Yến Thanh Châu không thích ăn cà.
Tiên quân trẻ tuổi nổi tiếng khắp tam giới, kinh tài tuyệt diễm vậy mà cũng có mặt ngây thơ như vậy, Lâm Thu Biệt ngồi gần cửa sổ, động tác tao nhã, đầu đũa khéo léo gắp đĩa thịt kho cà của Yến Thanh Châu, trong lòng thầm nghĩ.
Ừm, cũng đáng yêu đấy.
“Sư huynh.”
Âm thanh trầm tĩnh vang lên, Lâm Thu Biệt bỗng hoàn hồn, thấy Yến Thanh Châu đã sớm hạ đũa, bây giờ cũng đang nhìn mình.
“Ừ… Có chuyện gì?”
“Không phải sư huynh vẫn luôn nhớ nhung mỹ vị nhân gian sao? Sao cứ nhìn Thanh Châu thế?”
“.….. Chỉ là nhớ tới chút chuyện cũ mà thôi.” Lâm Thu Biệt nói.
Yến Thanh Châu nghe vậy thì hơi nhíu mày, tựa hồ nghĩ đến gì đó, sau đó nở một nụ cười nhẹ, dịu giọng nói: “Chuyện cũ? Nếu sư huynh nguyện ý, Thanh Châu sẵn lòng rửa tai lắng nghe.”
“Nói với ngươi cũng không sao.” Lâm Thu Biệt tự rót cho mình chén rượu, nhìn cái bóng hơi lay nhẹ trong chén, nháy mắt như thấy được bản thân mình.
“Trước khi ta nhập đạo thì gặp được một đứa bé ở nhân gian.”
“Nói nó là trẻ con, nhưng thật ra cũng không nhỏ hơn ta bao nhiêu, cùng lắm chỉ vài ba tuổi mà thôi. Nó luôn gọi ta là tiền bối, cho nên ta vẫn luôn tự cho là mình lớn hơn người ta.”
“Hắn cũng kén ăn như ngươi, không thích ăn cà.”
Lâm Thu Biệt còn muốn nói tiếp, lại bị Yến Thanh Châu cắt ngang, thanh âm bỗng trở nên lạnh lẽo: “Sư huynh thích hắn à?”
“Hửm? Thích ai? Đứa trẻ kia?” Lâm Thu Biệt kinh ngạc, sau đó hơi nheo mắt, để lộ một nụ cười giảo hoạt: “Đương nhiên là thích.”
“Thích theo kiểu gì?” Yến Thanh Châu nghe vậy thì mím chặt môi, lập tức đứng dậy nhảy qua mặt bàn, ép Lâm Thu Biệt vào tường: “Thích hơn ta không?”
Nhìn ánh mắt rõ ràng là đang nổi giận của Yến Thanh Châu, Lâm Thu Biệt nhón lên phía trước một chút, bất thình lình đưa tay lên nắm lấy chóp mũi của Yến Thanh Châu: “Đương nhiên.”
“—— Thích ngươi hơn.”
Yến Thanh Châu trở tay bắt lấy tay Lâm Thu Biệt nâng lên, sau đó mạnh mẽ hôn đối phương.
“Ở đây……”
Yến Thanh Châu vung tay, kết giới dựng lên, xung quanh lập tức yên tĩnh.
Tuyết ngoài cửa sổ bỗng rơi xuống.
Bọn họ hôn nhau trong cái tuyết đầu mùa ở chốn nhân gian này.
*
Đó chỉ là những khoảnh khắc tốt đẹp hiếm hoi của cả hai, nhưng khi nhìn lại, chung quy vẫn chỉ là giả dối.
Toàn văn hoàn