Diệp Tịch Vụ lạnh lẽo liếc xéo Diệp Trạch Vũ khiến hắn thức thời câm miệng lại.
Nàng ta tiến lên, miệng nở một nụ cười rạng rỡ, ngữ khí cũng cực kỳ dịu dàng:
- Trầm ca ca, huynh nhận đi, cái túi thơm này muội đã thêu rất lâu mới hoan thành được!
Trầm Ngọc bảo trì trầm mặc, không tự giác mà kéo chặt dây cương điều khiển ngựa lùi ra đằng sau, tránh thoát bàn tay đang giơ lên giữa không trung của Diệp Tịch Vụ.
Y đạm bạc nói:
- Diệp nhị tiểu thư, Diệp Trạch Vũ là huynh trưởng cô, huynh trưởng như cha, không nên bất kính.
Nói một hồi, y lại lùi về sau mấy bước rồi tiếp tục nói:
- Hơn nữa, cảm phiền Diệp nhị tiểu thư sau này đừng gọi tại hạ là Trầm ca ca, nếu tại hạ nhớ không nhầm thì tại hạ nhỏ hơn cô những bốn tuổi.
- Cuối cùng, chúng ta không thân, những đồ vật như túi thơm này, không cần lại tặng tại hạ, tại hạ sẽ không nhận.
Sau đó Trầm Ngọc kéo chặt dây cương, tuấn mã lập tức bay nhanh như gió, lướt qua người Diệp Tịch Vụ.
Tóc mái nàng ta bay bay, y phục lụa thượng hạng vô tình bị ngựa giẫm một đường, chân cũng suýt đứng không vững.
Diệp Trạch Vũ chống tay đứng dậy, nhìn nàng ta ngây ngô cười, có chút không hiểu:
- Muội có làm sao không vậy? Muội bị người khác chán ghét mà cười cái gì?
Diệp Tịch Vụ lập tức trợn trắng mắt, ghét bỏ mắng:
- Tại sao ta lại có một tên đại ca ngốc bức như ngươi chứ?! Diệp Trạch Vũ, ngươi nhanh chóng biến khỏi tầm mắt ta! Nhanh lên!
Hoàn toàn không để chuyện vừa nãy vào đầu, Trầm Ngọc cưỡi ngựa về phủ Trấn Bắc Hầu.
Trước cửa phủ là hai đầu sư tử cực lớn, mở cổng tiến vào, một mùi vị cổ xưa tràn ngập khoang mũi.
- Tiểu! thiếu gia về rồi!
Ngu ma ma vừa mới đi lấy nước ấm về để pha trà cho Trấn Bắc Hầu, nào ngờ lại gặp phải Trầm Ngọc, vội vàng buông bình nước xuống, chạy nhanh lại chỗ y:
- Thiếu gia đã trở về rồi, ngài có mệt mỏi ở đâu không? Để nô tì đi lấy cho ngài một chút đồ ăn! Lúc nãy phu nhân mới làm một nồi hoành thánh, chia cho hạ nhân cả rồi mà vẫn không hết, hay là thiếu gia cũng vào ăn chút đi!
Trấn Bắc Hầu hiền hậu nhân từ, đối đãi hạ nhân như con như cháu, cho nên Trầm Ngọc cũng được thừa hưởng một phân nhân hậu này từ cha, không chút nề hà gì khi nghe nói hạ nhân đã ăn trước.
Nói một tràng dài đến độ Trầm Ngọc không kịp suy nghĩ, chỉ có thể vội lắc đầu:
- Ngu ma ma, con không đói.
Con vừa dự yến trong cung, đã ăn rồi.
Ngu ma ma lập tức nhớ ra, vội vàng kéo tay y vào đại sảnh, vừa đi vừa hô lớn:
- Thiếu gia trở về rồi!
Trầm Ngọc chỉ kịp đưa ngựa cho hạ nhân liền bị kéo theo Ngu ma ma.
Từ trong đại sảnh, mọi người đều nghe thấy âm thanh này, vui mừng chạy ra đón.
- Phụ thân, mẫu thân, các thúc thúc, bá bá, mọi người, Ngọc Nhi đã về.
Trấn Bắc Hầu phu nhân Lý Vân lấy khăn tay lau mắt, giọng nói pha chút nức nở:
- Hoa Hoa, con đã về rồi!
Một đám người quay mặt nhìn Lý Vân, Lý Vân lau khô nước mắt, ngượng ngùng cười cười.
Trầm Ngọc cực kỳ bất đắc dĩ:
- Mẫu thân, là Quân Hoa, đừng gọi con là Hoa Hoa, thật quá nữ tính.
- Ân ân, Hoa Hoa, Hoa Hoa, nữ nhi ngoan!
Phụ thân Trấn Bắc Hầu Trầm Lạc Ngư cưng chiều ôm phu nhân vào lòng, mi tâm nhảy nhảy mấy cái, cười lớn với Trầm Ngọc:
- Trở về là tốt, trở về là tốt! Bên ngoài trời lạnh, mau vào sưởi ấm đi con!
Trầm Ngọc gật đầu, bước chân vào trong đại sảnh.
Mọi người làm thủ tục đầu năm, đó là phát lì xì, ngồi ở một góc có ba cụ ông, nét mặt già cỗi, tóc hoa râm, râu bạc trắng đang ngồi chơi cờ với nhau.
Trầm Ngọc vừa thấy lập tức chạy đến, vỗ nhẹ vai một ông cụ lớn tuổi nhất, y phục giản dị đơn sơ, thoạt nhìn còn tưởng trưởng thôn của thôn nhỏ nào đó.
- Gia gia, con về rồi.
.