Trường Nguyệt Tẫn Minh Duy Ngã Độc Tôn


Một đêm vui vẻ qua đi, cả Thịnh Đô dần chìm trong an lạc hưởng nhàn, mùa xuân cây cối xanh tươi mát lành.

Phủ Trấn Bắc Hầu Trầm Ngọc tướng quân khải hoàn trở về, được Thịnh vương đặc cách miễn thượng triều một tháng.

Đối với chuyện này, người buồn nhất có lẽ là Trầm Lạc Ngư, bởi vì không có nữ nhi đi theo, ông lên chấm công cũng thấy mệt nữa.

Đừng nhìn bề ngoài Thịnh đô bề ngoài quốc thái dân an, kỳ thực bên trong lại thối rửa mục nát, chính sách cai trị cổ lỗ sĩ, vua quan ham mê tửu sắc, chìm đắm trong sa hoa, bách tính bên ngoài cho dù có nghèo chết không có chỗ chôn cũng chẳng liên quan gì tới họ.

Đối với chuyện này Trầm Lạc Ngư khuyên không được lại thôi, chỉ có thể âm thầm gửi chi viện cho nữ nhi ở biên cương trấn thủ, góp một phần cho Trầm Ngọc đỡ phải phiền não.

Dạo này Thịnh vương ngày càng quá đáng, còn trong tối ngoài sáng âm thầm nhắc nhở ông, nên ông mới cắn răng gửi thư cho Trầm Ngọc nói nàng đánh nhanh thắng nhanh liền trở về.

Còn may chốn biên ải dễ thủ khó công, mới nhanh chóng đem về thắng lợi, là lý do trực tiếp để Thịnh vương triệu Trầm Ngọc hồi Thịnh đô.


- Hoa Hoa, không đi sao?
Trầm Ngọc xoa xoa mi tâm, cười đến có chút bất đắc dĩ:
- Cha, bệ hạ ban ân, con muốn đi cũng không được!
Sau đó lại làm ra vẻ tiếc hận, cho ông một cái ôm đầy cõi lòng, an ủi:
- Cha đi một mình, thượng lộ bình an.

Khoé môi Trầm Lạc Ngư co rút, mi tâm nhảy nhảy lên vài cái:
- Cha con chỉ thượng triều, cũng không phải đi tìm chết, chúc cái gì thượng lộ bình an?!
- Con chúc trước.

- Được được, không cần con chúc, ông già này còn thấy hạnh phúc hơn!
Trầm Lạc Ngư cười mắng, chỉnh trang quan phục một hồi, đội mũ cánh chuồn hầu tước lập tức ra cửa rời đi.

Các thúc thúc sớm đã vào triều, Lý Vân cùng các thẩm thẩm đang ở bên ngoài dạo phố, hiện tại trong phủ ngoài vài hạ nhân ra thì chỉ còn một mình nàng.

Trầm Ngọc ngồi trước thư án, hàng mày đẹp khẽ nhíu lại, ánh mắt biểu lộ rõ không vui.

- Thiếu gia, là Diệp nhị tiểu thư đưa tới, lão nô cũng không biết phải làm sao cho nên mới đưa tới cho ngài.

Trầm Ngọc liếc nhìn túi thơm được thêu hình đôi uyên ương trên bàn, thật sự vô cùng bất đắc dĩ và chán ghét, rõ ràng nàng đã cố tình lãng tránh cái cô Diệp Tịch Vụ này, vậy mà người này không khác gì keo da chó, dính vào là gỡ không ra:
- Ngu ma ma, loại đồ vật như vậy sau này đừng tùy tiện đưa cho ta, hơn nữa Diệp nhị tiểu thư mà tới, cứ nói là ta đi vắng.

Ngu ma ma gật đầu như giã gạo, dù gì thì so với người bên ngoài, bà vẫn hiểu rõ tình huống của "thiếu gia" nhà mình:
- Vậy lão nô cáo lui.

- Chờ chút.


Trầm Ngọc gọi Ngu ma ma lại, đem túi thơm màu đỏ đưa cho bà, giữa lông mày có chút mệt mỏi:
- Ngu ma ma, người tìm thời cơ đem trả cho Diệp nhị tiểu thư giúp con đi.

Ngu ma ma nhận lấy túi thơm, sau đó liền đóng cửa lui ra.

Trầm Ngọc tiếp tục trầm luân trong sự vụ.

Chân trước Ngu ma ma vừa rời đi, chân sau bên cửa sổ đã vang lên tiếng đập cánh.

Nàng đứng dậy, chậm rãi tiến đến bên cửa sổ, ánh mắt có chút khác lạ, chỉ là khác lạ chỗ nào thì cũng không rõ, giống như là khác, cũng giống như không khác.

Tiếng đập cánh ngừng lại, nàng nâng một cánh cửa sổ lên, vừa nhìn thấy bên ngoài có một cọ chim, khoé môi dâng lên một nụ cười ôn nhu:
- Lạc Sương, là sư phụ gửi thư tới sao?
Chim nhỏ giống như thật sự nghe hiểu những gì nàng nói, đầu gục xuống rồi lại nâng lên, chân trái khều khều chân phải.

Trầm Ngọc ôm Lạc Sương vào phòng, nhẹ nhàng tháo gỡ cuộn giấy được buộc trên chân nó.


Từ từ mở cuộn giấy ra, bên trong là một nét chữ cực kỳ xinh đẹp, cong cong mềm mại lại uyển chuyển, trong nhu có cương, phá lệ có một nét ương ngạnh khó tả, có thể thấy chủ nhân của chữ viết này cũng là một người cực kỳ ưu nhã, thoát tục.

Ngoại trừ bốn chữ "thân gửi đồ nhi", trong thư chỉ còn vài ba chữ tối nghĩa khó hiểu.

Trầm Ngọc đọc qua bức thư, gương mặt tuấn mĩ đột nhiên trở nên tối sầm lại, đáy mắt hiện lên một tia kháng cự.

"Chớ quên sơ tâm.

"
- Chớ quên sơ tâm sao!
Nàng nở một nụ cười tự giễu, thiên đạo khó luân chuyển, liệu nàng thật sự có thể đạt thành tâm nguyện ư?
Lá thư nhỏ trên tay đột nhiên bốc cháy phừng phừng, một ngọn lửa hiện lên trong mắt nàng, có kiên định, có tự tin:
- Sư phụ, người nói thiên đạo không cho phép con sống đến hai mươi tuổi, con sẽ cho người biết, thiên đạo này, Trầm Ngọc con vốn không để vào mắt!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận