Trường Nguyệt Tẫn Minh Duy Ngã Độc Tôn


Bình yên trôi qua năm ngày, nhịp sống lại bắt đầu trở nên dồn dập hơn nhiều so với ngày lễ.

Trầm Ngọc ngồi trong thư phòng luyện chữ, nằm ở một góc than phiền với đời chính là mèo con.

Mèo con toàn thân da lông nham nhở trải qua năm ngày được các tì nữ hầu hạ tận tâm thì cuối cùng cũng đã khoẻ hơn một chút, lông đen mọc cũng dày hơn một tầng.

- Meo~
Mèo con meo một tiếng, trong lòng vô cùng không vui, liếc mắt sang nhìn Trầm Ngọc tập trung luyện chữ cũng không cho một ánh mắt tốt, cả người đều tản ra một loại khí thế bảo bảo đang rất không vui!
Trầm Ngọc hơi ngẩng đầu, đôi đồng tử huyền sắc sâu thẳm nhìn về phía chỗ mèo con, sau đó mới lắc đầu:
- Kỳ lạ.

Cốc, cốc, cốc.

Tiếng gõ cửa đều đặn vang lên.

- Vào đi.


Âm thanh nàng không mặn không nhạt, bàn tay ngọc vẫn như cũ không ngừng múa lượn trên tờ giấy tuyên thành.

Người gõ cửa là Ngu ma ma.

- Thiếu gia, Vương công công gửi thiếp mời đến dự lễ trưởng thành của Ngũ hoàng tử.

Trầm Ngọc nhận thiếp mời trong tay Ngu ma ma, hơi suy nghĩ.

Bên ngoài lại truyền đến âm thanh của hộ vệ gác cửa.

- Tướng quân, Lâm đại nhân cùng Thẩm đại nhân có việc cầu kiến!
Trầm Ngọc buông thiếp mời xuống bàn, nhẹ giọng phân phó:
- Cho họ vào đi.

Lâm đại nhân cùng Thẩm đại nhân trong lời hộ vệ chính là A Đậu cùng Thố Tử.

Hai người bọn họ theo nàng gần bốn năm, giữ chức vụ cao trong quân doanh, cũng là trọng thần trong triều.

Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết bọn họ đến đây cũng là vì lễ trưởng thành của Tiêu Lương.

Ngu ma ma lui ra, A Đậu cùng Thố Tử mở cửa tiến vào.

Vừa thấy thiếp mời được điêu khắc tinh xảo trên bàn sách, A Đậu trừng mắt, giọng điệu cũng âm dương quái khí:
- Lão Tiêu Dực này là có ý gì?! Chỉ là một tên hoàng tử quần là áo lược cũng làm phiền tiểu hầu gia à?!
Mèo con ở một bên vừa nghe câu này lập tức trừng mắt, đồng tử giãn nở to ra, nanh nhọn trong miệng cũng không tự giác mà nhô ra.

- Meo!
Tiếng mèo bi phẫn vang lên, cả ba người lập tức chú ý tới bên này.

Thố Tử từ nhỏ đã rất thích các động vật nhỏ, vừa thấy thư phòng của Trầm Ngọc có mèo con lập tức hớn hở chạy lại, còn chưa kịp đưa tay bế mèo vào ngực đã bị mèo con tàn nhẫn cho một cào.


- A!
A Đậu suýt xoa một hơi, cười cợt Thố Tử:
- Đều bao nhiêu tuổi rồi còn bị mèo cào nữa!
Thố Tử trợn trắng mắt nhìn mèo con, xoa xoa chỗ bị cào đến chảy máu:
- Ôi cha, con mèo này, tàn nhẫn thật đấy! Tiểu hầu gia, con mèo này người mua ở đâu vậy? Thuộc hạ cũng muốn mua một con!
Trầm Ngọc liếc mắt đánh giá mèo con một chốc, loại bỏ cảm giác nghi ngờ trong lòng, nhàn nhạt nói:
- Vô tình nhặt được.

Ngươi muốn nuôi thì đem về nuôi đi.

Mèo con chán ghét meo một tiếng, không nói hai lời mà lập tức phi như bay đến chỗ Trầm Ngọc đang ngồi, nấp sau lưng nàng, hoàn toàn không muốn vào tay Thố Tử chăm sóc.

A Đậu cười lớn:
- Thố Tử, huynh xem huynh sống thế nào đi, đến cả con mèo cũng không thích sống cùng huynh kìa!
A Đậu cùng Thố Tử bắt đầu cãi tay đôi, chỉ có Trầm Ngọc dùng tay xách cổ mèo nhỏ lên, trong mắt là nồng đậm nghi hoặc.

- Con mèo hoang nhà ngươi, không đơn giản.

Thố Tử chống nạnh, hầm hừ nhìn mèo con, tỏ vẻ ghét bỏ:
- Không đơn giản gì chứ? Thuộc hạ thấy nó rõ ràng là một con mèo hoang chưa cắt móng thích cào bậy mà thôi!

Thân hình mèo con hơi rụt lại, ánh mắt né tránh không muốn nhìn thẳng vào mặt Trầm Ngọc.

Mà nó càng né tránh, nghi ngờ trong lòng nàng lại càng dâng cao.

- Ta thấy con mèo hoang này hình như đã thành tinh rồi, nói cái gì cũng hiểu.

Nàng đem mèo con bỏ xuống đất, thanh âm nhàn nhạt lại như đánh sâu vào tiềm thức người nghe:
- Còn biết bất bình thay cho Tiêu Dực!
Để lại một câu vô cùng không đầu không đuôi, mèo con lại như bị giẫm phải đuôi, nhảu dựng lên, dùng toàn bộ sức lực chạy xa thật xa, nép mình cạnh tủ, mắt mèo cảnh giác mà nhìn nàng.

"Nếu để hắn ta biết được, ta chắc chắn sẽ khó mà tránh khỏi cái chết.

"
Bởi vì, đây chính là một chuyện cực kỳ hoang đường.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận