Văn Tử tên thật là Cốc Thiếu Văn, nhưng các anh em luôn thích gọi cậu là Văn Tử. Cậu là một thanh niên nhiệt huyết, có lẽ do hồi bé đọc quá nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp, cho nên cậu cảm thấy việc đầu rơi máu chảy vì anh em là một chuyện rất vĩ đại, điều này cũng dẫn tới việc cậu chưa tốt nghiệp cấp ba đã xông ra ngoài xã hội. Văn Tử được bà nội nuôi lớn, lúc bà nội bị bệnh phải nằm viện, số tiền thuốc men phải chi trả quá lớn nên cậu đã đi ăn trộm linh kiện xe hơi đắt tiền, đúng lúc trộm xe của Diệp Tư Nguyên thì bị bắt quả tang, cậu vặt kính chiếu hậu rồi chạy suốt hai con phố, Diệp Tư Nguyên cũng đuổi theo cả đoạn đường, cuối cùng chặn cậu trong ngõ hẻm: “Vừa ý kính chiếu hậu của tôi hả?”
“Vậy anh có thể cho tôi không?”
“Được thôi.”
“Thật sao?”
“Quán bar của tôi thiếu một bảo vệ, tôi thấy thân thủ cậu không tồi, cậu làm đủ năm năm tôi tặng chiếc xe đó cho cậu.”
“Không có lương sao? Tôi cần dùng tiền.”
“Để làm gì?”
“Bà nội tôi đang nằm viện.”
“Trước tiên tôi có thể cho cậu mượn.”
*
Lúc bác sĩ đang xử lý vết thương, cậu ta đau la lên oai oái: “Da tôi mềm bác sĩ không thể nhẹ nhàng một chút được ạ? Ngộ nhỡ để lại sẹo thì làm thế nào?”
Bác sĩ hơn năm mươi tuổi đẩy gọng kính, liếc nhìn cậu ta, nói: “Cô gái được đưa vào đây cùng cậu không hề kêu lấy một tiếng, vết thương của cô ấy còn nặng hơn cậu nhiều.”
Hai mắt Văn Tử sáng rực, vội vàng hỏi: “Chị ấy tỉnh rồi à?”
“Tỉnh lại một lần, có lẽ do quá sợ hãi nên bây giờ lại ngủ mê man rồi.”
Lúc y tá gắn ống truyền đạm cho Quý Trường Ninh, cô mở mắt ra nhìn chằm chằm chai dịch, ánh mắt đờ đẫn, dường như sau khi xác định mình vẫn còn sống, cô lại nặng nề nhắm mắt.
Diệp Hồng Đào luôn trông chừng ở bệnh viện, ông ngồi một mình ngoài phòng bệnh, nước mắt tuôn đầy mặt, Văn Tử xử lý xong vết thương tập tễnh đi tới, cậu do dự vài giây rồi đưa tay vỗ vỗ vai ông, nói: “Bác đừng quá đau lòng, không phải chị dâu đã trở về an toàn rồi sao?”
Diệp Hồng Đào đặt tay tên mu bàn tay cậu, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà ông đã trở nên già nua, tiều tụy: “Cậu bé, cảm ơn cậu, cậu là đại ân nhân của Diệp gia chúng tôi, người nhà họ Diệp sẽ luôn ghi nhớ ân tình của cậu.”
Văn Tử cười khan một tiếng, cảm thấy mất tự nhiên: “Bác nói thế làm cháu áy náy quá, anh Diệp không ở đây, đó là việc anh em nên làm.”
Diệp Hồng Đào kéo cậu ngồi xuống cạnh mình, nghẹn ngào nói: “Tôi thà rằng người nằm trong đó là thằng con trai tôi chứ không phải con bé.”
Văn Tử vỗ nhè nhẹ lưng ông, an ủi: “Bác đừng suy nghĩ nhiều, anh Diệp giải quyết xong mọi chuyện, nhanh nhất tối mai có thể trở về.”
Nhắc tới Diệp Tư Nguyên, Diệp Hồng Đào lại nổi giận: “Nó còn về đây làm gì nữa, tốt nhất là chết luôn ngoài đó cho tôi!”
Lúc này, một y tá trẻ cầm tờ kết quả xét nghiệm đi tới: “Vị nào là người nhà của bệnh nhân?”
Diệp Hồng Đào được Văn Tử vội vàng đỡ dậy: “Là tôi là tôi.”
“Mời cụ đi theo tôi.”
Diệp Hồng Đào lo lắng nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh, Văn Tử dường như nhận thấy nỗi lo của ông, bèn cười nói: “Bác cứ đi đi, cháu và các anh em ở đây trông coi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Từ văn phòng bác sĩ đi ra, trên gương mặt Diệp Hồng Đào là vẻ buồn vui lẫn lộn, ông đứng thừ người bên ngoài một lúc lâu mới đẩy cửa phòng bệnh đi vào, Quý Trường Ninh vẫn chưa tỉnh lại, ông đứng cạnh giường nhìn cô, khe khẽ thở dài, sau đó đưa tay chạm vào nơi trán cô quấn đầy băng gạc: “Con gái, thiệt thòi cho con quá.”
Lúc y tá đến thay thuốc thì Quý Trường Ninh tỉnh lại, mũi cô vẫn còn cắm ống dưỡng khí, gương mặt sưng tấy đã dịu đi nhiều nhờ có thuốc.
Y tá thấy cô tỉnh, ngẩng đầu mỉm cười với cô: “Cô đã ngủ một giấc rất dài.”
Cô cất giọng khản đặc, hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Tám giờ, nhưng là buổi tối, cô đã ngủ một ngày một đêm.” Y tá đợi cho thuốc bôi trên chân cô khô đi mới giúp cô kéo ống quần xuống, nhẹ nhàng đắp kín chăn cho cô, “Gãy xương nhẹ, cố gắng đừng cử động.”
Quý Trường Ninh nhìn động tác thoăn thoắt của cô y tá, hỏi: “Ai đưa tôi đến bệnh viện?”
“Rất nhiều người, ô tô xếp thành hàng bên ngoài bệnh viện chúng tôi.”
Cô khó khăn quay đầu, nhìn chằm chằm trần nhà trắng xóa, không nói gì nữa.
Y tá vừa vén chăn trên người cô vừa dò hỏi: “Cô cảm thấy không thoải mái chỗ nào?”
Cô nhắm mắt lại, chỉ nói ngắn gọn một chữ: “Đau.”
“Trên người cô có rất nhiều vết thương, còn cậu thanh niên kia không nghiêm trọng bằng.” Y tá nói một mình, hoàn toàn không chú ý cô lại mở mắt, “Bây giờ y học phát triển, nếu sợ để lại sẹo thì có thể làm phẫu thuật ghép da.”
Khóe miệng Quý Trường Ninh hơi run rẩy, thật lâu sau mới phát ra thanh âm: “Cậu thanh niên mà cô nói đang ở đâu?”
“Luôn trông chừng bên ngoài.”
Cô hạ mắt nhìn mảng vết thương lớn trên cánh tay, chậm rãi nhắm mắt lại: “Cô cảm thấy đáng sợ không?”
“Thấy nhiều rồi, không đáng sợ, thế này đã khá hơn nhiều so với hôm đầu tiên cô được đưa vào đây.”
Cô hiểu y tá đang an ủi mình, chờ khi cô ấy bôi thuốc xong, cô lên tiếng hỏi: “Người nhà của tôi có đến không?”
“Ba chồng cô đang nghỉ ngơi ở ngay phòng bên cạnh, có cần tôi đi gọi giúp không?”
“Không cần đâu.”
“Ngoài đau ra, cô có còn khó chịu ở đâu không? Lát nữa tôi sẽ đo huyết áp, vừa rồi nhiệt độ hơi cao, bác sĩ dặn cô phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ lung tung rồi tự gây áp lực cho mình.”
Lúc y tá đi ra ngoài, cô nhờ cô ấy gọi cậu thanh niên nọ, nhìn người đang ngại ngùng đứng bên cạnh giường, cô gắng gượng mỉm cười: “Cảm ơn cậu.”
Văn Tử cười ngây ngô, dùng cánh tay không bị thương sờ sờ gáy: “Chị dâu, chị hãy dưỡng bệnh thật tốt, tất cả đã có em.”
Chất lỏng nóng hổi trào ra theo khóe mắt, lúc này đây, người đứng bên cạnh giường nói với cô những lời đó không phải là chồng cô, mà là một người cô chưa bao giờ gặp.
“Có phải em đã nói sai gì không?” Văn Tử luống cuống nhìn cô, “Hay là vết thương của chị lại đau? Em đi gọi bác sĩ cho chị.” Cậu ta hoảng quá nên quên mất đầu giường có chuông, nói xong liền vội vã chạy ra ngoài.
Văn Tử gào toáng lên ầm ĩ, đánh thức Diệp Hồng Đào ở phòng bệnh bên cạnh.
Diệp Hồng Đào ngủ cũng không yên ổn, gần như vừa nghe thấy tiếng là tỉnh lại ngay, lúc đứng ngoài cửa trông thấy bóng dáng bác sĩ ở đằng xa, tim ông như muốn bật ra khỏi lồng ngực.
“Bác dậy rồi ạ?”
“Có phải Trường Ninh xảy ra chuyện gì không?”
Văn Tử thấy hai vai ông run rẩy, vội vàng đỡ ông để trấn an: “Không sao không sao, người đã tỉnh rồi, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
“Trường Ninh tỉnh rồi?” Diệp Hồng Đào nhỏ giọng thì thầm, sau đó lại thở dài một tiếng, “Cuối cùng cũng tỉnh, tôi đi xem con bé.”
Họ đi vào thì đúng lúc bác sĩ bước ra, Diệp Hồng Đào níu chặt áo bác sĩ, hỏi: “Con dâu tôi thế nào rồi?”
“Tình hình trước mắt coi như ổn định.”
Diệp Hồng Đào vào trong, Quý Trường Ninh đang nhắm mắt, ông cũng không chắc liệu cô có đang ngủ, Văn Tử kê cho ông một chiếc ghế rồi đi ra ngoài, ông ngồi bên giường, run run cầm khăn bông ẩm lau nhè nhẹ khóe môi cô, tự nhủ: “Không biết con có đói bụng không, bây giờ thân thể không như trước kia, ta bảo dì Trương nấu ít canh mang tới đây nhé?” Ông chờ một lát, không nghe thấy cô trả lời, nhìn gương mặt cô thanh thản trong giấc ngủ, ông bỗng nghẹn ngào, “Trường Ninh, nhà họ Diệp có lỗi với con, xin lỗi vì đã để con phải chịu khổ thế này…”
Mười hai giờ đêm Diệp Tư Nguyên mới chạy tới bệnh viện, hai mắt anh đỏ vằn tia máu, dường như không được nghỉ ngơi suốt một thời gian dài, ngoài thang máy ở tầng một có người đang chờ, anh tiến vào trong, nhìn con số điện tử dần dần thay đổi, trái tim cũng nhảy lên từng hồi.
Diệp Hồng Đào vẫn luôn chờ anh, anh vừa bước ra khỏi thang máy đã bị ăn một cái tát trời giáng, Diệp Hồng Đào còn muốn tiếp tục đánh nhưng bị những người khác kéo lại, anh không để ý tiếng mắng chửi của ông cùng với bên má đau rát, đẩy tất cả mọi người rồi chạy thẳng đến phòng bệnh, nhưng khi đứng trước cửa phòng, anh lại không có dũng khí mở cửa.
Một lúc lâu sau, anh cầm tay nắm cửa từ từ xoay, vào khoảnh khắc nhìn thấy người đang nằm trên giường, trái tim anh như bị bóp nghẹt, đau đớn vô ngần.
Quý Trường Ninh đã tỉnh.
Diệp Tư Nguyên nhẹ nhàng đóng cửa lại, hơi nhếch môi để trông mình không quá căng thẳng, anh đi đến bên giường, cúi người dịu dàng gọi tên cô: “Trường Ninh, anh đã về.”
Cô chuyển tầm mắt từ trần nhà tới khuôn mặt anh, nhưng không nói một câu, sự im lặng kéo dài giữa hai người, anh chưa bao giờ nghĩ đến bầu không khí xa lạ này, trên đường đến bệnh viện, anh vẫn tưởng tượng cảnh hai người gặp mặt, mà bây giờ, cảnh tượng anh không mong muốn nhất đã xảy ra. Anh chầm chậm đứng thẳng dậy, nụ cười dần tan biến, nhưng rất nhanh, anh lại mỉm cười cúi xuống, nhẹ nhàng áp hai tay lên mặt cô: “Chưa tỉnh ngủ hay là không quen anh?”
Quý Trường Ninh cảm thấy trong hơn hai mươi năm sống trên đời, chưa bao giờ cô tỉnh táo như lúc này, sau khi thoát chết trong gang tấc, cô hiểu sự sống là một điều kỳ diệu, cô muốn cười đi đến trước mặt Quý Triều Dương, gọi ông một tiếng “Ba”, cô còn muốn gọi điện thoại cho Khổng Hà Ngọc nói rằng cô rất nhớ bà, nhân tiện hỏi xem Quý Trường An đã có bạn gái hay chưa, nếu chưa thì cô sẽ giới thiệu cho anh một người. Còn về phần Diệp Tư Nguyên, cô không biết mình muốn nói gì với anh, không có thiên ngôn vạn ngữ, không có niềm vui sướng sau cơn hoạn nạn, tất cả trong mắt cô giờ chẳng còn ý nghĩa.
“Em hối hận rồi.”
Nghe thấy cô mở miệng nói, anh kích động ngồi xuống bên giường, “Hối hận gì cơ…” Đột nhiên anh ngừng bặt, nụ cười đông cứng trên môi, anh cụp mắt tránh ánh mắt cô, tựa như chưa hề nghe thấy, giúp cô kéo chăn, “Ngủ một giấc đi.”
Cô quay đầu đi không nhìn anh.
Diệp Tư Nguyên ngồi bên giường trông cô, đầu óc anh vô cùng thanh tỉnh nhưng mí mắt lại nặng trĩu không thể mở nổi, trong cơn mê man, Diệp Hồng Đào cho người gọi anh ra ngoài, lúc quay trở lại, gương mặt anh ướt sũng, tóc vẫn còn rỏ nước, nhưng trông anh lại có vẻ rất vui.
“Trường Ninh, em có đói bụng không? Bác sĩ nói đã mấy ngày rồi em chưa ăn gì, anh đi mua cháo cho em nhé?” Anh dịu dàng nhìn cô, cẩn thận vuốt ve gương mặt cô, “Gầy đến mức này.” Anh cúi đầu, đau lòng hôn khẽ lên trán cô, “Anh đi mua cháo.”
“Tư Nguyên.” Anh vừa quay người định đi thì cô chợt cất tiếng gọi.
Diệp Tư Nguyên mỉm cười, kiên nhẫn chờ cô nói tiếp, nhưng cô chỉ nhìn anh, theo thói quen anh định đưa tay xoa đầu cô, lúc chạm phải băng gạc, anh lại thu tay buông thõng bên người: “Có muốn ăn gì không? Cứ nói với anh, anh sẽ mua về cho em.”
“Chúng ta ly hôn đi.”
Anh hoảng hốt trong giây lát, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô, cười ấm áp: “Em nói linh tinh gì vậy, chúng ta có con rồi.”