Diệp Duệ An chợt nhớ ra là quên mất không nói với ba chuyện ngày mai đến nhà ông nội, nó nhìn Quý Trường Ninh xin giúp đỡ, thay đổi dáng vẻ ngạo nghễ vừa rồi: “Mẹ ơi, con có chuyện quên mất không nói với ba, mẹ giúp con gọi lại lần nữa được không?”
Quý Trường Ninh đi tới lấy điện thoại trong tay nó, nói: “Mai đến nhà ông rồi nói, bây giờ mẹ cho con đi tắm.”
Sau khi Diệp Duệ An đã ngủ, cô lẳng lặng ngồi bên giường nghe tiếng thở của con, dưới ánh đèn dìu dịu, cô nắm bàn tay mũm mĩm của nó trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác Diệp Duệ An bất an cựa mình, cô nghiêng người vỗ nhè nhẹ lên ngực nó.
Cố Hiểu Vi vẫn đang xem tivi ngoài phòng khách, Quý Trường Ninh đi tới nhặt chiếc gối ôm trên sàn nhà, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
“Phim truyền hình bây giờ cũng theo kịp thời đại quá, chẳng phải người thứ ba thì cũng là thứ tư, nhưng có một điều không thể hiểu nổi là vì sao mà vợ cả cứ phải nhẫn nhục chịu đựng như thế.” Cô ấy đặt chiếc cốc lên kỷ trà, ai thán một tiếng, “Dù sao chuyện tớ và Liễu Phong ly hôn cũng đã xác định, chỉ còn chờ ký thỏa thuận phân chia tài sản, cậu nói xem, người phụ nữ trong phim kia, chẳng nhẽ không có đàn ông thì không sống được ư?”
Quý Trường Ninh liếc qua màn hình tivi, nói: “Có thể là vì con nên mới muốn níu kéo.”
Cố Hiểu Vi nheo mắt nhìn cô, sau đó tắt tivi, đắn đo chốc lát mới lên tiếng: “Vậy cậu có vì An An mà muốn níu giữ cuộc hôn nhân của mình không? Vì con trai, dù có thế nào cũng phải đuổi được kẻ thứ ba đi, sản nghiệp nhà họ Diệp khổng lồ như thế chẳng lẽ lại chịu mất không.”
Cô tránh ánh mắt dò xét của Cố Hiểu Vi, đáp qua loa: “Tớ và Diệp Tư Nguyên không phải như cậu nghĩ.”
“Vậy là thế nào?” Cố Hiểu Vi khoanh chân trên ghế, tỏ ra kính cẩn lắng nghe, “Tình cảm rạn nứt? Mâu thuẫn gia tộc? Hay là mối tình đầu của anh ta trở về?”
Quý Trường Ninh cụp mắt, lặng lẽ nhìn họa tiết hình chú chó trên đôi dép lê, nghe thấy câu nói cuối cùng của Cố Hiểu Vi, cô không khỏi mỉm cười: “Trí tưởng tượng của cậu thật phong phú.”
“Không phong phú mà làm được trong ngành quảng cáo à?” Cô ấy túm một chiếc gối ôm ném sang, không hề che giấu lòng hiếu kỳ, “Căn cứ theo lời An An, có phải kẻ thứ ba tìm đến, sau đó làm cậu bị thương?”
“Đừng đoán.” Quý Trường Ninh cười đứng dậy, “Tớ đi ngủ đây, lát nữa nhớ tắt đèn.”
“Trường Ninh.” Cố Hiểu Vi ngáng chân chặn đường cô, tỏ rõ ý uy hiếp, “Diễn đàn công ty đã lâu lắm rồi không có chuyện gì để tán phét.”
Cô nhếch môi gượng gạo, nghiêm túc nhìn cô ấy, im lặng rất lâu mới nói: “Bởi vì có một số chuyện không hay, cho nên thật sự không thể kể với cậu.”
Cố Hiểu Vi nghe xong càng trở nên hứng thú vô cùng, cô ấy đứng dậy, bộ dạng sẽ không thỏa mãn nếu không nghe được đáp án: “Không hay đến mức nào?”
Bên môi cô là nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt bình tĩnh: “Tớ suýt nữa bị chết cháy, liên lụy đến cả đứa con trong bụng.”
Cố Hiểu Vi kinh ngạc nhìn cô, rất lâu sau mới có phản ứng: “Tớ… Cậu…” Cô ấy áy náy đi lên, giang hai tay ôm lấy thân thể mảnh khảnh của cô, đau lòng vỗ vỗ lưng cô, “Tiểu Quý, tớ không hỏi nữa, cậu đừng buồn.”
“Vậy tớ có thể đi ngủ được chưa?”
Cố Hiểu Vi sảng khoái đáp: “Đi thôi đi thôi, tớ tắt đèn đây.”
Nửa đêm, Quý Trường Ninh tỉnh lại nhiều lần, sờ thấy con trai đang say ngủ bên cạnh, cô mới thở dài nhẹ nhõm, kéo lại chăn đắp cho nó. Cô mở mắt nhìn căn phòng tối tăm, chậm rãi vén tay áo bên phải, da thịt dưới lớp vải không hề nhẵn nhụi, một vết sẹo kéo dài từ bả vai xuống đến tận khuỷu tay, dữ tợn đến nỗi chính cô cũng không dám nhìn mỗi khi đi tắm.
Sáng hôm sau, Cố Hiểu Vi dậy rất sớm, còn nấu cả bữa sáng để chuộc tội.
Diệp Duệ An ăn mỳ cô ấy nấu, không keo kiệt lời khen: “Mỳ này ngon hơn mẹ con nấu.”
Cố Hiểu Vi liếc Quý Trường Ninh, cười ha ha nói: “Tiểu soái ca, ăn nhiều vào nhé.”
“Nhưng mà con ăn no rồi.” Diệp Duệ An buông đũa xuống, nhìn thấy còn có một sợi mỳ vắt trên thành bát, nó vốn định thò tay cầm đưa lên mồm, nhưng nhớ còn có Quý Trường Ninh ngồi bên cạnh, nó bèn đổi sang dùng đũa, sau đó vịn bàn trượt xuống ghế, chạy về phòng lấy mũ đội lên rồi lại hối hả chạy tới: “Mẹ ơi, khi nào đi nhà ông nội?”
“Ông có nói khi nào đến đón con không?”
Nó lắc đầu, đang do dự xem có cần đi gọi điện xác nhận lại không thì điện thoại ngoài phòng khách bỗng đổ chuông, nó lập tức chạy đi không quay đầu lại, khi nghe thấy tiếng nói của Diệp Tư Nguyên truyền đến từ đầu dây bên kia, nó vô cùng kích động: “Ba!”
Theo phản xạ, Cố Hiểu Vi nhìn sang Quý Trường Ninh, thấy cô vẫn bình tĩnh, cô ấy gõ gõ bàn, nói: “Hôm nay tớ không đi làm.”
“Vậy tớ xin nghỉ giúp cậu.”
Quý Trường Ninh dắt Diệp Duệ An xuống lầu, Diệp Tư Nguyên đang tựa vào cửa xe gọi điện thoại, cô nắm tay Diệp Duệ An đứng trên hành lang, chờ cho đến khi Diệp Tư Nguyên cúp máy mới vỗ vỗ vai con ý bảo nó đi qua.
Diệp Tư Nguyên mở cửa xe, bế Diệp Duệ An vào, lúc đóng cửa lại rồi vòng sang bên kia, không hiểu xuất phát từ lý do gì mà anh đột nhiên chuyển bước, đi thẳng về phía cô: “Hôm qua… Vẫn ổn chứ?”
Cô gật nhẹ đầu, không nói gì.
“Anh…” Không khí có phần nặng nề, anh khó chịu kéo cà vạt, liếc nhìn cô một cái rồi xoay người đi ra.
Đến công ty, Quý Trường Ninh cầm tập tài liệu trên bàn Cố Hiểu Vi, đi vào văn phòng của Triệu Hạ Minh: “Hôm nay Hiểu Vi xin nghỉ phép, đây là dự án của cô ấy tuần trước, cô ấy nhờ tôi giao cho ông.”
“Trường Ninh, Cố Hiểu Vi làm sao thế, hai ngày ba buổi lại xin nghỉ.”
“Tôi không biết.”
Sau bàn làm việc, Triệu Hạ Minh nghi hoặc nheo mắt nhìn cô: “Thật sự không biết?”
Quý Trường Ninh cười, nói: “Chuyện của cô ấy, tôi nói ra sẽ không hay, xin ông đừng làm khó cho tôi.”
“Được rồi.” Triệu Hạ Minh rút ra một tập tài liệu trong tủ hồ sơ, đẩy tới trước mặt cô, “Đây là hợp đồng với công ty Trương Chính, chiều nay ký, sếp bảo giao cho cô.”
“Một mình tôi sao?”
Nghe vậy, Triệu Hạ Minh không hài lòng nhíu mày: “Tất cả công lao đều đổ hết lên đầu cô, không tốt à? Tháng sau thay đổi nhân sự, có khả năng tôi cũng bị điều đến chi nhánh mới thành lập của công ty, vị trí của tôi cô lên ngồi thì còn gì tốt bằng.”
Quý Trường Ninh quay về bàn làm việc của mình thì nhận được điện thoại của Diệp Duệ An: “Mẹ ơi, con đến nhà ông nội rồi.”
“Mẹ biết rồi, con ở nhà ông nhớ ngoan, hết giờ làm mẹ đến đón.” Cúp máy, cô tìm số điện thoại thư ký của Trương Chính, chần chừ chốc lát mới gọi sang: “Xin chào, cho hỏi Trương tổng có ở đó không ạ?”
“Trương tổng chúng tôi đi công tác vẫn chưa về.”
“Tôi là Quý Trường Ninh ở công ty quảng cáo Tinh Không, khi nào Trương tổng về, phiền cô nói với ngài ấy một tiếng về chuyện hợp đồng giữa chúng ta.”
“Để sau đi.” Thư ký mất kiên nhẫn cúp điện thoại.
Đến trưa, Quý Trường Ninh nhận được điện thoại của Trương Chính: “Nghe nói Quý tiểu thư tìm tôi?”
Cô khách khí đáp: “Đúng vậy, sáng nay tôi gọi điện cho thư ký của ngài, cô ấy nói ngài không có ở công ty.”
“Không biết phân biệt nặng nhẹ, bị tôi giáo huấn một trận rồi. Không biết Quý tiểu thư tìm tôi có chuyện gì?”
“Là việc ký hợp đồng, liệu buổi chiều Trương tổng có thời gian không, nếu ngài bận thì tôi có thể đến quý công ty.”
“Không bận không bận.” Trương Chính cười ha hả, “Quý tiểu thư không cần phải đến công ty tôi, chúng ta hẹn ở chỗ cũ, thế nào?”
Quý Trường Ninh hơi phân vân, bên tai lại vang lên tiếng của Trương Chính: “Qua ngày hôm nay có lẽ tôi bắt đầu bận lắm…” Cô miễn cưỡng cười đồng ý: “Trương tổng định thời gian đi ạ.”
“Năm giờ thì sao? Ký xong mời Quý tiểu thư ăn bữa cơm rau dưa.”
“Trương tổng khách khí rồi.”
“Ha ha, vậy quyết định thế nhé, tôi sẽ bảo thư ký đặt chỗ trước.”
Bốn giờ Quý Trường Ninh rời khỏi công ty, đi thẳng tới khách sạn, nhân viên phục vụ dẫn cô lên tầng hai, khi cô vào phòng, Trương Chính đang ngồi bắt chéo hai chân trên ghế sô-pha, cô kính cẩn gật đầu chào hỏi: “Trương tổng, để ngài đợi lâu rồi.”
Trương Chính nhấc ấm trà rót cho cô một chén, nói: “Nhìn Quý tiểu thư mồ hôi nhễ nhại kìa, lại đây uống chén trà giải nhiệt.”
Cánh cửa sau lưng bị đóng lại, cô quay đầu nhìn lướt qua, sau đó chầm chậm đi tới, rút hợp đồng trong túi xách đưa cho ông ta: “Trương tổng, đây là hợp đồng, ngài có cần xem qua nội dung một lần không?”
Trương Chính nặng nề đặt chén trà xuống, nheo mắt nhìn cô, ra vẻ cả giận nói: “Quý tiểu thư ngay cả một chén trà cũng không nể mặt Trương mỗ sao?”
Quý Trường Ninh xem xét tình hình, bèn thu lại hợp đồng rồi ngồi xuống ghế bên cạnh ông ta, Trương Chính xoay người sang, cười tủm tỉm nhìn cô: “Quý tiểu thư đúng là rất thông minh, tôi thích nhất là hợp tác với những người thông minh.” Tay ông ta chậm rãi vươn về phía cô, ý đồ dần dần toát lên trong ánh mắt, ông ta kéo ống tay áo của cô, hỏi: “Quý tiểu thư mặc nhiều đồ như vậy không nóng à?”
