Trương Nguyên Phàm Thành Tiên Lộ


Ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, chúng đệ tử ngoại môn của Vân Nguyên Tông nhanh chóng thức tỉnh, sau đó vệ sinh cá nhân.

Khi họ vừa hoàn thành vệ sinh cá nhân, ngay lập tức âm thanh của tiếng gõ chuông vàng vọng khắp Thanh Lâm cốc.

Tiếng gõ chuông liên tục này khiến cho phần lớn đệ tử ngoại môn vui sướng, nhanh chóng rời động phủ đi đến quảng trường của ngoại môn.

Còn các đệ tử ngoại môn mới, gia nhập Vân Nguyên Tông chưa được nhiều thời gian, sau khi họ nghe được tiếng gõ chuông thì trên khuôn mặt đều xuất hiện vẻ khó hiểu; nhưng các đệ tử ngoại môn mới đều nhanh chân đi đến quảng trường để tập trung.

Dù Trương Nguyên Phàm không biết chuyện gì xảy ra, với tính hiếu kỳ đã thôi thúc hắn rời động phủ để đi đến quảng trường.

Trên đường đi đến quảng trường, hắn gặp được hai người Lương Ngọc Đức và Đinh Ngọc Lễ đang song hành đi đến quảng trường, vì vậy hắn tăng tốc đi về phía hai người.

“Lương sư huynh, đợi sư đệ với.”

Lương Ngọc Đức đang đi cùng đồng môn bạn tốt Đinh Ngọc Lễ tới quảng trường, đột nhiên hắn dừng bước.

Điều này làm cho Đinh Ngọc Lễ khó hiểu, ánh mắt mong chờ nhìn về phía thanh y nam tử ở bên cạnh.

Lương Ngọc Đức thấy bạn tốt đang nhìn chằm chằm vào mình, vội vàng giải thích: “Ta vừa nghe thấy tiếng của Nguyên Phàm sư đệ.

Hình như đệ ấy đang ở đằng sau tụi mình.”

Giải thích xong, Lương Ngọc Đức quay đầu về đằng sau.

Hắn nhanh chóng phát hiện một thiếu niên mặc một bộ y phục màu xanh ở trên người, đang đi nhanh về phía hai người.

Không lâu sau, thiếu niên kia xuất hiện ở trước mặt hắn cùng Đinh Ngọc Lễ.

Đinh Ngọc Lễ sau khi nhìn thấy thiếu niên xong, lập tức mở miệng chúc mừng: “Sư huynh chúc mừng sư đệ trở thành tu tiên giả, chính thức đặt chân tới con đường tu tiên.”

Thiếu niên kia cảm ơn Đinh Ngọc Lễ một tiếng, sau đó cất tiếng nói: “Sư đệ sau khi vệ sinh cá nhân xong, nghe được tiếng gõ chuông phát ra từ Thiên Huyền Phong.

Không biết trong ngày hôm nay ở trên Thiên Huyền Phong phát sinh sự kiện gì? Mà khiến cho nhiều đệ tử ngoại môn như hai vị sư huynh đây vội vàng như vậy?”

Đinh Ngọc Lễ và Lương Ngọc Đức nghe xong câu hỏi thắc mắc của Trương Nguyên Phàm, trầm mặc một hồi.


Không lâu sau, ba người kết bạn đi đến quảng trường; cả ba người vừa đi vừa nói chuyện với nhau.



Khi ba người xuất hiện ở trong quảng trường, cả ba nhìn thấy nơi này tập trung rất nhiều ngoại môn đệ tử.

Ba người sau đó tìm một chỗ không được nhiều người chú ý ngồi xuống, thu toàn bộ khí tức ở trên người lại.

Truyền công đại hội diễn ra sáu tháng một lần, dành cho ngoại môn đệ tử của môn phái, đệ tử mới nhập môn và những đệ tử khác đều có thể tham gia lần này truyền đạo đại hội.

Vì vậy, lần này truyền công đại hội thu hút rất nhiều ngoại môn đệ tử đến tham dự.

“Tiểu tử ở phía trước kia, mau mau tránh đường, để cho Lưu sư huynh của Thiên Huyền phong đi qua.” Ở đằng sau Trương Nguyên Phàm có một tiếng nói đột nhiên vang lên, dẫn tới Trương Nguyên Phàm nhíu mày một cái sau đó quay người nhìn.

Hắn nhìn thấy ở trước mặt hắn không xa, là một vị ngoại môn đệ tử, khuôn mặt khá anh tuấn, trên người mặc lấy một bộ y phục màu xám.

Hắn không biết thực lực cụ thể của vị ngoại môn đệ tử này, nhưng hắn đoán tu vi của người này ở Ngọc Khí ngũ trọng trở lên.


Trương Nguyên Phàm nhịn không được cái thói phách lối của tên này, vì vậy hắn cất tiếng nói: “Chỉ là một tên ngoại môn đệ tử của chi mạch Thiên Huyền, lại phách lối như vậy.

Đây không phải ở Thiên Huyền Phong, mà ở ngoại môn quảng trường.”

“Ngươi chỉ là một tên Ngọc Khí nhị trọng, mà nói chuyện thật sự ngông cuồng.

Ngươi mới nhập môn cho nên không biết ta nhỉ.” Vị ngoại môn đệ tử kia thấy Trương Nguyên Phàm dám bật mình, lập tức phóng ra khí tức của mình, chèn ép về phía Trương Nguyên Phàm.

Trương Nguyên Phàm dựa vào khí tức phát ra ở trên người của tên ngoại môn đệ tử kia, lập tức biết được tu vi của vị ngoại môn đệ tử đó.

Hắn thấy mọi người đang nhìn mình, nhanh chóng đứng dậy, tránh sang một bên; ngoại môn đệ tử kia nhanh chóng đi qua ba người Trương Nguyên Phàm, sát khí của tên kia lộ rõ khi lướt qua người của Trương Nguyên Phàm.

Đôi mắt của Trương Nguyên Phàm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nam ngoại môn đệ tử kia, một lúc sau hắn khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục chờ đợi truyền công trưởng lão đến.

Một lúc lâu sau, truyền công trưởng lão xuất hiện ở trên thạch đài.


Vị truyền đạo trưởng lão này là một lão giả có ngoại hình của một người đàn ông năm mươi tuổi, trên người mặc lấy một bộ y phục màu cam; một lúc sau lão cất tiếng nói với chúng đệ tử ngoại môn: “Lão phu tên là Đặng Vũ Minh, hôm nay lão truyền thụ kiến thức cho các ngươi.”

Chúng đệ tử ngoại môn lập tức đứng dậy, sau đó đồng thời khom người thi lễ về phía truyền công trưởng lão.

Người truyền thụ tri thức cho người khác, đều được tôn kính, cho nên chúng đệ tử ngoại môn mới khom người thi lễ.

Đặng Vũ Minh gật đầu, ra hiệu cho đám người ngồi xuống.

Chúng đệ tử nhanh chóng ngồi xuống, chờ đợi Đặng Vũ Minh truyền đạo.

Đặng Vũ Minh nhìn một lúc nhóm đệ tử ngoại môn mang tư chất tốt, sau đó chuyển sang nhìn những ngoại môn đệ tử khác.

Không lâu sau lão trầm giọng nói: “Tu tiên bắt đầu, từ tư chất linh căn.

Tư chất linh căn càng cao thì tốc độ tu luyện nhanh và ngược lại; ngoài tư chất ra thì ý chí và nghị lực của tu sĩ rất trọng yếu.

Trên con đường tu tiên, tu sĩ phải đối mặt với nhiều khó khăn và nguy hiểm; phải vượt qua khảo nghiệm của thiên địa.

Tu tiên bách nghệ là các nghề nghiệp phụ trợ cho tu sĩ như luyện đan sư, luyện khí sư, chế phù sư, trận pháp sư, trù sư, linh thú sư,…

Cảnh giới của các ngươi bây giờ là Ngọc Khí kỳ, các ngươi phải tăng cường thực lực của mình lên bằng cách tu luyện.

Đợi thực lực của các ngươi đạt tới Chân Cơ kỳ, địa vị của các ngươi ngang với chúng ta, xưng hô “đạo hữu” là được.

Nhưng để trở thành Chân Cơ tu sĩ, các ngươi phải tu đến Ngọc Nguyên kỳ đại viên mãn…”

Đặng Vũ Minh tiếp tục nói cho truyền thụ tri thức cho chúng ngoại môn đệ tử, khi nào khát nước thì uống một cốc linh trà.


