đó thử nhấn phím mở cửa, đáp lại cậu vẫn là một khoảng yên lặng.
Trong lòng có cảm giác càng lúc càng bất an, Giản Trì liên tục ấn nút mở cửa vài cái, cậu nhìn chằm chằm vào con số dừng ở tầng phụ, không biết có phải hành động này đã mang đến hiệu quả ngược hay không, thang máy lắc lư dữ dội, ngay sau đó đèn không chịu nổi gánh nặng lóe lên vài cái, “Bốp” một tiếng hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Xong rồi.
Giản Trì nghe thấy tiếng nhịp tim đập thình thịch bên tai, cậu dựa vào thang máy cố đứng vững, trong bóng tối truyền đến một giọng nói chật vật cùng trầm ý đến từ Thẩm Thư Đình, từng câu từng chữ như từ trong khe băng chui ra: “Cậu đã làm cái gì?”.