Quý Trường Ninh ngồi yên, giơ tay sờ trán mình: “Thể chất của tôi vốn lạnh.”
Trương Chính ngượng ngùng rụt tay lại, ngoài mặt thì ra vẻ cười nói: “Thế à, lần đầu tiên tôi nghe nói đến.” Ngừng một lát, ông ta lại tiếp tục, “Nghe nói Quý tiểu thư đã ly hôn, còn có một cậu con trai năm tuổi, tôi nhìn cô chỉ như mới ngoài hai mươi, thật sự là không thể tưởng tượng được.”
Cô cười gượng gạo, tránh ánh mắt ông ta, một lần nữa cầm bản hợp đồng lên: “Trương tổng, trước tiên chúng ta hãy ký hợp đồng.”
“Được.” Trương Chính thoải mái nhận lấy, ngay vào lúc Quý Trường Ninh đang âm thầm cảm kích thì ông ta lại vừa cười vừa nói, “Nếu Quý tiểu thư có thể cởi bớt chiếc áo đang mặc thì tôi sẽ không nói hai lời, lập tức ký.”
Nụ cười trên mặt cô đông cứng, còn Trương Chính lại cười cực kỳ sảng khoái, ánh mắt chiếu vào người cô ngày càng trở nên trắng trợn.
“Nói đùa thôi, nói đùa thôi.” Đúng lúc đó Trương Chính ngừng cười, “Hợp đồng hôm nay tôi cam đoan sẽ ký, Quý tiểu thư đừng bị tôi dọa sợ, thực ra tôi rất tôn trọng phụ nữ, nếu không có phụ nữ thì lấy đâu ra đàn ông? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, không có đàn ông thì phụ nữ lấy gì để sinh ra được đời sau? Cũng giống như câu hỏi gà có trước hay trứng có trước vậy, Quý tiểu thư, cô nói có đúng không?”
Quý Trường Ninh kiên nhẫn nhìn ông ta, mặc dù trong lòng rất khó chịu, cô vẫn mỉm cười nói: “Trương tổng nói rất đúng.”
Nghe thế, Trương Chính nhàn nhã đứng dậy, sầm mặt nhìn lướt qua cánh cửa phòng: “Phục vụ cũng thật là, người đã đến cả rồi mà đồ ăn vẫn chưa mang lên, Quý tiểu thư không đói à?”
“Tôi không đói.”
Trương Chính gật nhẹ đầu, thong thả đi tới chỗ cô, đến nơi, ông ta dừng lại, Quý Trường Ninh ngại ngùng quay đầu, ánh mắt đảo qua chén trà, cô bèn vội vàng mở miệng: “Trương tổng, ngồi xuống uống chén trà đã.”
“Được.” Trương Chính cúi người, bưng chén trà trên bàn lên. Quý Trường Ninh lui người về phía sau, tránh thân thể lấn tới một cách quá đáng của ông ta và mùi thuốc lá nồng nặc gay mũi.
Trương Chính cúi đầu nhìn cô, ý cười trên mặt ngày càng đậm, ông ta cầm chén lùi lại một bước, chân bỗng nhiên lảo đảo, nước trà trong chén tóe ra rơi xuống người Quý Trường Ninh, ông ta vội vàng đặt chén xuống, áy náy rút khăn tay đưa cho cô: “Mau lau đi, mau lau đi, không sao chứ.”
Quý Trường Ninh hơi nhíu mày, đang định đứng dậy, ai dè Trương Chính lại vươn tay ấn vai cô, tay kia trượt tới trước ngực cô định cởi cúc áo: “Áo ướt cả rồi, cởi ra đi.”
Cô chặn tay ông ta, lạnh lùng nói: “Trương tổng, tôi vào toilet xử lý một chút là được rồi.”
Trương Chính bỏ ngoài tai, cười ha hả vuốt ve mặt cô: “Tôi thích nhất vẻ lạnh lùng của Quý tiểu thư, không biết khi đè dưới thân còn có thể lạnh lùng như vậy hay không.”
Quý Trường Ninh bực bội hất tay ông ta ra, chống tay lên ngực ông ta ra sức đẩy: “Trương tổng, tôi đến gặp ông là để ký hợp đồng, xin ông hãy tự trọng.”
“Cô tưởng hợp đồng ký dễ như vậy à? Nếu bây giờ tôi đổi ý, chuyển dự án cho những công ty khác thì cô làm thế nào?” Nói xong, ông ta cúi đầu định hôn cô, một tay bắt đầu di chuyển tới trước ngực cô.
Quý Trường Ninh tức giận đến nỗi toàn thân phát run, cô lẩn tránh cái miệng đầy mùi thuốc lá, không hề nghĩ ngợi vung tay giáng cho ông ta một cái tát.
“Độc lắm, đè xuống dưới thân chắc chắn sẽ càng độc!” Ông ta cười càn rỡ, quỳ một gối giam cô lại giữa hai chân trên ghế sô-pha, cười bẩn thỉu véo cằm cô, “Muốn có công trạng thì luôn phải trả giá lớn một chút, hầu hạ tôi cho thoải mái thì còn thưởng cho cô chút tiền mà về mua kẹo cho con. Đàn bà tôi đã từng chơi có người nào ban đầu không giống như cô chứ, thế nhưng về sau cũng đều khóc lóc cầu xin tôi chơi hết, ha ha.”
Quý Trường Ninh sờ lần chiếc chén trên bàn trà định nện ông ta, không ngờ bị ông ta cản lại, cô nhắm mắt, cong chân huých mạnh vào thân dưới ông ta, nhân lúc ông ta oằn mình vì đau đớn, cô dồn toàn bộ sức lực đẩy ông ta ra.
“Con đàn bà chó chết, mày đợi đấy cho ông, hôm nay ông phải cho mày chết!” Trương Chính hùng hổ định túm cô lại, cô vội xách túi chạy ra cửa, trên đường còn làm đổ một chiếc ghế ngáng đường ông ta.
Ra khỏi phòng, cô đi thẳng tới thang máy không quay đầu lại, hoàn toàn không trông thấy có hai người cũng vừa đi ra từ một căn phòng khác.
Văn Tử nghi hoặc nhìn Diệp Tư Nguyên, hỏi: “Trường Ninh chạy đến đây làm gì vậy?” Cậu ta vừa nói vừa kiễng chân trông theo hướng cô vừa biến mất, “Chạy vội thế, không xảy ra chuyện gì chứ.”
Lúc này, Trương Chính vịn cửa đứng ngay gần đó, điên khùng gào lên: “Quý Trường Ninh, đợi đấy, tao phải giết mày, đồ kỹ nữ chết tiệt!”
Diệp Tư Nguyên nheo mắt nhìn ông ta, đáy mắt như gợn sóng cuồn cuộn.
Văn Tử quay đầu nhìn anh, sau đó bẻ ngón tay đi về phía Trương Chính, cười hì hì hỏi: “Quý Trường Ninh làm gì ông?” Cậu cúi đầu đánh giá, thấy ông ta đang ôm lấy của quý của mình, bèn đá đá vào giày ông ta, “Có biết vào tình huống nào đàn ông mới bị đá vào bộ phận chí mạng không?”
Trương Chính nghe ra được ý trêu tức, căm hận trừng mắt, quát: “Nhóc con chết tiệt chưa đủ lông đủ cánh mà dám, dám khoa tay múa chân với bố mày à, chán sống rồi phải không?”
“Bố tôi chết lâu rồi, ông cũng muốn chết à?” Văn Tử du côn đẩy lão một cái, “Tôi thấy chính ông mới chán sống, Quý Trường Ninh là người ông có thể động vào sao? Trông như con gấu mà không biết soi gương, còn dám để ý chị ấy, thối tha!” Dứt lời, cậu hùng hổ đạp cho lão một cái ngã lăn ra đất. Quay đầu nhìn Diệp Tư Nguyên, thấy anh không ngăn cản hay kiêng dè gì, cậu tức thì cúi xuống túm cổ áo Trương Chính, kéo lão ta vào trong phòng.
Diệp Tư Nguyên đi tới, chỉ nhìn thoáng qua rồi đóng cửa lại, xoay người lười nhác dựa vào vách tường, lắng nghe tiếng kêu rên bên trong, đáy mắt anh phủ một màn sương lạnh lẽo.