Thời gian không ngừng trôi đi, buổi truyền công đại hội sắp kết thúc.

Trương Nguyên Phàm ngồi một chỗ nghe truyền công trưởng lão nói, tự rút ra phương pháp tu luyện cho mình.

Nửa tiếng sau, buổi truyền công đại hội chính thức kết thúc.


Đặng Vũ Minh sau đó mang theo mỹ nữ Trần Mỹ Dung trở về Huyền Vụ Phong, chúng đệ tử lần lượt rời khỏi quảng trường; ba người Trương Nguyên Phàm là nhóm người cuối cùng rời quảng trường.

“Lương sư huynh, cái tên ngoại môn đệ tử mâu thuẫn cung sư đệ là ai vậy? Hắn ta có bối cảnh ở sau lưng không?” Trên đường trở về chỗ ở của mình, Trương Nguyên Phàm cất tiếng hỏi Lương Ngọc Đức về người mà mình mâu thuẫn vào một canh giờ trước.

Đinh Ngọc Lễ đi ở bên phải Trương Nguyên Phàm, nghe xong câu hỏi của thiếu niên đi ở bên cạnh mình, lập tức cất tiếng nói: “Trương sư đệ, tên kia tên là Mạc Lâm Chính, chó săn của Vương Siêu.

Mà Vương Siêu là chó săn của nội môn đệ tử Lý Vĩnh Hoàng, mà Lý Vĩnh Hoàng là người theo đuổi Sở Ngọc Linh sư tỷ-cũng chính là người đưa sư đệ lên núi.”

“Đệ hiểu rồi.” Trương Nguyên Phàm nghe xong, lập tức cất tiếng nói.

Ba người Trương Nguyên Phàm sau đó tiếp tục đi về động phủ của mình.

Khoảng nửa tiếng sau, ba người đã trở về động phủ của mình ở trong Thanh Lâm cốc của Vân Nguyên Tông.

Thời gian không ngừng trôi đi, Trương Nguyên Phàm gia nhập Vân Nguyên Tông đã được ba năm rồi.

Trong ba năm này, Trương Nguyên Phàm bế quan tu luyện là chủ yếu, nhưng hắn cũng dành thời gian rảnh để làm nhiệm vụ của môn phái; thực lực của hắn trong ba năm này có sự thay đổi, hắn đã đột phá đến Ngọc Khí kỳ ngũ trọng, ngoài ra hắn còn trở thành tam phẩm luyện đan sư cùng nhị phẩm luyện khí sư.

Hiện giờ nam chính của chúng ta đang lên đường đi đến ngoại môn điện để lĩnh tài nguyên tu luyện của tháng sau.

Đồng hành với nam chính, là hai đồng môn quen thuộc, Lương Ngọc Đức và Đinh Ngọc Lễ; ba người kết bạn cùng nhau ngự khí phi hành đi đến Thiên Huyền Phong.


Ngoại môn điện của Vân Nguyên Tông nằm trên Thiên Huyền Phong, phía tây quảng trường của ngoại môn.

Lúc ba người xuất hiện ở trên quảng trường, cả ba người đều nhìn thấy trên quảng trường tụ tập rất nhiều đệ tử ngoại môn, đang xếp hàng ngăn ngắn thẳng hàng ở phía trước cửa chính của ngoại môn điện.

Ba người sau đó đứng vào hàng, chờ đợi đến lượt mình.

Trương Nguyên Phàm đứng ở cuối cùng, ánh mắt theo dõi từng vị đồng môn sư huynh tỷ muội lên lĩnh tài nguyên tu luyện; hắn nhìn thấy một nam ngoại môn đệ tử, đang phát tài nguyên tu luyện cho mọi người.

Hắn nhìn thấy huy hiệu nhị phẩm luyện đan sư ở trên người của vị ngoại môn đệ tử đó, cùng với tiêu chí của một thế lực luyện đan ở trong Vân Nguyên Tông.

Hắn biết vị ngoại môn đệ tử đó là người của Vân Đan Các, huy hiệu mà người này đang đeo chứng minh người này đã vượt qua kỳ thi đánh giá trình độ luyện đan sư do luyện đan công hội tổ chức.

Trương Nguyên Phàm nhìn vị ngoại môn đệ tử đó một lúc, sau đó cất tiếng nói với Đinh Ngọc Lễ đang đứng ở phía trước hắn.

“Đinh sư huynh, vị ngoại môn đệ tử đang phát tài nguyên tu luyện cho mọi người tên là gì, thực lực như thế nào? Có đúng hắn ta đã vượt qua kỳ thi do luyện đan công hội tổ chức không?”

Đinh Ngọc Lễ nghe xong câu hỏi của Trương Nguyên Phàm, nhanh chóng quay đầu lại, rồi trả lời: “Nam đệ tử ngoại môn đang phát tài nguyên tu luyện kia tên là Lưu Thiên Chính, một nhị phẩm luyện đan sư, ngoài ra hắn còn là người cưa Vân Đan Các.


Hắn ta ỷ vào thân phận luyện đan sư của mình, chèn ép rất nhiều đệ tử ngoại môn, ép nhiều đồng môn huynh đệ làm tay sai cho hắn.”

“Tên đó có sư phụ không?” Trương Nguyên Phàm cất tiếng hỏi.

“Có.

Sư phụ của hắn ta là một vị luyện đan sư chấp sự của Vân Đan Các, tên là Hoàng Phi Hùng, một tứ phẩm luyện đan sư của Lam Phong vương quốc.” Đinh Ngọc Lễ trầm mặc không nói một lúc, sau đó cất tiếng trả lời.

Hai người không biết rằng hai người đang bị Lưu Thiên Chính để ý.

Trương Nguyên Phàm sau khi biết được danh tính của sư phụ tên ngoại môn đệ tử kia, không có nói thêm câu nào, thay vào đó là đứng đợi.

Thời gian không ngừng trôi đi, số đệ tử ngoại môn chưa nhận tài nguyên tu luyện giảm dần.

Lúc đến lượt ba người Trương Nguyên Phàm, trời đã gần trưa, còn khoảng nửa canh giờ nữa là mặt trời xuất hiện ở trên đỉnh bầu trời.

Hai người Lương Ngọc Đức và Đinh Ngọc Lễ đều nhận đủ tài nguyên tu luyện, nhưng Trương Nguyên Phàm thì không.

Điều này làm nam chính rất tức giận, hắn sau khi kiểm tra xong lập tức chất vấn Lưu Thiên Chính: “Ngươi thật to gan, dám ăn bớt tài nguyên tu luyện của đệ tử khác.

Bộ ngươi không sợ chính ngươi bị chấp pháp đường đệ tử bắt đi sao?”

“Ngươi chỉ là một tên đệ tử Ngọc Khí nhị trọng, mà dám đứng ở đây chấn vấn ta sao? Ngươi nên biết rằng ta là nhị phẩm luyện đan sư đã vượt qua kỳ thi đánh giá năng lực của luyện đan sư công hội, cho nên danh tiếng của ta ở trong môn phái là rất cao, những đệ tử ngoại môn khác đều ở xung quanh ta nịnh, cầu ta luyện đan cho họ.” Lưu Thiên Chính khinh thường nhìn Trương Nguyên Phàm nói.

“Ngươi thật là kiêu ngạo.

Nếu ngươi đã đưa ra thân phận luyện đan sư để ăn bớt tài nguyên tu luyện của các đệ tử khác, vậy ta muốn thách đấu luyện đan với ngươi.

Ba tháng sau, ngay tại quảng trường này, ta và ngươi thi đấu luyện đấu.

Không biết ngươi có đồng ý lời thách đấu này?” Trương Nguyên Phàm mặc dù rất tức giận, nhưng hắn vẫn nói với Lưu Thiên Chính với một giọng điệu nhẹ nhàng.

“Ta đồng ý lời thách đấu luyện đan của ngươi.

Ngày này ba tháng sau chúng ta thi đấu luyện đan ở quảng trường này, các vị đồng môn sư huynh sư tỷ làm chứng.” Lưu Thiên Chính đồng ý lời thách đấu luyện đan của Trương Nguyên Phàm, nhưng vẫn dùng giọng điệu cũ để nói.

Trương Nguyên Phàm sau đó rời khỏi Thiên Huyền Phong, sau khi hắn thấy Lưu Thiên Chính đồng ý lời thách đấu luyện đan của mình.

Đầu giờ chiều, hắn rời tông, đi ra bên ngoài rèn luyện, đồng thời đi đến phường thị mua sắm đồ vật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui