Giản Trì vẫn cứ chờ đợi cho đến khi dòng báo kết thúc phim hiện lên, bắt đầu chiếu bộ phim thứ hai.
Do ngồi thẳng quá lâu mà hai chân đau nhức, cậu ném xô bỏng ngô trống rỗng vào thùng rác ở cửa, đôi mắt nhất thời không thích ứng được với ánh sáng chói mắt bên ngoài.
Bữa tối bắt đầu được dọn ra vào lúc này, ban đầu Giản Trì muốn chờ Quý Hoài Tư làm xong công việc để ăn tối cùng nhau, nhưng bây giờ cậu lại không thấy ngon miệng.
Không biết là do ăn quá nhiều bỏng ngô, hay là những lời nói của Văn Xuyên đọng lại không thể tiêu tan, trên đường đi Giản Trì khó có thể tập trung tinh thần, thiếu chút nữa cậu đã đi sai hướng.
Gió biển lướt qua mặt nước, nhẹ nhàng như hoàng hôn dần dần chìm về phía tây, Giản Trì dừng lại bên cạnh lan can, thả lỏng cơ thể để hóng gió.
Thỉnh thoảng có người đi qua nhận ra cậu, nhưng không còn nhìn cậu liều lĩnh như trước rồi thì thầm to nhỏ nữa, mà chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn cậu hoặc vội vàng rời đi, đối với Giản Trì mà nói, những chuyện này cũng không ảnh hưởng gì.
"Giản Trì?"
Một tiếng này kéo suy nghĩ miên man của Giản Trì trở về.
Tâm tình của cậu cũng bình tĩnh hơn rất nhiều sau khi thả lỏng, khi nhìn thấy Bạch Hy Vũ cậu sững sờ một lúc rồi bình tĩnh trở lại.
Cậu vừa định đi, nhưng không muốn để cho Bạch Hy Vũ hiểu lầm cái gì, nên cậu hỏi: "Cậu cũng ra đây hóng gió sao?"
Bạch Hy Vũ nói: "Trong khoang tàu cái gì cũng có, nhưng tớ không quen lắm, mỗi lần ra ngoài ngắm cảnh biển tớ mới thoải mái một chút.
Có lẽ bởi vì đây là lần đầu tiên tớ đi tàu, cậu cũng không thích nghi được với nơi này sao?"
So với đi tàu, Giản Trì càng không thích nghi hơn với những gì đã xảy ra trong những ngày gần đây, như thể dòng thời gian đang chậm chạp đột nhiên nhấn phím tua nhanh trong hai ngày này.
Nhưng đối mặt với câu hỏi của Bạch Hy Vũ, Giản Trì chỉ nói: "Bên trong ở quá ngột ngạt, tôi ra ngoài hít thở không khí."
"Đúng vậy, trước khi đến đây tớ còn nghĩ có thể thoải mái một khoảng thời gian, kết quả hiện tại vẫn là mỗi ngày ở trong phòng." Bạch Hy Vũ cười một chút, ánh mắt cong cong theo: "Sao cậu không ở cùng hội phó? Hình như tớ còn chưa nói chúc mừng các cậu đúng không nhỉ?"
Nói đến Quý Hoài Tư, Giản Trì không tự giác nhớ tới ban đầu Bạch Hy Vũ có một tình yêu thầm kín chưa bắt đầu đã kết thúc đối với Quý Hoài Tư, trong lòng cậu sinh ra một tia gợn sóng vi diệu.
Trong mắt Bạch Hy Vũ không có mất mát hay thù hận, ánh mắt trong trẻo nhìn cậu, mang theo lời chúc mừng chân thành.
"Cảm ơn cậu." Giản Trì quyết định không suy nghĩ sâu xa nữa, cũng nghiêm túc đáp ứng mối quan tâm này.
"Thật ra tớ đã nhìn ra từ rất sớm, thái độ của hội phó đối với cậu không giống khi đối với những người khác." Bạch Hy Vũ không biết nhớ tới cái gì, cậu ta tự mình nói tiếp: "Khi cậu chặn thùng nước đó cho tớ, tớ nhớ hội phó nói có bất cứ chuyện gì cũng có thể đến tìm hội học sinh, vì thế tớ đi qua tìm kiếm sự giúp đỡ.
Khi anh ấy nhìn thấy tớ, anh ấy làm theo phép công mà hỏi nguyên nhân đầu đuôi câu chuyện, cho đến khi tớ nói tên của cậu, anh ấy mới nghiêm túc và để tớ ngay lập tức dẫn đường đến tìm cậu."
Cảnh tượng này cách hiện tại hình như đã trôi qua rất lâu, điều khiến Giản Trì có ấn tượng sâu sắc hơn chính là Thiệu Hàng là người khởi xướng, tiếp theo là tấm chăn Quý Hoài Tư khoác lên người cậu tản mát mùi hoa dành dành nhàn nhạt.
Cậu không biết rằng trong đó còn có một cậu chuyện như thế này: "Đó là chuyện rất lâu trước đây rồi, trước đó tôi chỉ gặp qua anh ấy một lần."
"Đây không phải là chứng minh hội phó ngay từ đầu đã để ý đến cậu sao?" Bạch Hy Vũ chớp chớp mắt, mang theo chút vui tươi không làm cho người ta phản cảm: "Giản Trì, kỳ thật ban đầu, tớ thật sự rất muốn làm bạn với cậu.
Đừng hiểu lầm, tớ không phải đang oán trách cậu, tớ chỉ cảm thấy rất đáng tiếc.
Có đoạn một thời gian tớ luôn luôn tự hỏi có phải cậu ghét tớ không, hoặc tớ đã làm sai điều gì đó."
Những lời này dường như đang bộc lộ cảm xúc tự nhiên, khi rơi xuống xen lẫn một tiếng thở dài nhẹ nhàng, Giản Trì không biết nên nói gì cho phải.
Vào thời điểm đó, cậu vừa biết bí mật của thế giới, cố gắng một cách cực đoan để tránh trung tâm của cốt truyện, nhưng thất bại hoàn toàn, Bạch Hy Vũ là người duy nhất thành công.
Cậu không ghét Bạch Hy Vũ, thậm chí Bạch Hy Vũ có thể nói là không thể kiểm soát kết cục đáng thương trong cốt truyện, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp.
Nhưng bây giờ, tình hình thay đổi một cách ngớ ngẩn, Giản Trì cảm thấy cậu ta nên đáng thương hơn một chút vì vô tình bị chính mình cuốn vào.
Bạch Hy Vũ nhận được câu trả lời phủ định, ý cười trở lại trên mặt, cảm xúc của cậu ta lập tức trở nên tốt hơn, trong lúc nhất thời không nhìn thấy chút mất mát vừa rồi, cậu ta nói: "Cậu không ghét tớ là tốt rồi, thật ra sau khi tốt nghiệp tớ còn muốn có thể giữ liên lạc với cậu, nếu không, tớ ngay cả bạn bè có thể nói chuyện cũng không có.
Giản Trì, cậu có chê tớ phiền không?"
Cho dù cậu có chậm chạp đến đâu, cũng có thể nghe ra cách Bạch Hy Vũ nói chuyện có chủ không thích hợp, huống chi cũng coi như là Giản Trì không hiểu Bạch Hy Vũ.
Cậu không biết vì sao Bạch Hy Vũ luôn nhấn mạnh "Đừng ghét", nhưng không tìm được cơ hội hỏi.
Hoàng hôn chìm xuống mang đi tia sáng cuối cùng trên mặt biển, Giản Trì trở về phòng, đèn còn chưa kịp lấp đầy căn phòng tối tăm, bàn tay đang đặt ở công tắc bị kéo qua.
Đã sớm có phòng bị, Giản Trì dùng sức tránh ra, nhưng không thể tránh khỏi gông cùm của Thiệu Hàng.
"Buông ra." Đèn sáng lên, Giản Trì nhìn thấy rõ Thiệu Hàng ở trước mắt, giọng điệu vốn cứng rắn suy yếu một nửa.
Thiệu Hàng nhìn qua không khác gì bình thường, hơi thở mệt mỏi và trầm thấp quanh người lại khó có thể che dấu.
Hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt Giản Trì, hơi thở khàn khàn theo lời nói kết thúc: "Vừa rồi cậu gặp ai?"
"Không liên quan gì đến anh."
"Cậu có thể gặp người khác, mà lại từ chối tôi." Khóe miệng Thiệu Hàng nhếch lên độ cong hơi buồn cười: "Cậu thật sự không muốn gặp tôi đến vậy?"
Giản Trì nói: "Tôi đã nói với anh rồi, tôi và Quý Hoài Tư..."
"Cậu đã đồng ý lời tỏ tình của tôi."
"Tôi không đồng ý, đó là quyết định tự ý làm của anh."
"Cậu còn nhận ghim cài áo của tôi."
"Đó là anh nhét nó cho tôi."
Thiệu Hàng tăng thêm lực đạo nắm cổ tay Giản Trì, từng câu từng chữ nói: "Tôi mặc kệ, cậu và tên họ Quý kia ở bên nhau thì có thể thế nào? Theo thứ tự, anh ta cũng sẽ xếp sau tôi, anh ta là gì..."
"Thiệu Hàng." Giản Trì cắt ngang lời hắn, lông mày cậu đột nhiên nhíu lại: "Loại chuyện này không phải là một trò chơi phải phân ra thắng bại, anh căn bản không hiểu thích là cái gì, anh chỉ ghét bất luận kẻ nào cãi lại quyết định của anh."
Từ lâu Giản Trì sớm đã muốn nói cho Thiệu Hàng biết, cậu cũng không phải là vật thắng lợi của trò chơi, bất luận kẻ nào cũng không nên là đồ chơi giải sầu của Thiệu Hàng, còn về việc Thiệu Hàng có thể hiểu được đạo lý này hay không, cậu không ôm một tia hy vọng nào.
Con ngươi tối tăm của Thiệu Hàng nhìn chăm chú vào Giản Trì, trong sự im lặng tràn ngập nguy hiểm khiến người ta sợ hãi.
Lần này Giản không có lựa chọn tránh né, cậu hạ quyết tâm: "Quý Hoài Tư rất tốt, anh cũng hiểu anh ấy rất tốt, chỉ là không muốn thừa nhận điểm này, tôi..."
"Tôi rất ghét người khác cãi lời tôi."
Đột nhiên Thiệu Hàng buông tay Giản Trì ra: "Nhưng đối với cậu, tôi đã dùng hết sự kiên nhẫn."
Giản Trì nghĩ thầm toàn bộ chuyện này thật sự là ít đến đáng thương, cổ tay mơ hồ đau nhức, không có trả lời.
Thiệu Hàng cũng không cần câu trả lời của cậu, hắn xoay mặt sang một bên, không để Giản Trì nhìn thấy ánh mắt của hắn, đè nén giọng nói đến nặng nề, hỗn tạp nói không rõ là cười lạnh với ai: "Cậu đừng nghĩ tôi sẽ từ bỏ, tuyệt đối không có khả năng.
Tôi không giả được bộ mặt dịu dàng đến phát ngất của người kia, cũng sẽ không thiếu quyết đoán và bình tĩnh như Văn Xuyên.
Cậu ta yếu đuối một chút ngược lại lại là chuyện tốt, có thể tránh được một người cản đường tôi, tôi tuyệt đối sẽ không lùi bước."
"Anh..." Trong đầu Giản Trì chợt lóe lên cái gì: "Làm sao anh biết chuyện của Văn Xuyên?"
Thiệu Hàng nhấc mí mắt lên, từ trong khoang mũi phát ra một tiếng hừ lạnh chua xót, âm trầm: "Tôi nói nhiều như vậy, cậu chỉ chú ý tới hai chữ Văn Xuyên?"
Hắn vặn vẹo đến bản lĩnh vẫn như trước đây của mình làm cho Giản Trì á khẩu không nói nên lời, nói nhiều lời như vậy, nhưng không hề có tác dụng, tư tưởng trung tâm vẫn không thể tránh khỏi bốn chữ "sẽ không bỏ cuộc".
Giản Trì hoàn toàn hiểu được những lời khuyên bảo bình thường đối với Thiệu Hàng mà nói căn bản là không có tác dụng.
Cậu đã nói tất cả những gì cậu có thể nói, cũng không có khả năng đem dao đặt trên cổ Thiệu Hàng ép hắn, càng không thể đặt trên cổ mình.
Giản Trì đi qua đóng cửa sổ đang mở, ý nghĩ ưu tiên hàng đầu là mua một ổ khóa, chặn đường của Thiệu Hàng ngay từ đầu..