Thẩm Minh nổi da gà.
Hắn thấy Cố Cửu Tư đúng là già mồm.
Hắn chọt Cố Cửu Tư, nhỏ giọng bảo, “Ca tỉnh táo lại đi, tẩu tử bị đánh thì chắc chắn đau hơn ngươi bị đánh.
Ngươi da dày thịt béo thế kia, còn thân mình tẩu tử mềm mại nên nếu bị đánh phải đau hơn ngươi chứ.”
Cố Cửu Tư: …
Hắn cảm thấy Thẩm Minh còn thiếu tinh tế gấp bội hắn năm xưa.
Lúc xuống xe, Cố Cửu Tư vỗ vai Thẩm Minh, “Ngươi còn trẻ.”
Ai mà không có một thời tuổi trẻ bồng bột? Ngày trước hắn còn nhét ngân phiếu vào lòng lão bà khi nàng đang khóc lóc nữa kìa!
Thẩm Minh gõ vang cổng chính, hai người đi một mạch vào phủ.
Cố Cửu Tư vừa đến cửa nội viện đã bị Mộc Nam ngăn cản, hắn chưa kịp lên tiếng thì Cố Cửu Tư ngẩng đầu nói, “Là ta.”
“Công tử?!” Mộc Nam trố mắt nhìn.
Cố Cửu Tư lại cúi đầu, “Ta đi thăm phu nhân.”
Mộc Nam hoàn hồn, hắn vội dẫn đường cho Cố Cửu Tư.
Cố Cửa Tư vừa đi vào nội viện vừa hỏi, “Phu nhân sao rồi?”
“Phu nhân đang ngủ.” Mộc Nam lí nhí nói, hắn thấp thỏm liếc nhìn Thẩm Minh.
Thấy Thẩm Minh gật đầu thì Mộc Nam hiểu Cố Cửu Tư đã biết mọi chuyện nên hắn thở phào rồi đáp, “Đại phu mới khám bệnh cho phu nhân, bảo rằng chỉ cần chú tâm dưỡng thương sẽ không sao cả.”
Cố Cửu Tư chỉ ậm ừ chứ không nhiều lời.
Khi tới cửa phòng, hắn để mọi người lui xuống hết và cẩn thận mở cửa.
Liễu Ngọc Như nằm trên giường.
Nàng mệt mỏi nhưng lại đau tới mức mất ngủ, đại phu cho nàng uống thuốc an thần nên nàng cứ nửa tỉnh nửa mê.
Vừa đau đớn vừa buồn ngủ, có điều cơn đau đã đỡ hơn nhiều.
Nàng nhớ Cố Cửu Tư song chẳng muốn dùng dáng vẻ này đi gặp hắn.
Nàng hiểu tính Cố Cửu Tư, nếu biết nàng gặp chuyện thì không ai đoán được hắn sẽ làm ầm lên thế nào.
Trong lúc mơ màng ngủ, nàng nghĩ lát nữa sẽ nhờ người hỏi xem Diệp Thế An với Thẩm Minh về chưa, và bọn họ có mang theo tin tức gì không.
Đang suy nghĩ mông lung thì nàng nghe có người vào phòng rồi ngồi xuống cạnh giường.
Nàng đoán là Diệp Vận bèn yếu ớt lên tiếng, “Ca ngươi đã quay về chưa?”
Cố Cửu Tư ngẩn người, hắn đoán Liễu Ngọc Như nhận nhầm hắn thành người khác.
Hắn cảm thấy hơi mất hứng, vì lúc này mà Liễu Ngọc Như còn hỏi về Diệp Thế An chứ không phải về hắn.
Do bực bội nên hắn cứ lặng thinh quan sát Liễu Ngọc Như.
Trông nàng thật sự suy yếu; sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi.
Nàng còn cau mày thành thử mất hẳn vẻ thong dong thường ngày.
Cố Cửu Tư lặng lẽ nhìn nàng, hắn nghe nàng hỏi tiếp, “Huynh ấy có nhắc đến Cửu Tư với ngươi không?”
Lời này khiến tâm trạng Cố Cửu Tư dễ chịu hơn, tựa một chiếc lá nhẹ nhàng trôi theo dòng nước.
Hắn cởi bỏ áo choàng rồi dựa vào Liễu Ngọc Như và thì thầm, “Ta đã về.”
Liễu Ngọc Như ngừng thở.
Cố Cửu Tư gối đầu lên tay, hắn nghiêng thân mình mà ngắm nhìn nàng.
Sau một lúc lâu, khi Liễu Ngọc Như sắp tự làm mình ngạt thở tới nơi thì nàng mở bừng mắt rồi quay đầu lại.
Cố Cửu Tư mỉm cười, ánh mắt không rời khỏi nàng.
Liễu Ngọc Như nhìn chằm chằm hắn một hồi mới khàn khàn cất lời, “Sao chàng lại…”
“Ta về thăm nàng.”
“Bệ hạ đồng ý?” Liễu Ngọc Như nghi hoặc hỏi.
Nụ cười của Cố Cửu Tư cứng ngắc nhưng hắn vẫn gật đầu, “Ừ, bệ hạ cho phép.
Ngài nói nàng bị thương nên để ta trở về bầu bạn với nàng.”
“Rõ ràng ta đã dặn ngài đừng nói cho chàng.” Liễu Ngọc Như nhíu mày như đang bất mãn.
Để Phạm Hiên gánh tội thay cũng khiến Cố Cửu Tư xấu hổ nên hắn hấp tấp nói, “Do ta đoán được thôi.”
“Chàng quá thông minh.” Liễu Ngọc Như gượng cười.
Cố Cửu Tư vươn tay để đầu Liễu Ngọc Như dựa vào cánh tay mình.
Liễu Ngọc Như thật sự đã kiệt sức, Cố Cửu Tư nghĩ.
Hắn mặc áo ngoài của Diệp Thế An, nếu là trước kia thì Liễu Ngọc Như đã sớm phát hiện.
Nhưng hiện tại Liễu Ngọc Như không hay biết gì mà cuộn tròn trong lòng Cố Cửu Tư, giống hệt con mèo con đang bất lực dựa vào hắn.
“Mọi chuyện xong xuôi hết rồi chứ?” Liễu Ngọc Như không quên hỏi hắn.
Cố Cửu Tư hạ giọng đáp, “Ừm, ổn thỏa cả.”
“Chàng đã nói gì?”
“Điều động Lạc Tử Thương, triệp tập binh lính tinh nhuệ tới Đông Đô, dùng hôn sự của Lý Vân Thường ép thái hậu từ bỏ vụ án này và giao nó cho Ngự Sử Đài xử lý.
Sau đó kết luận đây là vụ án ăn trộm kho bạc và đám người Lưu Xuân sợ hãi tự sát.
Lục Vĩnh từ quan, ta đề cử cữu cữu làm thượng thư còn ta được phục hồi chức vị.”
Cố Cửu Tư trơn tru kể lại, cũng chẳng để ý Liễu Ngọc Như có nghe kịp không.
Hắn nhìn Liễu Ngọc Như nằm trong lòng mình rồi xoa đầu nàng, dịu dàng nói, “Tóm lại, nàng hãy yên tâm, có ta ở đây.”
Câu nói “có ta ở đây” của hắn nhẹ tựa lông hồng nhưng lại mang theo sức nặng ngàn vàng, bất kỳ ai nghe cũng thấy an tâm.
Liễu Ngọc Như vừa dựa vào hắn vừa lắng nghe tiếng tim hắn đập, nàng chậm rãi nói, “Thời gian qua ta đã suy nghĩ rất nhiều, ta cảm thấy mình rốt cuộc vẫn quá vô dụng.”
Lời này của nàng làm Cố Cửu Tư ngẩn người, thế rồi hắn bật cười, “Ta ngồi nhà lao, nàng bôn ba chịu khổ thay ta,” Cố Cửu Tư thoáng ngừng lại, chờ giọng nói vững vàng hơn hắn mới từ tốn tiếp tục, “ta còn chưa kiểm điểm bản thân mà sao nàng đã giành trước vậy?”
“Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như khép hờ mắt, “công chúa nói đúng, ta quả thật không thể giúp đỡ chàng.”
“Nàng để bụng mấy lời đó à?” Cố Cửu Tư dở khóc dở cười.
“Nàng…”
“Nhưng ta vẫn muốn độc chiếm chàng.”
Liễu Ngọc Như mơ màng thổ lộ, Cố Cửu Tư nghe mà tim đập loạn nhịp.
Niềm vui sướng từ trái tim lan tỏa khắp cơ thể, hắn không biết vì sao lại chẳng thốt ra được tiếng nào.
Hắn hơi hé miệng như muốn nói gì đó nhưng cái lưỡi chuyên khua môi múa mép đột nhiên mất đi năng lực của nó.
Cố Cửu Tư vừa ôm Liễu Ngọc Như vừa nghe nàng nói, “Ban đầu ta nghĩ chỉ cần tốt cho chàng thì để chàng nạp thiếp cũng được, ta có thể chịu đựng việc chia sẻ chàng.
Mọi người đều trải qua chuyện như vậy, ta cũng phải chấp nhận thôi.
Chỉ cần trong lòng chàng có ta là ta đã thấy đủ.”
“Nhưng hôm nay ta mới biết con người đều sở hữu lòng tham không đáy.
Công chúa nói đúng, nàng ta có thể cho chàng nhiều thứ hơn hẳn ta.
Dung mạo nàng ta cũng xinh đẹp, tính tình dễ chịu, ta nghĩ nếu nàng ta vào cửa thì dần dần chàng sẽ thích thôi.”
Cố Cửu Tư chăm chú nghe, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng và dịu dàng khẳng định, “Không đâu, ta chỉ thích mình nàng.”
Liễu Ngọc Như dường như không nghe thấy, nàng mơ màng nói tiếp, “Ta biết chàng vẫn luôn thích ta.
Ta cũng thích chàng, không muốn chia sẻ chàng với ai cả.
Sự ích kỷ của ta chắn lối chàng đi, ta phải bồi thường cho chàng mới đúng.
Nhưng ta chẳng những không thể bồi thường mà còn không cứu nổi chàng.
Nghĩ đến đây ta cảm thấy thật khổ sở.”
Cố Cửu Tư rốt cuộc nhịn không được mà cười thành tiếng, “Ngày thường trông nàng chững chạc như vậy mà sao giờ ấu trĩ thế?”
Liễu Ngọc Như im lặng dựa vào hắn.
Sau một hồi, nàng nghe hắn cười và cảm nhận được lồng ngực hắn rung động.
Nàng nhỏ giọng bảo, “Ta vốn ấu trĩ mà.”
Giọng nàng trở nên lí nhí, “Ta còn nhỏ.”
Cố Cửu Tư chả thể ngừng cười, hắn ôm chặt nàng vào lòng, “Nàng đúng là bảo bối của ta.”
Hắn thả lỏng tay rồi cúi đầu, thận trọng nâng tay Liễu Ngọc Như lên và xót xa nói, “Để ta xem.”
Liễu Ngọc Như có chút ngượng ngùng, nàng muốn rút tay lại.
Cố Cửu Tư vội vàng bắt lấy cổ tay nàng, “Đừng trốn, để ta xem.”
Liễu Ngọc Như đỏ mặt lẫn im thin thít, Cố Cửu Tư xem từng đầu ngón tay một.
Sau đấy hắn chẳng nói gì, chỉ đơn thuần ôm Liễu Ngọc Như; cái ôm này rất chặt như đang dồn hết sức lực vào đấy.
“Ngọc Như,” hắn khàn khàn cất lời, “ta sẽ không phụ lòng nàng.”
“Ta chả thèm để ý chuyện đó,” Liễu Ngọc Như nhẹ giọng bảo, “cái ta để ý là chàng đừng phụ lòng chính mình.”
Dứt lời, Liễu Ngọc Như do dự trong chốc lát mới nói, “Cửu Tư, nếu về sau có chuyện gì khiến chàng nghĩ không ra thì hãy nhớ đến ngày xưa, nhớ đến Dương Văn Xương, nhớ đến lý do chàng làm quan.” Nguồn:
“Ta hiểu.” Cố Cửu Tư ôm Liễu Ngọc Như, khẽ khàng đáp, “Ta sẽ nhớ kỹ những lời nàng nói.”
Liễu Ngọc Như không lên tiếng nữa, hai người lặng lẽ dựa vào nhau.
Bọn họ lắng nghe tiếng hít thở lẫn tiếng tim đập từ đối phương, và cảm thụ độ ấm, làn da, lẫn mạch đập của nhau.
Cố Cửu Tư ở cạnh Liễu Ngọc Như cả đêm.
Lúc này Diệp Thế An đang trằn trọc mất ngủ trong phòng giam.
Hắn cảm thấy mình bị Cố Cửu Tư lừa.
Cố Cửu Tư nói phòng giam cực kỳ thoải mái nhưng làm gì có chuyện đó.
Tuy trải đệm trên phiến đá song hơi ẩm từ dưới bốc lên khiến chăn đệm có vẻ ẩm ướt và lạnh lẽo.
Hắn hết cách bèn lót cả chăn dưới thân, hy vọng chồng chăn và đệm lại như vậy sẽ ấm áp hơn.
Ai dè hắn phát hiện làm thế cũng vô dụng, thế là đành dùng chính nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm giường.
Cố Cửu Tư nói phòng giam có sách để đọc giết thời gian.
Nhưng sách đâu chẳng thấy, chỉ toàn là bản đồ cùng vài quyển tiểu thuyết dân gian.
Đương nhiên hắn đủ sức chịu đựng những chuyện này, nhưng đến nửa đêm thì hắn mắc tiểu.
Hắn kiếm khắp phòng, còn gọi người nữa, cuối cùng phát hiện có cái thùng gỗ ở đây.
Khi đối mặt với cái thùng gỗ, Diệp Thế An hoàn toàn suy sụp.
Đồ lừa đảo.
Hắn đúng là một tên bịp bợm!!.