Trường Nguyệt Tẫn Minh Duy Ngã Độc Tôn


Hạ nhân trên dưới Diệp Phủ đều đã được Diệp Thanh Vũ thông báo từ trước nên đã chuẩn bị chu toàn mọi việc, xe ngựa vừa dừng trước cổng Diệp Phủ đã có người ra đón tiếp.

Xa phu dắt theo xe ngựa rời đi cùng hạ nhân, Trầm Ngọc cầm tay Lý Trạch Khiêm, cậu nhóc lại ôm thêm một con mèo nhỏ toàn thân đen tuyền, cả ba cùng đi vào trong.

Ngoài trời gió nhẹ thổi, không khí mùa xuân tại lúc này trổ ra hết.

Bất quá, Trầm Ngọc lại không được vui lắm.

Nàng đem một người một mèo chơi ở vườn hoa, bản thân lại đi theo hạ nhân đến tìm Diệp Thanh Vũ.

Đến nơi, Diệp Thanh Vũ đã ngồi chờ sẵn ở trong đình các, bên cạnh không có thêm một người nào nữa, Trầm Ngọc thoáng thở ra một hơi.

- Thanh Vũ.

Diệp Thanh Vũ nâng mi mắt, gương mặt tuấn lãng từ từ ngẩng lên, khoé môi hơi cong một vòng.

- Quân Hoa.


Hai người giao tình rất tốt, gọi nhau cũng thân như chiến hữu.

Trầm Ngọc thong thả đi về phía hắn, cánh tay áo nhẹ vung, vài cánh hoa hai bên đường bay xuống, mỗi bước chân nàng đi qua, đều để lại vài cánh hoa xinh đẹp.

Diệp Thanh Vũ lúng túng che miệng, ngoài mặt thì bình đạm như nước mà trong lòng thì đã sớm than thở.

"Xong rồi, khẳng định lại bị phun (đúng hơn thì là phun tào, hay còn gọi là thổ tào, mang ý trêu)! "
Quả nhiên hắn đoán không có sai, Trầm Ngọc vừa đi vào đình các, nhẹ nhàng lại tiêu sái ngồi xuống, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn:
- Diệp tiểu tướng quân thật có nhã hứng, cũng biết chơi hoa cỏ.

Diệp Thanh Vũ ho khan hai tiếng, quay mặt rót cho nàng một chén trà, ánh mắt chim ưng sắc lẹm giờ phút này lại nhu hòa một ít, giọng điệu không nghe ra chút ý tứ gì:
- Tiểu hầu gia quá khen, đây là gia tỷ bày trò mà thôi.

Trầm Ngọc gật gật nhận lấy chén trà, nhẹ nhàng nhấm nháp một ngụm liền quay sang hỏi:
- Thế nào rồi?
Diệp Thanh Vũ lắc đầu:
- Còn chưa chịu khai ra, chẳng qua!
Hắn dừng lại một chút, sau đó ý vị thâm trường móc ra một tấm lệnh bài, đưa cho nàng.

Lệnh bài to vừa lòng bàn tay, hai mặt điêu khắc rất tinh xảo, hoa văn in nổi.

Trầm Ngọc sờ tấm lệnh bài, cảm giác ấm áp kỳ lạ truyền từ lệnh bài vào đầu ngón tay, ánh mắt nàng hơi biến đổi.

Trầm Ngọc xoay đầu hỏi Diệp Thanh Vũ:
- Nghe nói trước kia nhà mẹ đẻ của hoàng hậu ở Ung Châu?
Diệp Thanh Vũ buông chén, trong lòng có chút hồ nghi, lẽ nào chuyện này còn có can dự đến lục hoàng tử đảng:
- Đúng là như vậy, chỉ là năm mươi năm trước thái phó* đại nhân chỉ là tòng ngũ phẩm tri huyện, sau đó được tiên vương Tiêu Thịnh* phong làm tòng nhị phẩm Lễ Bộ thượng thư, nhảy một lần tám cấp, lúc đó còn gây náo loạn triều đình một hồi.

Trầm Ngọc nhăn mi, gương mặt tuấn lãng anh khí dâng lên một tầng nghiêm túc.


- Sao thế? Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến lục hoàng tử?
Giọng nói trầm thấp của Diệp Thanh Vũ lôi kéo lại suy nghĩ bay xa của Trầm Ngọc, nàng lắc đầu:
- Không biết, chỉ là trước kia từng đi Ung Châu một lần, ở đó có một loại khoáng sản đặc biệt chỉ ở Ung Châu mới có!
- Ý huynh là Nham Cự Thạch?
- Có lẽ đi?
Giống tên của nó, Nham Cự Thạch chính là một loại đá, tính hỏa, mang theo bên người lâu ngày, nặng thì nhiễm nóng, nằm liệt giường vài tuần nửa tháng, nặng thì lục phủ ngũ tạng bị thiêu đốt, trong vòng hai canh giờ, khẳng định là chết không thể cứu.

Thứ này thường được người khác mua về để trị bệnh hàn.

Mày kiếm của Diệp Thanh Vũ càng nhăn càng chặt.

Năm đó lục hoàng tử sinh ra, trời giáng dị tượng, là điềm lành, khiến cho Thịnh vương Tiêu Dực vui vẻ cực kỳ, còn đặc biệt mở yến tiệc bảy ngày bảy đêm đãi quan viên đại thần.

Hiền phi* cũng là mẹ trên danh nghĩa của ngũ hoàng tử Tiêu Lương năm đó nổi lòng ganh ghét, nhân cơ hội hạ nhân không chú ý liền lén lút bế lục hoàng tử đi, không lâu sau thì bị một thái giám phát hiện ra thì Tiêu Dực mới cho người phong bế cửa cung, truy lùng Hiền phi cho bằng được.

Cuối cùng cũng tìm ra Hiền phi, bà ta vì giữ mạng sống cho mình mà ném lục hoàng tử tuổi nhỏ xuống hồ sen, còn mình thì nhân cơ hội đào tẩu.

Từ đó, thân thể lục hoàng tử yếu ớt cực kỳ, đặc biệt sợ lạnh, chỉ cần lạnh một chút là chân liền nhũn ra, không có chút sức lực.

Cũng vì thế mà năm lục hoàng tử tròn mười tuổi, hoàng hậu liền nhờ mượn nhân lực tìm cách để hắn có thể lên núi tu luyện, biết đâu nhờ tu luyện lại có thể khỏe hơn một chút.


- Nhưng! nhân phẩm của lục hoàng tử! hắn sẽ không vì ganh ghét mà làm ra việc như vậy!
Ngữ khí Diệp Thanh Vũ cực kỳ chắc nịch.

Trầm Ngọc cũng tin ánh mắt nhìn người của hắn, chỉ là, người sinh ra trong nhà đế vương, tính cách thế nào, chỉ có chính bản thân người ấy mới biết được, chuyện này lại cứ chờ một hồi, hôm nay người sau màn không thể giết được nàng, khẳng định sẽ tới thêm một hồi ám sát.

Việc của nàng, chính là ngồi chờ.

__________________________
Thái phó: Chém bừa.

Tiêu Thịnh: Chém bừa.

Hiền phi: như hai cái trên.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận