Hoàng thành ban đêm
vì sự xuất hiện của những vị khách không mời mà trở nên náo động, từng
tốp binh lính mang theo đuốc sáng tản ra khắp nơi truy quét mọi ngõ
ngách trong kinh thành, thiếu điều muốn lật tung cả nhà dân lên.
Chu Huyền đế sau khi nghe Vũ Cực bẩm báo, mặt rồng liền nổi bão, cho
điều toàn bộ cấm vệ quân, xuất ra toàn lực truy bắt kẻ đã đột nhập vào
cung cấm lấy cắp quốc tỷ, đốt hoàng cung, lăng nhục hoàng quyền mang về
đây trừng trị, tuyệt không dung tha cho bất kì người nào dám chứa chấp
trọng phạm triều đình đang truy nã.
“Chà!! Không nghĩ đến lại thành ra náo nhiệt như vậy, phen này ta lại nổi tiếng nữa rồi!”
Dạ Lang ngồi trên nóc nhà, bên cạnh còn có một bầu rượu cùng một đĩa
thức ăn vừa “thó” được của nhà dân gần đấy, nhìn xuống đường phố đèn
đuốc sáng ngời, người như mắc cửi đổ xô chạy tán loạn, không khỏi cong
môi cười, đưa rượu lên miệng nhấp một ngụm, phè phỡn chống tay ra sau
ngắm sao trời.
Một quầng sáng thình lình xoẹt ngang qua mặt biển đêm rồi biến mất, Dạ Lang bật cười ra tiếng.
“Mẫu thân người nói xem, con có phải sắp điên rồi không?” Nàng giơ tay ngang tầm mắt, những đốt ngón tay vì luyện kiếm mà chai cứng thô ráp, hoàn
toàn không giống với đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của nữ nhân, nét cười trên môi càng thêm tự giễu:”Con đã trở thành kẻ cuồng sát mất rồi!”
Đôi tay này không biết đã lấy đi sinh mạng của bao nhiêu người, dù biết đó là sai trái nhưng vẫn không thể ngăn mình tiếp tục phạm phải, tuân
theo những mệnh lệnh phi nghĩa, tất cả chỉ vì sự ích kỉ của bản thân.
Ngã ra mái nhà nhìn bầu trời lung linh những vì sao sáng, nàng đưa tay
chắn ngang trán, hơi mệt mỏi khép lại đôi mắt. Hạnh phúc là thứ gì đó
thật xa vời, tựa như những vì sao kia.
Một cơn đau nhức từ
sâu bên trong lồng ngực chạy xộc ra ngoài, Dạ Lang mở bừng mắt, ngồi bật dậy, đưa tay bụm chặt miệng, cổ họng dâng lên vị máu tanh nồng quen
thuộc, không thể át chế nghiêng người sang bên ho khùn khục, máu ồ ạt
theo kẻ hở tay rơi xuống thấm ướt hiên nhà.
Nhanh chóng
khoanh chân lại vận công mới dằn xuống được đau đớn như muốn xé toạc cơ
thể, mồ hôi không ngừng chảy dọc hai bên trán, phải mất một lúc lâu sau
nàng mới ổn định được luồng bạo khí đang vận hành bất quy tắc trong kinh mạch, nhả ra một ngụm trọc khí, thu hồi công lực.
Đưa tay quệt môi lau đi vết máu khô, Dạ Lang cười nhạt.
“Không sao, rồi cũng sẽ quen thôi mà!”
Đây là thứ mà nàng đã chọn, dùng mạng để đổi lấy một thân công phu
tuyệt đỉnh, chỉ cần có được sức mạnh có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn, vô luận thế nào cũng không hối tiếc, kể cả việc phải quen dần với đớn
đau.
Không ở lại thêm nữa, Dạ Lang phi người lướt đi giữa các mái nhà, tung mình tiêu thất vào màn đêm.
Một bóng người vẫn luôn đứng núp trong con ngõ gần đó thấy vậy liền
đuổi theo, giữ lấy một bên chân dị tật khập khiễng lùng dấu vết nàng.
“Ngươi có vẻ vội, là đang tìm ai sao?”
Dạ Lang nghiêng người tựa vào bức tường phía sau, ẩn mình trong bóng
tối mờ nhạt, lười biếng nâng mắt nhìn người vồn vã lao ra từ hẻm vắng.
Nàng đã nhận ra sự hiện diện của y từ trước đó, cố tình vờ như không
biết để xem mục đích của y là gì, nhưng y hết lần này tới lần khác chỉ ở ẩn quan sát. Làm nàng khâm phục nhất chính là, bất kể nàng dùng biện
pháp nào để cắt đuôi, y cũng có cách tìm được nàng, kiên nhẫn từ Tuyết
Thành Quốc theo tới tận nơi này.
Ban đầu còn nghĩ là Tà chủ
cử người giám thị hành động nàng, nhưng chỉ một lúc sau nàng liền bác bỏ ý nghĩ đó, bởi Tà chủ sẽ không bao giờ làm ra chuyện lộ liễu đến vậy,
để một người mà ngay cả khinh công cũng không biết theo dõi nàng.
Y không nói gì mà chỉ nhìn nàng, không có một chút tự giác nào của
người bị phát hiện, khóe môi Dạ Lang kéo ra, đối với y khơi lên hứng
thú.
“Ngươi rất can đảm, hiếm có người theo được ta lâu đến
vậy. Đặt biệt..” Nàng mị mắt, ngữ điệu dần trầm xuống:”..sau khi nhìn
thấy cách mà ta giết người, vẫn có đủ dũng khí để ở đây giáp mặt với
ta.” Nàng cười, thoải mái buông một câu nhẹ bâng:”Cho ta một lí do để
không giết ngươi xem nào?”
“Ta muốn hợp tác cùng cô!” Hàn
Thiển Phong sau cùng cũng mở miệng nói, bảo trì thái độ lạnh nhạt, không hề sợ hãi khi phải đối diện cùng Tử thần huyết sắc.
“Ồ, làm gì nha?” Thú vị! Đây là lần đầu có người đề cập chuyện này với nàng,
người bình thường sẽ muốn cùng Tử thần làm gì chứ?
“Phá hủy
bóng tối!” Mắt y lóe lên sắc bén, vẻ mặt Dạ Lang cũng thay đổi ngưng
trọng. Hàn Thiển Phong nghiêm nghị nhìn nàng, không giấu diếm nói ra ý
định thật của mình:”Ta muốn cùng cô, phá hủy bóng tối!”
Một
luồng kình phong đánh úp tới, Hàn Thiển Phong hơi khép mắt lại, đợi khi
gió bụi tản ra, bàn tay lạnh lẽo đã chế trụ cổ y từ lúc nào, Dạ Lang vẫn đứng ở bên kia bờ tường trong giây lát đã xuất hiện trước mặt.
Nàng lạnh lùng, mâu quang lạnh nhạt tối tăm.
“Ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Những lời mà ngươi vừa thốt ra
có thể khiến ngươi chết rất thê thảm đấy. Còn có, đừng tùy tiện lôi kéo
ta vào chuyện của ngươi.”
“Ta không tùy tiện lôi kéo cô.”
Hàn Thiển Phong nhìn Dạ Lang, không hề thua kém khí thế nàng đáp lại:”Là chính cô đã cho ta cơ hội đó.”
Dạ Lang nhướng mắt:”Hửm, phải không? Lúc nào nha?”
Hàn Thiển Phong cười nhạt:”Bằng việc cô không lập tức giết ta, chừng ấy đã nói lên ta có bao nhiêu cơ hội cho khả năng tưởng chừng như không
tưởng này.”
Ai có thể nghĩ được, người mệnh danh là con sói
trung thành của Vô Minh Tà chủ, không nề hà làm mọi thứ mà y yêu cầu,
thậm chí còn vì y không do dự trở thành tử địch của cả thiên hạ, ấy thế
nhưng cũng là người hơn ai hết muốn giết y. Vô Minh cung cho rằng họ đã
tạo ra một thủ hạ ngoan cường ư? Không, họ đã tạo ra một sai lầm vượt
quá tầm kiểm soát. Đúng như danh xưng của nàng, Tử thần, nàng không chỉ
mang lại cái chết và sự sợ hãi cho người khác, mà còn mang đến sự hủy
diệt cho toàn thể Vô Minh cung. Chỉ là không thể ngờ được, cái bí mật mà nàng cho là đã che dấu vô cùng kĩ lưỡng đó, lại bị Hàn Thiển Phong nhìn ra.
Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ xa, Dạ Lang thoáng đảo mắt trông về hướng ánh lửa dần sáng lên, kéo lấy vạt áo Hàn Thiển
Phong lôi vào góc khuất trong cùng bờ tường, ghé vào tai Hàn Thiển
Phong, dùng âm thanh mà chỉ hai người nghe được, nói.
“Vậy ngươi có thể làm gì cho ta nào, Hàn đại hào phú?”
Nếu cho là chỉ mình y biết được thân phận của nàng thì thật sai lầm,
danh tính của y từ lâu nàng đã tra ra nắm rõ trong lòng bàn tay.
Hàn Thiển Phong nhíu mày, đợi binh lính đi xa liền đẩy nàng ra.
“Nam nữ thụ thụ bất tương thân, trước vẫn là nên giữ khoảng cách đúng mực đi đã.”
Dạ Lang bật cười, nửa đùa nửa thật, nói:”Trong mắt ta chỉ có người sống và người chết, không phân biệt nam nữ.” Thấy Hàn Thiển Phong như cũ giữ khoảng cách hữu lễ với nàng, nàng cũng tùy y:”Được rồi, nói vào chính
sự đi. Trả lời ta, ngươi có thể làm gì cho ta.”
“Bất cứ thứ gì mà cô yêu cầu.” Y nói, ánh mắt kiên định quyết tuyệt:”Ta không ngại cái giá phải trả.”
Dạ Lang vuốt môi:”Chỉ một điều thôi, nếu ngươi hứa là ngươi làm được.”
“Cô nói.”
Mắt nàng lóe lên lệ quang, môi mỏng cong lên mỉm cười.
“Trở thành ta!”
Trở thành nàng?! Hàn Thiển Phong khó hiểu, hơi suy tư nhìn nàng:”Ta chưa rõ ý tứ của cô.”
“Là vầy.” Dạ Lang giải thích:”Ngươi cũng biết ta không thể lộ diện ra
ngoài sáng, vậy nên ta cần ai đó thay ta dùng danh nghĩa của hắn để hoạt động, làm những việc mà bình thường ta phải cất công lắm mới làm được.”
Nàng cười, rất tán thưởng sự khống chế cảm xúc nhuần
nhuyễn của y, hoàn toàn không để lộ hỉ, nộ, ái, ố trên gương mặt, thật
khó để đoán y là đang nghĩ gì, nàng chính là cần một người như vậy.
“Nếu ngươi đồng ý, chúng ta có thể tiếp tục bàn. Còn không thì.. Tự
ngươi hiểu rồi ha?” Ý tứ đe dọa trong lời nói rất rõ ràng, nàng sao có
thể để người đã biết được bí mật kinh thiên động địa của nàng mà dửng
dưng đi được chứ.
“Ta đồng ý.” Hàn Thiển Phong nhàn nhạt, thản nhiên không để tâm đến sự đe dọa của nàng:”Đầu tiên ta cần làm gì?”
Dạ Lang cười, thoải mái nói ra dự định.
“Ngươi trước giúp ta lập Di Thiên các, người ta sẽ đưa đến, việc ngươi
cần làm là trở thành Di Thiên các chủ, giúp ta quản giáo tốt mọi chuyện
trong ngoài các, chú ý tai mắt rình rập khắp nơi, việc còn lại đợi khi
Di Thiên các hoàn thành sẽ nói tiếp. Thế nào, ngươi làm được không?”
“Được. Ta như thế nào liên lạc với cô?”
“Chuyện đó thì ngươi không cần lo. Ta sẽ cho một ảnh vệ đi theo bảo vệ ngươi, có việc tìm ta cứ nhắn qua hắn là được.”
“Đã hiểu.” Dứt lời, Hàn Thiển Phong không từ mà biệt, Dạ Lang kéo vai y giữ người lại.
“Này, ngươi vẫn chưa nói.”
Mày Hàn Thiển Phong hơi động:”Nói gì cơ?” Y đã bỏ sót gì sao?
Dạ Lang vẻ mặt sinh sự, bất mãn:”Ngươi vẫn chưa nói là ngươi hứa.”
“Chỉ vì chuyện này..” mà giữ ta lại?
“Đương nhiên.” Nàng ngắt lời y, nói tiếp:”Ta chính là muốn ngươi hứa,
ngươi nhất định phải làm cho bằng được.” Nếu không thì còn có ý nghĩa
gì.
“Điều này thật sự quan trọng?”
Dạ Lang gật đầu, khẳng định chắc nịch:”Rất quan trọng!”
Hàn Thiển Phong nhìn nàng, thần thái nghiêm trang hạ xuống lời hứa thứ ba, cũng là lời hứa cuối cùng trong đời y.
“Được. Ta hứa.”
Dạ Lang cười:”Ta tin ngươi!”
Ta tin ngươi!
Ta..
..tin ngươi!