Trường Phiêu Bạt

Cả đời phiêu bạt, biết về nơi đâu?

Đến một ngày hồn phách người nọ ngưng tụ lại, Lâm Thu Biệt hỏi Yến Thanh Châu: “Ngươi sẽ… đi tìm ta chứ?”

Yến Thanh Châu đang bố trí trận pháp, nghe vậy thì cười lạnh: “Tìm ngươi? Tìm ngươi làm gì?”

Hắn vốn tưởng Lâm Thu Biệt sẽ phản bác, sẽ tức giận, sẽ thương tâm, lại không ngờ Lâm Thu Biệt chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, tốt nhất là ngươi đừng đi tìm ta……” Âm thanh của cậu như có như không, thậm chí còn mang theo một chút ý cười: “Vả lại……… Ngươi cũng không tìm thấy ta đâu……”

Tay Yến Thanh Châu run lên, vẽ sai một nét bút, hắn dùng tay áo lau đi, nghĩ thầm, sư huynh sắp tỉnh rồi, ta đây là đang quá vui mới đúng.

Người kia đi rồi.

Khi sư huynh lần nữa mở mắt ra, Yến Thanh Châu đã ý thức được như vậy.


Ánh mắt của sư huynh hắn trước nay vẫn lạnh như tuyết, lúc nhìn người khác vừa lạnh lùng vừa cao ngạo, tạo ra khoảng cách khó giải thích.

Quả thật người kia diễn rất tốt, nhưng Yến Thanh Châu chưa từng nhầm lẫn cậu với sư huynh, bởi vì ánh mắt người kia dù rét lạnh, nhưng sâu bên trong là một hồ nước xuân, vừa nhìn là biết một người vừa dễ mềm lòng vừa dễ bắt nạt.

Sư huynh liếc Yến Thanh Châu một cái, thanh âm đạm mạc mang theo chút nghi ngờ: “Thanh Châu?”

Sư huynh của hắn chỉ ngủ một giấc mà thôi, nay đã tỉnh lại rồi.

Yến Thanh Châu vốn tưởng rằng bản thân sẽ vui sướng không kiềm được, nhưng giờ phút này những kích động mà hắn ấp ủ bấy lâu đã tan biến không còn một mảnh khi nghe thấy giọng nói lạnh như tuyết của sư huynh.

Trong tim như thiếu mất một miếng lớn, gió thổi lọt qua.


Hắn không khơi dậy nổi chút tình ý nào với sư huynh, chỉ có ngưỡng mộ…… Chỉ có, ngưỡng mộ.

Chẳng qua là tám năm mà thôi……

Khóe môi Yến Thanh Châu nở một nụ cười tươi: “Sư huynh, cuối cùng huynh cũng tỉnh.”

Sư huynh khẽ nhíu mày, không đáp lại hắn.

Yến Thanh Châu nghĩ, nếu là người kia sẽ lập tức ghét bỏ: “Cười xấu vậy thì đừng có cười.” Sau đó vẫn không nhịn được mà an ủi: “Khóc hay cười là tùy mình, trước mặt ta cứ thoải mái đi, cần gì phải giả bộ?”

Ngươi xem, hắn vẫn luôn nói nhiều như vậy.

Mạnh miệng nhưng mềm lòng, rõ ràng không hề giống.

Không giống chút nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận