Trường Nguyệt Tẫn Minh Duy Ngã Độc Tôn


Sắc mặt Tiêu Lương cực kỳ không tốt, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tự thẹn không bằng tướng quân đây.

Các khách mời nghe ra giọng điệu gã không vui nên cũng thu liễm lại một ít, cười nhẹ nhàng hơn hẳn!
Trầm Ngọc chỉ cảm thấy nhàm chán, hoàn toàn không có ý tứ đáp lại lời của gã, yên lặng ngồi nhìn sắc trời.

Yến tiệc tổ chức ở Ngọc Đình các, lúc trước còn được Thịnh vương Tiêu Dực đích thân viết bảng hiệu ban thưởng, cũng xem như là có chút tiếng tăm trong Thịnh đô này.

Bàn tiệc được bày trong sảnh lớn, sảnh này lại rất rộng rãi, chỉ cần ngước nhìn một chỗ nào đó cũng có thể bắt gặp một cái cửa sổ lớn.

Bầu trời bên ngoài vẫn còn đen, mây giăng kín bầu trời, làm người ta nhìn lên cũng không cấm thổn thức.

Tiết trời xấu đến độ khiến người nhìn cũng vô thức cảm thấy khó thở.

Ầm.


Một tia sét đánh xuống.

Trầm Ngọc loáng thoáng nhìn thấy trên bệ cửa sổ có một bóng đen lướt qua như bay, thoạt nhìn khá giống một con mèo hoang.

Nàng chà sát hai ngón tay vào nhau, lãnh đạm nhìn về phía cửa, trong lòng lại thở dài.

"Lại tới rồi.

"
Quả thật nàng đoán không sai, chưa đầy thời gian một chung trà, hộ vệ bên ngoài đã hô lên:
- Diệp tiểu tướng quân Diệp Thanh Vũ, Diệp nhị tiểu thư Diệp Tịch Vụ - Thịnh Đô Phủ Tướng Quân Diệp thị đến!
Trầm Ngọc tự giác xoay người đi, tận lực để Diệp Tịch Vụ không chú ý đến mình ở phía bên này.

Mà Diệp Tịch Vụ đi cùng đệ đệ bước vào Ngọc Đình các, ánh mắt lập tức quét ngang quét dọc để tìm bóng hình của Trầm Ngọc.

Nhìn thân ảnh đĩnh bạc của "nam nhân" ngồi gần ngang hàng với Tiêu Lương, Diệp Tịch Vụ cong môi, chuẩn bị chạy lên đó liền bị Diệp Thanh Vũ lạnh lùng giật ngược cổ áo kéo trở lại.

- Thanh Vũ!
Diệp Thanh Vũ trừng lớn mắt, âm thanh không giận tự uy, đe doạ:
- Tỷ dám đi tìm Trầm tướng quân, ta nhất định đánh què cái chân này của tỷ!
Biết Diệp Thanh Vũ sẽ đánh nhưng không đến mức què chân, Diệp Tịch Vụ vô thức sợ run người, vội vàng gật đầu cam đoan:
- Ta không đi, không đi!
Diệp Thanh Vũ lạnh lẽo lườm Diệp Tịch Vụ một cái, sau đó kéo nàng ta đến vị trí của hai người.

Trầm Ngọc thở phào một hơi, xem ra nàng đã có cách trị được cái đồ phiền phức Diệp Tịch Vụ này rồi.

Khách khứa đều đã đến đông đủ, Tiêu Lương ra lệnh khai tiệc.


Sau một màn chúc mừng của các khách nhân đối với chủ tiệc, lại đến màn ăn uống xem vũ.

Mỹ nữ rất nhiều, mỗi người một vẻ, có công tử thế gia không nhịn được còn huýt sáo trêu trọc.

Đối với người cùng giới xưa nay không có hứng thú aka Trầm Ngọc lãnh đạm nhìn xuống, hoàn toàn không có ý tứ gì cả.

Diệp Tịch Vụ cả một bữa tiệc đều nhìn chằm chằm vào Trầm Ngọc, ánh mặt như lang tựa hổ kia khiến Trầm Ngọc nhịn không được mà nổi da gà một phen.

Diệp Thanh Vũ gắp một miếng thịt gà lớn trực tiếp nhét vào miệng Diệp Tịch Vụ, ngữ khí lạnh lùng ra lệnh:
- Còn nhìn một cái ta liền móc mắt tỷ!
Diệp Tịch Vụ hít hít cái mũi, an phận ăn xong một miếng thịt gà, sau đó tiếp tục nhìn, khác ở chỗ lần này chỉ dám nhìn một cách lén lút, không dám trắng trợn như lúc nãy nữa.

Tiêu Lương cười cợt:
- Trầm tướng quân cùng Diệp nhị tiểu thư, trong bữa tiệc mà nhìn nhau đắm đuối như vậy, hay là để ta đến xin phụ hoàng ban hôn cho hai người đi?
Một câu nói, vừa đánh vào mặt Diệp gia, lại vừa thể hiện uy phong của gã, trước nay hoàng đế lời vàng ý ngọc, xin ban hôn cho một người thì người xin cần phải có một độ vinh sủng nhất định.

Nếu không, mơ mà xin được, bởi vì Thịnh vương còn có một bài văn mẫu:
- Hai người này đúng là lưỡng tình tương duyệt, rất hợp đôi, chỉ là tình thế hiện tại mưa lụt/hạn hán/chiến tranh/quốc tang/! /! đợi qua thời gian này, trẫm nhất định tác hợp cho bọn họ!
Sau đó, hai người cần ban hôn đã sinh hai lứa!
Toàn bộ người trong sảnh lập tức nhìn Diệp Tịch Vụ bằng ánh mắt cười nhạo, chỉ có điều không rõ ràng mà thôi.


Ở đây ai cũng lăn lộn tại Thịnh đô mấy mươi năm, đương nhiên thấy hàm ý trong đó, thấp giọng nghị luận:
- Ở kinh thành này ai mà không biết Diệp ác nữ chứ?
- Cô ta mà trở thành vị hôn thê của Trầm tướng quân, người khổ chắc chắn từ Diệp đại cô nương biến thành toàn bộ chúng ta!
- Diệp Tịch Vụ cũng hay thật, lần đó ở cung yến nói muốn theo đuổi Trầm tướng quân thì thôi, bây giờ còn câu kết với ngũ hoàng tử nữa!
- Diệp Tịch Vụ mà được ban hôn cho Trầm tướng quân vậy muội muội của ta phải làm sao đây?! Con bé thầm mến ngài ấy từ năm mười hai tuổi rồi đó!
- Năm nay muội muội ngươi bao nhiêu tuổi?
- Mười tám.

- Gì nha? Trầm tướng quân người ta mới có mười bốn tuổi! Thôi thôi, muội muội nhà người không với nổi đâu!
- Tỷ tỷ nhà ta cũng tương tư Trầm tướng quân, chẳng qua tỷ ấy từng thổ lộ rồi nhưng bị từ chối, cả ngày nhốt mình trong phòng.

- Mẫu thân ta!
- Cái gì?! Mẫu thân ngươi cũng thích Trầm tướng quân à?!
- Phi phi! Bị điên à?! Mẫu thân ta ở nhà luôn lén lút gọi Trầm tướng quân là hiền tế! Bây giờ mà bị ban hôn! các cô nương nhà ta chắc chắn sẽ khóc đến long trời lỡ đất mất!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận