Trường Nguyệt Tẫn Minh Duy Ngã Độc Tôn


Không quản có người ở đằng sau nghị luận mình, thiếu niên được xưng là Trầm tướng quân vẫn một đường thẳng tiến vào hoàng thành Thịnh quốc.

Vừa mới đến cửa đã gặp được hai bóng người.

Hai người này y đều có quen biết.

Một người là ngũ hoàng tử Thịnh quốc Tiêu Lương, một người là lục hoàng tử Thịnh quốc Tiêu Lẫm.

Tiêu Lẫm dáng người cao lớn uy phong, toàn thân phảng phất một cỗ hương vị tự phụ vốn có trời sinh của nhà đế vương, ánh mắt sáng ngời, nồng đậm công chính liêm minh, gương mặt anh tuấn bất phàm, khí chất nùng liệt.

Tiêu Lương trái ngược hoàn toàn, dáng người tai to mặt lớn, ăn nói thô bỉ, xưa nay dẫm thấp nịnh cao, làm người ta chán ghét cực kỳ.

- Ngũ hoàng tử, lục hoàng tử.


Y là Trầm tướng quân, là tiểu hầu gia của Trấn Bắc Hầu, chiến công hiển hách, đến Thịnh vương cũng phải nhún nhường ba phần, hai cái hoàng tử này, y hoàn toàn không có ý định làm thân.

Tiêu Lương khó chịu trong lòng cũng không dám nói ra, chỉ có thể gắng gượng nở một nụ cười miễn cưỡng, sau đó lại quay mặt đi âm thầm chửi.

Trai ngược với gã, Tiêu Lẫm chỉ nhẹ nở nụ cười, người ta không có ý định thân quen với mình, hắn cũng sẽ không mặt nóng dán mông lạnh:
- Trầm tướng quân đại thắng trở về, phụ hoàng đã cho người tổ chức yến tiệc tẩy trần cho tướng quân, mời.

Y nhàn nhạt gật đầu, gương mặt lạnh tanh hoàn toàn không có chút biểu cảm, bước theo Tiêu Lẫm đi vào hoàng cung.

Tiêu Lương đứng ở chỗ cũ, nghiến răng nghiến lợi mắng:
- Tên Trầm Ngọc đáng chết này! Ngươi chờ đó cho ta!
Sau đó cũng hậm hực, xách y phục bước qua bục cửa đi vào bên trong.

Trầm Ngọc sánh vai đi cùng Tiêu Lẫm cũng thấy không có chuyện gì cả, dù gì y cũng từng đi chung hàng với đế vương, ngồi ngang hàng với lệnh phụ lệnh mẫu ở nhà.

- Trầm tướng quân đến!
Âm thanh lảnh lót của thái giám vang lên, người ngồi trong đại sảnh đều đòng loạt nhìn ra bên ngoài.

Người tới toàn thân chính khí lăng lăng, gương mặt tuyệt mỹ tuấn khí, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, trên người hàn khí lạnh lẽo thấu xương vẫn như cũ khiến người ta không chịu được mà tới gần.

- Ái khanh tới rồi, mau đến đây ngồi!
Thịnh vương vẻ mặt vui mừng, vừa thấy Trầm Ngọc tiến vào lập tức đứng dậy, mọi người đều bị động tĩnh này làm cho tâm tư có chút suy đoán.

Diệp Khiếu ngồi ở hàng hai, hiện tại ngoại trừ Tiêu Lẫm thì hắn ngồi gần Thịnh vương nhất, chỉ là còn một chỗ trống bên phải của Thịnh vương!
Chẳng lẽ là!

Bọn họ đoán không sai, Trầm Ngọc nhẹ hành lễ một cái liền không chút do dự tiến đến ghế đó ngồi.

Ánh mắt Diệp Khiếu nhìn về y có chút thay đổi, trong lòng lặng lẽ tăng thêm một bật công tâm cho sự đáng giao hảo đối với vị Trầm tướng quân này.

Trong yến tiệc cũng không có gì đặc biệt, đều là chiêu trò tâng bốc của các quan viên đại thần, Trầm Ngọc hoàn toàn không có hứng thú, chờ đến khi có Thố Tử thì thầm vào tai y mới đứng dậy lấy cớ nhà có việc mà rời đi.

Đáng lẽ ra là nhân vật trung tâm của bữa tiệc thì không nên đi sớm như vậy, nếu không sẽ dễ dàng làm cho đế vương phật tâm, nhưng mà ai bảo y chính là hồng nhân mới của đế vương chứ?
Thịnh vương vuốt vuốt chòm râu trắng của mình, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Lẫm, rồi lại đảo qua Tiêu Lương, cuối cùng lại nói:
- Ái khanh, ban đêm không an toàn, vẫn là để cho A Lương đưa khanh trở về đi!
Gương mặt Tiêu Lẫm lãnh đạm, hoàn toàn giống như không hề để bụng, chỉ lẳng lặng cắn một ngụm thịt trên bàn.

Trầm Ngọc lạnh lùng liếc Tiêu Lương một cái, ngữ khí không mặn không nhạt, ánh mắt khiến bước chân của Tiêu Lương không khỏi cứng lại, toàn thân như bị đông đá:
- Tạ bệ hạ suy xét, chỉ là hôm nay thần vừa trở về, không vội về phủ, muốn đi dạo xem Thịnh Đô mấy năm nay thay đổi như thế nào, có thêm ngũ hoàng tử, chỉ sợ thân thể vàng ngọc của ngũ điện hạ chịu không nỗi thôi.

Ý tứ cự tuyệt rất rõ ràng, Thịnh vương cũng không tiện ép buộc, nếu thật sự chọc cho y giận lên, chỉ sợ sẽ khiến lòng thần lạnh lẽo, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, gật đầu nói:
- Vậy thì ái khanh đi chơi vui vẻ.

- Vi thần cáo lui.


Thấy Trầm Ngọc quay lưng bước đi, Thịnh vương đột nhiên nói tiếp.

- Ái khanh có công lớn trong chiến tranh với Hung Nô ở biên giới Thịnh quốc ta, thưởng trăm vạn lượng hoàng kim, hai trăm cuộn lụa hoa sen, trăm lọ Kim San dược, hai mươi Băng Tuyết Liên, mười đài san hô đỏ.

Trầm Ngọc quay lưng, nói một câu tạ ơn liền không chút dơ dự xoay người rời đi.

__________________________
Bối cảnh: Trước bốn năm khi Lê Tô Tô xuyên qua.

Toàn văn hắc Diệp Tịch Vụ real, Diệp Tịch Vụ fake thì không hắc, tận lực cứu vớt ác nữ Diệp Băng Thường.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận