Sau khi biết Bạch Thư Quân cũng ở biệt thự này, Giản Trì cũng không có gì bất ngờ.
Mặc dù cậu và Bạch Âm Niên chỉ có hai mặt giao nhau, nhưng cảm giác từ trong sách miêu tả và lúc tiếp xúc khiến cậu biết ý muốn kiểm soát của Bạch Âm Niên vô cùng nghiêm trọng.
Đối với em trai không cần phải nói nhiều, Bạch Âm Niên trong nguyên sách chính là một người kiểm soát em trai không có điểm dừng, dưới hai lần trợ giúp, Giản Trì thật vất vả lắm mới xoay chuyển được ấn tượng này, bây giờ xem ra vẫn là cậu đã quá ngây thơ.
Sáng hôm sau, người giúp việc thay vì vào đưa cơm, mà là nói với cậu rằng Bạch Âm Niên đang chờ cậu ở tầng dưới.
Giản Trì khập khiễng đi xuống lầu, ngửi thấy mùi bữa sáng, Bạch Âm Niên đang ngồi ở bên cạnh bàn xem máy tính bảng, trong tay cầm một ly cà phê đã uống một nửa, cũng không ngẩng đầu mà mở miệng: "Lại đây."
Giống như hắn đang sai bảo cấp dưới, hoặc thú cưng gì đó.
Giản Trì rất muốn ném cây nạng về phía Bạch Âm Niên, lần trước khiến cậu phiền lòng như vậy vẫn là Thiệu Hàng, nhưng nghĩ đến hiện tại còn ở dưới mái hiên của đối phương, không thể không cúi đầu.
Giản Trì im lặng ngồi xuống, cậu đang do dự là trực tiếp ăn hay là chào hỏi Bạch Âm Niên một chút, dù sao hắn vẫn là chủ nhân của căn nhà này, liền nghe Bạch Âm Niên nói: "Cậu định ngồi ở chỗ này sao?"
Giản Trì im lặng niệm "nhịn", vừa cắn một miếng bánh mì nướng, Bạch Âm Niên buông cái máy tính bảng trong tay xuống: "Sau khi ăn xong đi lên với tôi, Tiểu Quân còn đang tức giận bởi vì tôi phạt cấm túc nó, nếu như tý nữa nó nói năng không lựa lời, cậu coi như đang nghe không khí đi."
Từ "cấm túc" khiến Giản Trì cảm thấy trở về với phim truyền hình bối cảnh dân quốc, nhưng nghĩ đến một đại gia tộc như nhà họ Bạch, việc đặt ra một số quy định nghiêm khắc gì đó cũng là khó tránh khỏi, cậu nuốt bánh mì trong miệng: "Cho nên ngài muốn tôi đi lên để bị mắng sao?"
Câu hỏi mang theo gai này khiến Bạch Âm Niên nâng mí mắt một chút, tầm mắt dừng lại trên người Giản Trì hai giây: "Tôi sẽ ngăn lại."
Được rồi, mặc dù Giản Trì không quá tin tưởng câu nói này nhưng lời hứa của Bạch Âm Niên vẫn rất đáng giá.
Ăn sáng xong, cậu lập tức đi theo phía sau Bạch Âm Niên đi thang máy lên lầu năm, bước chân của Bạch Âm Niên bắt đầu làm cho Giản Trì đi theo rất vất vả.
Không biết có phải phát hiện ra điểm này hay không, sau khi đi ra khỏi thang máy Bạch Âm Niên đã chậm lại tốc độ, lúc rẽ còn dừng lại, ánh mắt đảo qua giống như là đang xác định cậu có đi theo hay không.
Không biết vì sao, Giản Trì luôn cảm thấy Bạch Âm Niên mang theo ý cười như ẩn như hiện, xét thấy bây giờ cậu đang mang theo một dáng vẻ chật vật như vậy, Giản Trì đem chuyện này coi như là sự cười nhạo.
Tâm trạng tức tối này chỉ kéo dài vài phút ngắn ngủi.
Khi theo Bạch Âm Niên đi vào phòng, một cái gối ôm bay tới làm cho trước mắt Giản Trì tối sầm, "rầm" một tiếng, không có bất kỳ đau đớn nào bị đả kích.
Bàn tay chắn trước mắt vững vàng nắm chặt ở giữa gối ôm, mu bàn tay cong cong năm ngón tay nhô lên gân xanh.
Còn chưa đợi Giản Trì hoàn toàn bình phục lại sau sự kinh hãi này, Bạch Âm Niên đã đem gối ôm ném về phía một người đàn ông khác trong phòng: "Không phải tôi đã nói, lấy đi tất cả những thứ gì nó có thể chạm vào rồi sao."
Bác sĩ Hàn nhận lấy gối ôm, nhún nhún vai: "Cậu chủ muốn nghỉ ngơi, tôi cũng không thể không cho cậu ta cái gối."
Bạch Âm Niên không trả lời, hắn hơi nghiêng đầu, giọng nói không nhẹ không nặng hỏi: "Bị dọa rồi sao?"
Đúng vậy, nhưng Giản Trì Trì lắc đầu.
Cậu nhìn về phía gối ôm ném tới, nếu bỏ qua các thiết bị y tế không thể gọi tên nhưng trông rất tiên tiến bên cạnh giường, nơi đây nên là phòng lấy ánh sáng tốt nhất, cũng rộng rãi và thoải mái nhất.
Nhưng khi nhìn thấy Bạch Thư Quân bị trói trên giường, hẳn là rất khó để đánh giá hai chữ "thoải mái".
Hai chân của Bạch Thư Quân bị trói chặt với chiếc giường bởi hai cái dây màu đen dài, một ở mắt cá chân, một ở đùi, chỉ còn lại một bàn tay vẫn có thể hoạt động bình thường.
Giản Trì hoàn toàn không nghĩ tới, Bạch Âm Niên "cấm túc" vậy mà chính là theo nghĩa đen.
Giờ khắc này, Giản Trì vốn còn mang theo bất mãn cùng phẫn nộ thì liền tức giận không nổi, cậu thầm nghĩ 'Làm em trai của Bạch Âm Niên thật thảm.'
"Giản Trì!" Cú ném vừa rồi không trúng như cậu ta mong muốn, Bạch Thư Quân từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ, ánh mắt giống như hận không thể nuốt sống Giản Trì.
Cậu ta nhìn qua vẫn là dáng vẻ nhu nhược yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi ngã, nhưng Giản Trì biết, nếu như giờ phút này cởi trói cho cậu ta, Bạch Thư Quân nhất định có thể nhảy xuống đánh một trận cùng cậu cũng không hề thở dốc.
Giọng nói của Bạch Âm Niên vô cùng lạnh lẽo: "Nói chuyện cho tốt."
Những lời mắng chửi bên miệng bị Bạch Thư Quân nuốt xuống, cậu ta không dám nhìn Bạch Âm Niên, chỉ có thể trừng mắt nhìn Giản Trì, làm như không phải là cậu ta cho người ta bắt cóc Giản Trì, mà là Giản Trì bắt nạt cậu ta vậy.
Dưới cảm giác hỗn loạn này, Giản Trì lên tiếng: "Cậu có muốn giải thích gì không?"
Thật ra cho đến lúc này, Giản Trì đã không còn để ý nguyên nhân như vậy nữa.
Những chuyện nên xảy ra đều đã xảy ra rồi, bây giờ chuyện quan trọng nhất là làm thế nào để đi ra ngoài liên lạc với Quý Hoài Tư.
Những lời này của Giản Trì giống như chọc vào cái chân đau đớn của Bạch Thư Quân, nếu như không phải bị trói, cậu ta tuyệt đối sẽ không để Giản Trì bình yên vô sự đứng tại chỗ.
"Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi? Nếu không phải là đi đến gặp cậu, chuyện tôi rời khỏi nhà sẽ không bị anh trai phát hiện, cũng sẽ không bị nhốt ở nhà cho đến bây giờ, không gặp được A Hàng.
Anh ấy nói anh ấy thích cậu, tôi lại muốn xem anh ấy có thể thích cậu như thế nào, chẳng lẽ còn dám vì cậu, mà cãi nhau với tôi, với nhà họ Bạch sao?"
Giản Trì nghe mà không hiểu ra sao.
Cậu nhận ra Bạch Thư Quân đang nói tới chuyện lần trước gặp mặt ở nhà hàng, cậu cảm thấy buồn cười lại cười không nổi: "Là cậu ra tay với nhà tôi trước, tôi mới hẹn gặp mặt cậu, lúc cậu phát bệnh vẫn là tôi giúp đỡ, cậu như vậy có được tính là lấy oán báo ân không?"
"Ai muốn cậu cứu?" Bạch Thư Quân hung tợn bác bỏ lại: "Nếu như không phải cậu cố ý chọc giận tôi, tôi vốn dĩ sẽ không phát bệnh, hơn nữa còn không tìm thuốc, nhất định là cậu trộm..."
"Được rồi." Bạch Âm Niên cắt ngang lời chỉ trích không ngớt của Bạch Thư Quân: "Quên lời anh nói rồi sao? Chuyện này là em không đúng trước, xin lỗi đi."
Ba chữ cuối cùng mạnh mẽ hạ xuống, mặt của Bạch Thư Quân lúc đỏ lúc trắng, cậu ta phồng má, không nói một tiếng nào, giống như ba chữ "tôi xin lỗi" là nỗi sỉ nhục lớn đối với cậu ta.
Giản Trì thay cậu ta cắt ngang trận giằng co này: "Xin lỗi thì thôi đi, chỉ cần sau này cậu đừng gây phiền toái cho tôi nữa, sau này chúng ta hoàn toàn không còn liên quan gì nữa."
Không phải Giản Trì hào phóng, cậu biết rõ cho dù Bạch Thư Quân có nói lời xin lỗi dưới sự ép buộc của Bạch Âm Niên, thì trong đáy lòng cậu ta không biết còn đang phẫn nộ bất bình mắng cậu như thế nào.
Lời xin lỗi đạo đức giả này, tốt hơn là không cần.
Ngược lại, dưới sự chứng kiến của Bạch Âm Niên, một lời hứa của Bạch Thư Quân càng có trọng lượng, nếu đến lúc đó Bạch Thư Quân đổi ý, ít nhất cậu còn có thể có một lá bài cuối cùng.
Giản Trì gần như có thể nhìn ra, kiểm soát em trai của Bạch Âm Niên thực ra có nghĩa là "khống chế".
Hắn tình nguyện dọn dẹp tất cả mớ hỗn độn mà Bạch Thư Quân phạm phải, bảo vệ tốt Bạch Thư Quân ở phía sau, nhưng cùng lúc đó, Bạch Thư Quân chỉ có thể do hắn chi phối và trừng phạt, thậm chí có thể nói là không nương tay chút nào, điều này đối với Bạch Thư Quân mà nói, không biết là may mắn hay là bất hạnh.
Đối mặt với yêu cầu của người mà mình ghét nhất, Bạch Thư Quân đương nhiên không thể dễ dàng thỏa hiệp, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của Bạch Âm Niên, cuối cùng cậu ta cũng không tình nguyện chen ra một tiếng hừ từ trong khoang mũi.
Giản Trì không muốn dây dưa với cậu ta nữa, cậu tìm một cái cớ mệt mỏi đi ra khỏi phòng, tưởng rằng Bạch Âm Niên sẽ ở lại bên trong nói chuyện với Bạch Thư Quân một lúc, ai ngờ không đi được bao xa, bóng dáng Bạch Âm Niên đã không nhanh không chậm đi tới bên người.
"Chấp niệm của nó đối với Thiệu Hàng quá sâu." Bạch Âm Niên đột nhiên nói một câu như vậy.
"Cái gì?" Giản Trì hỏi.
"Khi còn nhỏ, cha mẹ đều bận rộn với công việc, sống ở hai nơi khác nhau, tôi và Tiểu Quân kém nhau gần mười tuổi, khi nó cần người ở bên cạnh nhất, tôi đang ở trường trung học nội trú, một năm về nhà không được mấy lần." Bạch Âm Niên không giống như đang nói về bản thân mà giống như kể một câu chuyện: "Lớn hơn một chút bệnh của Tiểu Quân mới được phát hiện, sau đó chúng tôi mới ý thức được sự sơ suất đối với nó, cố gắng bù đắp càng nhiều càng tốt, nhưng muộn rồi.
Trước đó, Tiểu Quân ở chung lâu nhất với ông nội, từ nhỏ đã quen biết Thiệu Hàng, có thể là sự xuất hiện của Thiệu Hàng đã khiến Tiểu Quân đem toàn bộ sự ỷ lại và tín nhiệm cho cậu ta, chờ đến khi tôi phát hiện, đã không còn cách nào để nó xoay chuyển tâm ý."
Giản Trì im lặng một lúc: "Điều này không nên là một cái cớ để cậu ta có thể bắt cóc tôi."
"Không phải là một cái cớ, đó là nguyên nhân."
Bạch Âm Niên dừng lại, khóe môi lạnh lùng cứng ngắc khẽ cong cong lên không rõ ràng: "Vừa rồi Tiểu Quân có một câu mà tôi rất đồng ý, Thiệu Hàng sẽ vì cậu làm đến mức nào? Là tình nguyện vì cậu trở mặt với nhà họ Bạch, hay là nể tình hai nhà mà từ bỏ cậu.
Tiểu Quân vì cậu ta, khiến tôi đau đầu nhiều năm như vậy, lúc này rốt cục đến phiên Thiệu Hàng đứng ở cửa gió, tôi rất tò mò lựa chọn của cậu ta."
Tim Giản Trì đập nhanh hơn một chút, không dám tin: "Ngài..."
"Yên tâm, chờ thời cơ đến, tôi sẽ đưa cậu trở về bình an vô sự." Trước khi rời đi, Bạch Âm Niên chỉ để lại câu nói này: "Hiện tại cậu không cần suy nghĩ nhiều, dưỡng thương cho tốt, về phần lời hứa vừa rồi cậu bảo Tiểu Quân thực hiện, tôi sẽ giám sát nó thực hiện."
Cơ hội để Giản Trì phản bác một câu cũng không có.
"Bù đắp sai lầm thay cho Bạch Thư Quân" chẳng qua chỉ là một cái cớ, tâm tư chân chính của Bạch Âm Niên thật ra không khác bao nhiêu với Bạch Thư Quân, chẳng qua hắn thông minh hơn so với Bạch Thư Quân, lại có khả năng phản ứng tốt, cho cây táo thêm một cây gậy khác, làm cho Giản Trì giống như một cú đấm vào bông, không có nơi nào để phát tiết.
Editor: Hết chương tồn rồi, hẹn các bạn một ngày không xa ????????????.