Trương Nguyên Phàm tiếp tục đi dạo ở trong phường thị Vân Vụ, sau khi hắn rời khỏi cửa hàng “Diệp Tôi Luyện Khí Phường”.
Khoảng nửa canh giờ sau, hắn xuất hiện ở trước mặt một cửa hàng tên là “Bảo Vật Các”, hắn nhìn toà kiến trúc ở trước mặt mình một lúc, rồi hắn đi vào bên trong cửa hàng này; rất nhanh hắn xuất hiện ở bên trong cửa hàng.
Vừa vào bên trong cửa hàng, lọt vào đôi mắt của hắn là nhiều kệ hàng, trên những kệ hàng đó đều trưng bày nhiều vật phẩm khác nhau.
Vài tu sĩ đang nhìn thông tin của vật phẩm ở trên kệ hàng, bên cạnh đều có hoàng y nữ tử đứng tư vấn cho khách nhân.
Hắn đứng ở cửa ra vào của cửa hàng một lúc, không động đậy gì cả, điều này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người đang có mặt ở bên trong.
Một lúc sau, từ phía sau của “Bảo Vật Các” có một vị nữ tử sở hữu dung nhan xinh đẹp, thân hình quyến rũ, trên người khoác lấy một bộ y phục màu hồng đầy nữ tính; hồng y nữ tu đó đi về phía Trương Nguyên Phàm.
Một lúc sau, vị nữ tu đó xuất hiện ở trước mặt Trương Nguyên Phàm, một giọng nói mềm mại ngay sau đó vang lên: “Tại hạ tên là Điệp Mộng Uyển, nhân viên của Bảo Vật Các ở phường thị Vân Vụ.
Không biết đạo hữu tên là gì? Đến Bảo Vật Các mua gì?”
“Điệp tiểu thư hữu lễ.
Tại hạ tên là Trương Nguyên Phàm.
Hôm nay tại hạ đến Bảo Vật Các để mua một vài món đồ.” Trương Nguyên Phàm nghe xong hồng y nữ tử ở trước mặt mình nói, lập tức cất tiếng trả lời.
“Nguyên Phàm công tử có thể nói cho ta biết, những đồ vật mà công tử mua thuộc chủng loại gì không?” Điệp Mộng Uyển thắc mắc hỏi.
Trương Nguyên Phàm thấy Điệp Mộng Uyển tò mò, không có cất tiếng trả lời, hắn sau đó đi chọn đồ.
Nửa canh giờ sau, hắn quay lại quầy thu ngân với nhiều món đồ ở trong tay.
Đồ vật mà hắn lựa chọn rất phong phú, đa dạng, từ công pháp linh kỹ đến đan dược, pháp khí, linh phù….Đôi mắt của Điệp Mộng Uyển loé sáng lên, nhìn chằm chằm vào Trương Nguyên Phàm, như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Trương Nguyên Phàm sau khi đặt xong các đồ vật lên quầy thu ngân, lập tức cho thần thức của mình vào bên trong không gian giới chỉ nhưng hắn thì tiến hành giao lưu với hệ thống.
Không lâu sau, trong không gian giới chỉ của hắn xuất hiện hơn năm nghìn hạ phẩm linh thạch; lúc này hắn ngẩng đầu lên nhìn hồng y nữ nhân ở trước mặt hắn,, sau đó cất tiếng nói: “Đạo hữu, tính tiền cho tại hạ.”
Điệp Mộng Uyển sau đó bắt tay vào việc tính tiền cho Trương Nguyên Phàm.
Một khắc nhanh chóng trôi qua, hồng y nữ nhân vẫn tiếp tục công việc của mình là tính tiền cho khách nhân; không lâu sau, nàng cuối cùng đã hoàn thành việc tính tiền cho khách hàng ở trước mặt mình.
Điệp Mộng Uyển sau đó nhìn Trương Nguyên Phàm nói: “Một lọ Dưỡng Linh Bình có giá ba mươi khối hạ phẩm linh thạch, năm lọ Dưỡng Linh Bình hết một trăm năm mươi khối hạ phẩm linh thạch; năm hộp ngọc có giá bẩy mươi lăm khối hạ phẩm linh thạch; địa cấp pháp khí Huyền Cương Thuẫn có giá bốn trăm năm mươi khối hạ phẩm linh thạch, Liệt Diễm Đao năm trăm tám mươi khối hạ phẩm linh thạch; năm tấm nhất giai Thần Hành Phù 10 khối hạ phẩm linh thạch, sáu tấm nhị giai Hoả Nguyên Phù mười hai khối hạ phẩm linh thạch,…Tổng cộng hết hai nghìn bẩy trăm tám mươi tám khối hạ phẩm linh thạch.”
Trương Nguyên Phàm lấy ra hai mươi bẩy khối trung phẩm linh thạch, cùng tám mươi khối hạ phẩm linh thạch.
Hắn để tất cả linh thạch vào một cái túi rỗng, đưa chiếc túi cho Điệp Mộng Uyển.
Điệp Mộng Uyển cầm lấy chiếc túi từ tay của Trương Nguyên Phàm, nhìn vào bên trong chiếc túi một lúc.
Trong lòng nàng kinh ngạc, tò mò về thân phận của Trương Phàm Nguyên sau khi nàng nhìn thấy trong túi có trung phẩm linh thạch.
Một lúc sau, nàng gật đầu một cái đối với khách nhân ở trước mặt nàng.
Hắc y nhân tu sĩ nhanh chóng cầm lấy chiếc túi mà hồng y nữ tu đưa cho, rồi cho chiếc túi vào trong không gian giới chỉ của mình.
Hắn sau đó nói lời tạm biệt đối với Điệp Mộng Uyển, rồi đi ra khỏi Bảo Vật Các.
Một lúc sau, hắn đứng ở bên ngoài Bảo Vật Các, sau đó hắn tiếp tục đi dạo ở bên trong phường thị Vân Vụ.
Khoảng nửa tiếng sau, Trương Phàm Nguyên ghé vào một cửa hàng bán thảo dược.
Hắn ở trong cửa hàng đó mua dược liệu của vài loại nhất giai linh dược, tiêu tốn hơn ba trăm hạ phẩm linh thạch.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, phát hiện mặt trời gần lên tới đỉnh.
Hắn nhìn xung quanh, thấy trên đường cái rất thưa người, khác hẳn một trời một vực so với buổi sáng; hắn cảm thấy hơi đói, vì vậy hắn đi tìm một quán tửu lâu để dùng bữa trưa.
…
Linh Hiên lâu nằm ở trung tâm của phường thị Vân Vụ, cách chi nhánh Bảo Vật Các không xa.
Đây là một toà lâu kiến trúc có lịch sử tồn tại lâu dài, vừa là nơi ăn uống vừa là một địa điểm nghỉ ngơi của khách đi lịch.
Toà lâu đài có tất cả năm tầng, trong đó tầng 1 và tầng 2 như một tửu lâu còn tầng 3, 4, 5 dành cho khách nghỉ ngơi.
Gần nửa khắc sau, bên ngoài toà kiến trúc cổ năm tầng xuất hiện một vị hắc y nhân.
Vị hắc y nhân này nhìn một lúc vào đại môn của toà kiến trúc cổ này, sau đó đi vào bên trong và nhanh chóng xuất hiện ở bên trong tầng một của Linh Hiên lâu.
Vừa vào bên trong, lọt vào đôi mắt của hắn là một quán rượu.
Diện tích của quán rượu tương đối rộng, trong đại sảnh có mười lăm bộ bàn ghế, toàn bộ ghế ở trong quán rượu này đều có người ngồi rồi.
Gần cầu thang đi lên tầng hai của Linh Hiên lâu, là một quầy rượu đồng thời là quầy thu ngân; trên chiếc bài dài có trưng bày vài lọ rượu, đằng sau quầy có vài tu sĩ mặc y phục giống nhau, đều là màu nâu y phục, họ đang đứng ở đằng sau chiếc bàn.
“Khách quan thân mến, ngài muốn dùng bữa trưa hay là nghỉ ngơi.
Nếu ngài muốn nghỉ ngơi, thì mời ngài lên tầng 3; nếu ngài muốn dùng bữa trưa thì mời ngài tầng hai ngồi, vì tầng một không còn ghế trống.” Một tiểu nhị mặc một bộ y phục màu nâu ở trên người, đi tới trước mặt hắc y nhân sau khi hắn nhìn thấy hắc y nhân đứng lặng im ở cửa ra vào; không lâu sau, vị tiểu nhị đó cung kính thi lễ với hắc y nhân một cái, sau đó tiểu nhị cất tiếng nói với hắc y nhân.
Trương Nguyên Phàm nghe xong tiểu nhị ở trước mặt hắn nói, lập tức cất tiếng nói: “Ta muốn dùng bữa, đồng thời muốn nghỉ ngơi ở đây một buổi.”
“Vậy trước tiên quý khách lên tầng 2 dùng bữa, sau đó lên phòng ở trên tầng ba nghỉ ngơi.
Trên tầng 3 của Linh Hiên lâu, vẫn còn phòng trống không có người ở.” Tiểu bụi sau khi nghe xong Trương Nguyên Phàm nói, lập tức cung kính nói.
Nói xong, vị tiểu nhị này quay về quầy phục vụ của mình, sau đó nói với một tiểu nhị ở trong quầy.
Tiểu nhị vừa nói vừa liếc nhìn về phía Trương Nguyên Phàm.
Hắn thấy được ánh sau đó hắn đi về phía cầu thang của tầng 2.
Không lâu sau hắn đi lên cầu thang, chỉ mất một thời gian ngắn để hắn xuất hiện ở tầng hai của “Linh Hiên lâu”.
Lúc hắn vừa đặt chân đến khu vực ăn uống, một vị tiểu nhị nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt hắn, sau đó dẫn hắn đi trở về chỗ ngồi của mình.
Không lâu sau hắn ngồi xuống cái bàn ở bên cạnh cửa sổ, hắn ngồi ở đây liền dễ dàng nhìn thấy khung cảnh ở bên ngoài Linh Hiên lâu, nhất là ở trên đường cái chính của phường thị.
Không lâu sau, hắn bắt đầu ăn uống.
Bữa trưa của hắn diễn ra khoảng ba mươi phút, sau bữa trưa hắn thuê một cái phòng ở trên tầng ba để nghỉ ngơi.
Một canh giờ sau, Trương Nguyên Phàm rời khỏi Linh Hiên lâu, tiếp tục đi dạo ở bên trong phường thị Vân Vụ.
Nhưng hắn đi dạo ở trong phường thị chưa được bao lâu, thì hắn đổi ý, không tiếp tục đi dạo phường thị nữa, thay vào đó hắn xoay người đi về phía cổng chính của phường thị Vân Vụ.
Hắn chính xác là đang rời khỏi phường thị, dù hắn tiến vào phường thị không đến một ngày.
…
Khoảng một canh giờ sau, có một bạch y tu sĩ xuất hiện ở bên ngoài lối vào của Vân Vụ cốc.
Bạch y tu sĩ này sau đó đi về phía trong của Yên Nguyệt sơn lâm.