Lời này khiến sắc mặt Liêu Yến Lễ trông thật khó coi, ông ta nghiêm mặt bảo, “Cố Thượng thư, tuy phương án này hơi tốn tiền nhưng đây là kế hoạch trăm năm, dĩ nhiên phải tốn chút đỉnh.
Công Bộ đã đề xuất phương án thì tiền nong là vấn đề mà Cố Thượng thư cần giải quyết.
Cố Thượng thư nói tới nói lui vậy chẳng qua vì hiện giờ Hộ Bộ chẳng có năng lực xử lý chuyện này.
Nếu về sau hễ các bộ đưa ra phương án mà Hộ Bộ chỉ cần một câu không có tiền là xong thì Đại Hạ còn làm gì được nữa? Không cần làm gì hết, tiết kiệm tiền là được.
Trong mắt Cố Thượng thư chỉ có tiền, mạng người sao quan trọng bằng đúng không?”
Gán cái tội danh này cho Cố Cửu Tư làm Liêu Yến Lễ hả giận.
Khi cãi nhau, đầu tiên phải đứng trên quan điểm đạo đức; tiếp theo bất kể Cố Cửu Tư nói thế nào, chỉ cần ông ta hỏi hắn có nghĩ tới bá tánh Hoàng Hà không là hắn sẽ thua ngay.
Liêu Yến Lễ chờ Cố Cửu Tư đáp lời, hắn nghe ông ta hỏi nhưng không lên tiếng.
Hắn hiểu rõ nếu phụ trách việc này, mai sau hắn phải gánh vác mọi chuyện liên quan đến Hoàng Hà.
Nhưng nếu hắn không nhận thì với số tiền lớn như vậy, mắc lỗi là việc khó tránh khỏi.
Lạc Tử Thương tặng hắn một bài toán khó nhưng hắn không thể không giải.
Hắn phải làm gì bây giờ?
Cố Cửu Tư suy nghĩ nên làm thế nào thuyết phục hoàng đế bác bỏ phương án này, nhưng hắn cảm thấy không thể tùy tiện mở miệng.
Suy tư hồi lâu, chẳng hiểu vì sao hắn đột nhiên nhớ tới Liễu Ngọc Như.
Nếu là Liễu Ngọc Như, nàng sẽ làm gì?
Nàng xưa nay không chỉ biết mỗi tiết kiệm, nàng luôn cho rằng tăng thu nhập quan trọng hơn giảm chi tiêu.
Kinh doanh cần tiền liên tục, nhưng nàng lúc nào cũng kiếm được.
Nếu không thể bác bỏ chuyện này, hắn sẽ đi nơi nào đòi tiền?
Trong đầu Cố Cửu Tư xuất hiện rất nhiều người, thế rồi hắn bất chợt nghĩ ra.
Hiện nay ai là người có nhiều tiền nhất?
Khi xưa Vương Thiện Tuyền thiếu tiền liền đi gây rối với Cố gia.
Ngày nay Đại Hạ thiếu tiền, kẻ lắm tiền nhất chính là người đứng đầu Dương Châu – Lạc Tử Thương!
Nếu bây giờ giống trước kia phải nể mặt Dương Châu thì hắn đương nhiên chả dám tùy ý đi gây sự với Lạc Tử Thương.
Song tình hình hiện tại đã khác, Lạc Tử Thương muốn hoàng đế tín nhiệm.
Y đưa ra phương án thì cứ tìm y mà đòi tiền; Lạc Tử Thương từ chối, hoàng đế sẽ không tin tưởng y.
Cuối cùng dù Cố Cửu Tư không thể giao tiền ra, Lạc Tư Thương vẫn phải chịu một nửa trách nhiệm.
Nếu Lạc Tử Thương đồng ý nộp tiền thì càng tốt.
Nghĩ đến đây, Cố Cửu Tư nhịn không được mà chậm rãi cười khanh khách.
Hắn đưa mắt nhìn Liêu Yến Lễ, đôi mắt tựa đá quý nhuốm vài phần lạnh lẽo.
Hắn điềm tĩnh hỏi, “Liêu Thượng thư, nếu đúng theo lời ngài thì Công Bộ thật sự không còn biện pháp nào khác để tu sửa Hoàng Hà?”
“Không có!” Liêu Yến Lễ mạnh miệng đáp, ông ta giận dữ nói, “Lũ lụt sông Hoàng Hà liên quan đến ngàn vạn bá tánh, mạng người quan trọng, không thể vì tiết kiệm mà gây ra sai lầm!”
“Liêu Thượng thư nói đúng ghê.” Cố Cửu Tư gật gù tán thành rồi lại hỏi, “Xin hỏi Liêu Thượng thư, ai đề xuất phương án này?”
“Tất nhiên do mọi người ở Công Bộ cùng thảo luận mà ra.”
“Vậy ai chủ quản?”
“Ngươi hỏi chuyện này làm gì?” Liêu Yến Lễ cảnh giác.
“Muốn gây sự với người ta hả?”
“Liêu Thượng thư hiểu lầm rồi.” Cố Cửu Tư cười cười.
“Cố mỗ không chê trách gì phương án này nhưng có vài chi tiết về phí tổn cần được trả lời, Cố mỗ nên hỏi ai đây?”
Thái độ Cố Cửu Tư bình thản cứ như thật sự tiếp nhận phương án này, làm Liêu Yến Lễ nhất thời chột dạ.
Kỳ thật mọi người đều hiểu tuy phương án này rất hay nhưng lại tiêu tốn quá nhiều tiền, là gánh nặng cực lớn với một Đại Hạ vừa được thành lập.
Nếu tu sửa thành công thì đúng là kế hoạch trăm năm, nhưng ai dám khẳng định Đại Hạ sẽ tồn tại trăm năm?
Liêu Yến Lễ vốn mưu tính buộc Cố Cửu Tư phản bác phương án này, như vậy dù dân chúng oán trách hay Hoàng Hà xảy ra chuyện thì đều là lỗi của Cố Cửu Tư.
Nhưng ai ngờ hắn lại thản nhiên đồng ý làm Liêu Yến Lễ không khỏi lo lắng; ai sẽ bỏ ra số tiền lớn đến thế?
“Liêu đại nhân?” Cố Cửu Tư thấy Liêu Yến Lễ lặng thinh bèn lặp lại, “Phương án này do vị đại nhân nào đều xuất?”
Thấy Cố Cửu Tư đồng ý ngay tắp lự, Phạm Hiên không thể khuyên răn trước mặt Liêu Yến Lễ nên đành ho nhẹ một tiếng, “Tạm thời bàn đến đây thôi.”
Phạm Hiên cho Liêu Yến Lễ lui xuống trước, ông ngồi tại chỗ đắn đo một hồi mới từ tốn nói, “Cửu Tư, người trẻ tuổi đừng bồng bột quá.”
Cố Cửu Tư cười, “Bệ hạ, ta hiểu ý ngài nhưng Hoàng Hà đúng là cần được giải quyết.
Công Bộ đã đưa ra biện pháp, chỉ thiếu tiền nên chúng ta phải cung cấp số tiền này.”
“Lần trước ngươi kiểm kê quốc khố còn năm mươi triệu lượng đúng không?” Phạm Hiên dò hỏi.
Cố Cửu Tư xác nhận, “Đúng vậy.”
Ban đầu quốc khố còn chưa đầy ba mươi triệu lượng nhưng Lục Vĩnh đồng ý nhè tiền ra, sau đấy những người liên quan đến vụ án kho bạc cũng phải nôn tiền trả lại.
Cộng thêm dựa vào vụ án Lưu Xuân mà tịch thu gia sản của các đại thần thì quốc khố mới có gần năm mươi triệu lượng bạc.
Con số này không nhỏ nhưng việc gì cũng cần tiền vì vậy phải giật gấu vá vai.
Phạm Hiên chần chừ bảo, “Dựa theo kế hoạch này của Công Bộ, nếu tu sửa toàn bộ Hoàng Hà phải tốn gần mười triệu lượng bạc.
Mười triệu lượng có phải hơi nhiều quá không?”
“Bệ hạ, vi thần sẽ nghĩ cách.” Cố Cửu Tư hạ giọng, “Chỉ cần bệ hạ cho phép vi thần làm một việc.”
“Hửm?”
“Vi thần muốn đòi tiền Dương Châu.”
Hắn vừa thốt ra, Phạm Hiên liền sửng sốt.
Cố Cửu Tư bình tĩnh phân tích, “Bệ hạ, hiện nay trong dân gian lan truyền rộng khắp rằng Hoàng Hà chắc chắn sẽ có lũ lụt.
Giờ Công Bộ đã cho biện pháp mà ta không dựa vào đây để thực hiện thì một khi Hoàng Hà thật sự xảy ra chuyện, dân chúng bốn phía nhất định sẽ kêu than.
Đến lúc đó, bá tách sẽ đổ hết tội lỗi lên đầu bệ hạ.”
Thiên tai chính là khó khăn lớn đối với một vị quân chủ; nếu xử lý kém thì những chuyện diễn ra kế tiếp không chỉ là vấn đề lũ lụt.
Cố Cửu Tư thấy vẻ mặt Phạm Hiên nặng nề thì biết ông nghe lọt tai lời hắn nói, vì vậy hắn tiếp tục, “Bệ hạ, mấy năm gần đây giang sơn rung chuyển nhưng chỉ mình Dương Châu bình yên, chỉ có chút nội loạn.
Hiện giờ tu sửa Hoàng Hà, Dương Châu cung cấp tiền là vô cùng hợp lý.
Thứ nhất, Dương Châu cũng coi như nằm trong Đại Hạ nên kho bạc nơi này thuộc về Đại Hạ; bọn họ nộp tiền là lẽ thường tình.
Thứ hai, ngoại trừ bá tánh, người được lợi nhất từ việc tu sửa Hoàng Hà chính là thương nhân Dương Châu.
Hoàng Hà được sửa chữa cẩn thận thì về sau thương nhân Dương Châu có thể tận dụng nó làm đường vận chuyển để trao đổi buôn bán với Ti Châu.
Chuyện này hoàn toàn có lợi cho Dương Châu.”
Phạm Hiên im lặng, Cố Cửu Tư không nói thêm nữa.
Sau một hồi, Phạm Hiên lên tiếng, “Trẫm sẽ cân nhắc chuyện này.”
Cố Cửu Tư đáp một tiếng rồi Phạm Hiên cho hắn lui xuống.
Buổi tối lúc về nhà, tâm trạng Cố Cửu Tư cực kỳ tốt.
Liễu Ngọc Như thấy vậy thì không khỏi cười, “Trông chàng hào hứng quá vậy, có chuyện vui à?”
“Ta đang lo lấy tiền đâu ra tu sửa Hoàng Hà,” Cố Cửu Tư ngồi phía sau Liễu Ngọc Như rồi xoa bóp vai cho nàng, hứng chí khoe, “Lạc Tử Thương lại đưa tiền tới tận cửa.”
“Hả?”
Liễu Ngọc Như nghi hoặc nhướn mày, nàng đang định hỏi thì Cố Cửu Tư kể lại chuyện sáng nay.
“Ta đang sầu vì nếu bọn họ muốn dùng phương án này tu sửa Hoàng Hà thì rất tốn tiền nhưng lại nhất định phải cung cấp.
Cho xong rồi làm sao ta tiết kiệm để lo những việc khác nữa? Kết quả Lạc Tử Thương lại dâng ngay cho ta mười triệu lượng.
Trừ phi ta đi ăn cướp, chứ không ta tuyệt đối chẳng nhả số tiền này ra!”
“Nhưng,” Liễu Ngọc Như suy tư, “nếu y chỉnh lại giải pháp tu sửa rồi nộp một phương án tốn tiền vừa phải thì e rằng chàng vẫn cần giao tiền.”
“Không đâu,” Cố Cửu Tư cười khẩy, “yên tâm đi.” Hắn gối đầu lên đùi Liễu Ngọc Như và nhắm mắt lại.
“Liêu Yến Lễ thổi phồng phương án này tới tận mây xanh để ép ta giao tiền.
Nếu Lạc Tử Thương bị bắt nộp tiền nên đưa ra phương án tiết kiệm hơn thì nàng đoán bệ hạ sẽ nghĩ gì?”
“Y mà không đưa tiền, từ nay về sau hết diễn kịch nổi trước mặt bệ hạ và bệ hạ đương nhiên sẽ xử lý y.
Nếu y đề xuất phương án tiết kiệm thì thà chả làm còn hơn, tốn công vô ích, bệ hạ nhất định sẽ nhận ra y muốn mượn danh Hoàng Hà khiến ta khó xử.
Nàng nghĩ sao y muốn ôm đồm phi vụ rắc rối như Hoàng Hà chứ, vì muốn bản thân có tiếng thơm đấy.
Giả sử cuối cùng vì tiền mà hỏng chuyện thì biết đâu y hộc máu tới chết nhỉ?”
“Cho nên,” Cố Cửu Tư hí hửng kết luận, “y nhất định phải gánh mười triệu lượng.”
Liễu Ngọc Như thấy Cố Cửu Tư cao hứng tới mức này, nàng mím môi cười và giơ tay chọt nhẹ trán hắn, “Đừng đắc ý quá, y thông minh lắm, sợ còn có chiêu khác.”
“Ta chả sợ,” Cố Cửu Tư vẫy vẫy tay, “y đấu không lại ta.”
“Ngọc Như,” Cố Cửu Tư chợt nhớ, “bảy ngày nữa là đến lễ đội mũ của ta, nàng chuẩn bị lễ vật chưa?”
Liễu Ngọc Như ngẩn người giây lát, nàng đỏ mặt và lí nhí đáp, “Rồi.”
Cố Cửu Tư biết nàng thật sự chuẩn bị lễ vật thì sung sướng lắm.
Hắn không hỏi nàng chuẩn bị cái gì, chỉ nắm lấy tay nàng, “Nàng chuẩn bị lễ vật cho ta, Thất Tịch năm nay ta cũng chuẩn bị lễ vật cho nàng.”
“Hửm?” Liễu Ngọc Như liếc nhìn hắn.
“Thất Tịch cũng có lễ vật à?”
“Đương nhiên.”
Cố Cửu Tư chống cằm, vừa quỳ trên mặt đất vừa nhìn nàng, “Tết nhất lễ lạc đều phải có lễ vật, ngày như Thất Tịch càng phải có.
Ngọc Như,” ánh mắt Cố Cửu Tư nhìn nàng mang theo chút áy náy, tay hắn mơn trớn khuôn mặt nàng, đôi môi đượm vẻ chua xót, “từ ngày nàng gả cho ta thì không lúc nào được bình yên, ta làm nàng chịu khổ.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy bèn bật cười, “Ta không thấy khổ.”
Nàng dùng cả hai tay nắm lấy tay hắn, dịu dàng nói, “Kỳ lạ thật, chỉ cần ở bên chàng thì dù có chuyện gì ta cũng không thấy khổ.”
Sau hôm thảo luận với Liễu Ngọc Như, hoàng đế phê duyệt phương án của Công Bộ, đồng thời để Cố Cửu Tư và Lạc Tử Thương liên kết toàn quyền quản lý việc này.
Cố Cửu Tư sẽ phụ trách mọi phí tổn.
Chuyện này được tuyên bố trên triều, khi ra khỏi đại điện, Diệp Thế An và Thẩm Minh xông tới chỗ Cố Cửu Tư.
Diệp Thế An chẳng màng Giang Hà còn đứng đấy đã gấp gáp hỏi, “Cửu Tư, ngươi biết việc này không?”
Cố Cửu Tư chớp chớp mắt, hắn gật đầu, “Biết chứ.”
“Vậy sao ngươi không từ chối?” Diệp Thế An lập tức bối rối.
“Hộ Bộ lấy đâu ra tiền cho phương án của Lạc Tử Thương? Nếu Hộ Bộ không thể giao tiền thì bất luận chuyện gì xảy ra ngươi cũng phải chịu trách nhiệm.”
“Đúng đó, đúng đó,” Thẩm Minh sốt ruột nói, “y rõ ràng đang tìm cách hãm hại ngươi.”
“Không sao,” Cố Cửu Tư cười cười, hắn quay đầu nhìn Giang Hà đang đứng ở một bên, “còn cữu cữu mà nhỉ?”
“Hở?” Giang Hà liếc hắn một cái.
“Cố Thượng thư, việc này do ngài phụ trách, tại hạ chỉ là thị lang thì sao gánh nổi trọng trách ấy.”
“Cữu cữu khiêm tốn quá.” Cố Cửu Tư nhanh nhẹn nịnh hót.
“Người tung hoành quan trường hơn hai mươi năm, việc này sao làm khó được người.”
“Được chứ.” Giang Hà gật gù.
“Khó quá nên ta về nhà ngủ đây.
Tiểu Cửu Tư,” Giang Hà dùng hốt vỗ vai Cố Cửu Tư, “biểu hiện cho tốt vào, bệ hạ đang nhìn đấy.”
Dứt lời, Giang Hà vừa ngáp vừa bỏ đi.
Chờ Giang Hà khuất dạng, Diệp Thế An lẫn Thẩm Minh đều nhìn Cố Cửu Tư.
Tay hắn cầm hốt, miệng thở dài, “Cữu cữu không giúp thì ta hết cách rồi.
Đi nào, huynh đệ ta đi Lạc phủ một chuyến.”
“Hả?”
“Chi vậy?”
Thẩm Minh và Diệp Thế An đặt câu hỏi cùng lúc, Cố Cửu Tư dang tay, “Đòi tiền.”
Câu trả lời của hắn làm Diệp Thế An cùng Thẩm Minh ngớ ra, Cố Cửu Tư bèn cất bước đi trước.
Sau đấy, Diệp Thế An đột nhiên bừng tỉnh, “Ngươi đi đòi tiền Lạc Tử Thương? Bệ hạ chấp thuận hả?”
“Bệ hạ không chấp thuận mà ta dám đi đòi tiền à?” Cố Cửu Tư nhàn nhạt nói, “Đi thôi.”
Nói xong ba người đi thẳng một mạch đến Lạc phủ.
Lúc nhận được bái thiếp, Lạc Tử Thương không khỏi ngỡ ngàng, “Hắn tới làm gì?”
“Chắc muốn đàm phán việc tu sửa Hoàng Hà với ngài.” Thị vệ cười nói, “Ngài cho hắn bài toán khó như vậy, khéo giờ hắn đang sứt đầu mẻ trán.”
Lạc Tử Thương nghe những lời này mà cười không nổi.
Nếu Cố Cửu Tư và Liêu Yến Lễ cãi lộn long trời lở đất thì hắn đúng thật đang sứt đầu mẻ trán.
Song Cố Cửu Tư lại hào phóng đồng ý, khiến y cảm thấy hơi bất an.
Bây giờ Cố Cửu Tư xuất hiện ở cổng nhà y càng làm Lạc Tử Thương khó mà yên tâm.
Nhưng y vẫn sai người dẫn Cố Cửu Tư vào sân, y giơ tay mời hắn ngồi bên kia bàn cờ.
Cố Cửu Tư dắt theo Diệp Thế An và Thẩm Minh ngồi đối diện Lạc Tử Thương, trông hắn vô cùng khí thế.
Lạc Tử Thương cho người dâng trà, y mỉm cười, “Không biết hôm nay Cố đại nhân tới phủ ta có chuyện gì?”
Cố Cửu Tư chẳng nói chẳng rằng, hắn xòe bàn tay trắng nõn ra.
Lạc Tử Thương không hiểu, y ngờ ngợ hỏi, “Hả?”
Mặt Cố Cửu Tư thể hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn, hắn nói thẳng, “Đưa tiền đây.”
“Ý Cố đại nhân là?”
“Chúng ta thẳng thắn với nhau nhé,” Cố Cửu Tư huỵnh toẹt đáp, “ta cực kỳ tán thành phương án tu sửa Hoàng Hà của ngươi.
Nhưng quốc khố không có tiền, ngươi lấy mười triệu lượng từ Dương Châu lại đây.”
Lạc Tử Thương ngẩn người, lát sau y khẽ cười, “Cố đại nhân cứ đùa, Lạc mỗ chỉ là Công Bộ Thị lang thì sao đủ quyền yêu cầu Dương Châu đưa tiền?”
“Lạc đại nhân cần gì phải làm thế?” Cố Cửu Tư thở dài.
“Bây giờ mà con sói nhà ngươi còn giả bộ làm chú cún hiền lành thì có nghĩa lý gì? Ngươi cho người tung tin khắp nơi về Hoàng Hà, lại kịp thời dâng lên kế hoạch tu sửa trăm năm, tất cả đều vì muốn lấy tiền từ chỗ ta.
Tiền bạc là điều khó thực hiện nhất của kế hoạch này.
Nếu ta giao tiền còn ngươi tu sửa thì công lao đều thuộc về ngươi, sau này bệ hạ muốn xử lý ngươi cũng phải xem dân chúng có đồng ý không; nếu ta không thể giao tiền tức nghĩa Hộ Bộ làm việc kém cỏi.
Chiêu này của ngươi rõ ràng muốn ta gặp phiền phức.
Ngươi đừng giả bộ ngây thơ, tu sửa Hoàng Hà vừa có lợi với thanh danh của ngươi lẫn thuận tiện cho Dương Châu thông thương.
Ngươi bỏ số tiền này ra rất có lợi cho bản thân.”
“Hình như Cố đại nhân hiểu lầm tại hạ rồi.” Lạc Tử Thương cười cười.
“Lạc mỗ đưa ra phương án này vì cảm thấy nó phù hợp.
Ngoài ra đây cũng là phương án do toàn Công Bộ thảo luận lựa chọn, chứ không phải Lạc mỗ cố tình làm ra để nhằm vào ngài.”
Lạc Tử Thương rót trà cho Cố Cửu Tư, y cung kính nói, “Mà Dương Châu thuộc quyền cai quản của Vương công tử, tại hạ chẳng qua là mưu sĩ khi xưa của hắn.
Nay tại hạ đã tới Đông Đô, là thần tử của bệ hạ, sao đòi được mười triệu lượng từ Dương Châu chứ? Lạc mỗ có thể thử nhưng thành công hay thất bại lại không phải do Lạc mỗ quyết định.”
“Lạc đại nhân đang thoái thác?”
“Cố đại nhân đừng làm người khác khó xử.”
Lạc Tử Thương và Cố Cửu Tư nhìn nhau trong phút chốc, Cố Cửu Tư nhẹ nhàng cười, “Lạc đại nhân, ta khuyên ngươi đưa tiền ngay đi, tránh ầm ĩ làm ngươi mất mặt.”
“Không phải Lạc mỗ không muốn đưa tiền,” Lạc Tử Thương nhíu mày, “mà là không thể.”
“Được lắm.” Cố Cửu Tư gật gù, hắn đứng dậy.
“Ta đã hiểu.
Lạc đại nhân, về sau ngày nào ta cũng sẽ tới cửa đòi tiền.
Ta nhất định phải lấy được mười triệu lượng này, ngươi cứ chờ xem.”
“Cố đại nhân,” Lạc Tử Thương thở dài, “hà tất phải làm thế? Nếu Hộ Bộ thật sự không có tiền, đâu nhất thiết phải chọn phương án này? Công Bộ còn những phương án khác, chẳng lẽ Liêu đại nhân chưa đề cập?”
“Tiền mà quan trọng hơn mạng người à? Hoàng Hà phải được tu sửa hoàn chỉnh nhất có thể.
Chúng ta không thể chọn phương án hạng hai chỉ vì tiếc tiền, không thể làm Hoàng Hà vỡ đê, không thể cho những mẫu ruộng tốt bị ngập nước, càng không thể khiến bá tánh mất mạng rồi trôi giạt khắp nơi và cửa nát nhà tan!”
Những lời lẽ quang minh chính đại này làm Lạc Tử Thương khó giữ vững cái mặt tươi cười, y miễn cưỡng khen, “Cố đại nhân nói chí lý.”
“Thế bao giờ Dương Châu đưa tiền?”
“Ta đã nói…”
“Hoàng Hà là việc cấp bách, chỉ cần tiền đến thì chúng ta có thể lập tức khởi công.”
“Cố đại nhân…”
“Mười triệu lượng,” Cố Cửu Tư tới gần Lạc Tử Thương và túm lấy tay y, hắn dùng giọng điệu như sắp khóc để nói, “Lạc đại nhân, chỉ cần mười triệu lượng đã đủ cứu vớt muôn dân trăm họ.
Dương Châu lắm tiền như thế, sao lòng dạ Lạc đại nhân sắt đá vậy!”
“Cố đại nhân!”
Lạc Tử Thương rốt cuộc hết nhịn nổi, y giận dữ bảo, “Tại hạ có thể tận lực góp ý cho Vương công tử về số tiền này, nhưng Dương Châu không phải của Lạc mỗ.
Cố đại nhân đừng bức bách tại hạ một cách vô lý thế này!”
Nói rồi Lạc Tử Thương định hất tay Cố Cửu Tư nhưng Cố Cửu Tư khỏe vô cùng, hắn vừa siết chặt tay Lạc Tử Thương vừa nói, “Lạc đại nhân đừng viện cớ nữa, khi tới Đông Đô ngươi đã nói gì với bệ hạ? Nếu không phải ngươi cai quản Dương Châu thì ngươi cho rằng một mưu sĩ chẳng có kinh nghiệm lại được làm thái tử thái phó và Công Bộ Thị lang à? Ai cũng biết quan hệ giữa ngươi và Vương gia, nghe đâu ngươi còn có mối quan hệ mờ ám với Vương công tử…”
“Cố Cửu Tư!”
Lạc Tử Thương nghe đến đây thì giận dữ tột độ; y chưa từng chứng kiến đấu pháp nào mà lưu manh, lì lợm la liếm, không biết xấu hổ thế này.
Y dốc hết sức đẩy Cố Cửu Tư ra rồi phẫn nộ quát, “Ngươi[1] tới phủ ta để gây sự à? Hộ Bộ của ngươi muốn đòi tiền thì đi Dương Châu mà tìm Vương công tử.
Ta nói ngươi hay, ta sẽ không nộp dù chỉ một đồng, ngươi cút ra ngoài cho ta!”
Dứt lời, Lạc Tử Thương xoay người bỏ đi, đồng thời ra lệnh cho thị vệ, “Tiễn khách.”
Cố Cửu Tư sao dễ dàng buông tha Lạc Tử Thương như vậy, hắn nhanh chân đuổi theo, vội vàng hô, “Lạc đại nhân đừng đi, chúng ta vẫn có thể bàn lại mười triệu lượng này…”
“Cố đại nhân,” thị vệ thân cận của Lạc Tử Thương đứng chắn trước mặt Cố Cửu Tư và giơ tay cản đường, “ngài cần phải đi.”
“Lạc Tử Thương!”
Cố Cửu Tư vòng qua thị vệ, hắn muốn túm lấy Lạc Tử Thương song thị vệ đột ngột tung quyền.
Thẩm Minh thấy thị vệ ra tay thì sao đứng yên được nữa? Hắn mau chóng xông lên, ba người cùng ẩu đả với thị vệ Lạc phủ.
Cố Cửu Tư chọc giận Lạc Tử Thương, y dặn quản gia, “Ném chúng ra ngoài.” Sau đấy đi một mạch về phòng.
Cố Cửu Tư, Thẩm Minh, Diệp Thế An bị rượt đuổi tán loạn trong sân.
Nơi đây có thể nói là ngọa hổ tàng long, cất giấu rất nhiều cao thủ giang hồ.
Sau một hồi luân phiên đánh, ba người đều kiệt sức nên từ bỏ chống cự.
Thị vệ áp giải bọn họ tới tận cổng, sau đấy mở cổng rồi ném thẳng ra ngoài.
“Rầm” một tiếng, cánh cổng lớn nhanh chóng khép lại.
Ba người úp mặt vào cổng chính Lạc gia, không ai muốn ngẩng mặt lên vì sợ bị người khác nhận ra.
Nhưng đã có một đám đông bu quanh, mọi người chỉ trỏ ba kẻ mặc quan bào này.
Lâu thật lâu sau, Cố Cửu Tư rốt cuộc vứt luôn sỉ diện.
Hắn ngẩng đầu, lồm cồm bò dậy, ngồi xếp bằng tại cổng chính Lạc gia và to mồm tuyên bố, “Lạc Tử Thương, ta nói ngươi biết, hôm nay ngươi mà không giao tiền tu sửa Hoàng Hà thì ta sẽ ngồi lì ở đây!”
“Lạc Tử Thương, ta và ngươi đều là người Dương Châu nên ta rành ngươi quá mà.
Tên tiểu nhân nhà ngươi, ban đầu làm mưu sĩ của Vương Thiện Tuyền thì chuyên bợ đít, dụ dỗ toàn bộ Vương gia nghe lời ngươi răm rắp.
Ngươi ở Dương Châu hãm hại bá tánh, cướp đoạt tiền tài, ăn hối lộ trái pháp luật.
Đã kiếm đầy túi riêng, giàu nứt đố đổ vách, nhưng thấy chiến tranh lại muốn tới Đông Đô tìm chỗ dựa.
Trên danh nghĩa là người Vương gia quản lý Dương Châu nhưng rõ ràng là ngươi cầm quyền.
Từ trên xuống dưới chốn quan trường Dương Châu có ai không phải là thuộc hạ của ngươi?! Nếu không nhờ thứ quyền lực này thì kẻ chẳng có công danh lẫn công lao như ngươi sao vừa đến Đông Đô đã thành thái tử thái phó.
Ngươi không dựa vào Dương Châu thì dựa vào gì, cái khuôn mặt tiểu bạch kiểm của ngươi chắc?!”
Cố Cửu Tư ngồi ngay cổng chửi mắng những chuyện Lạc Tử Thương làm ở Dương Châu, trông hắn giống hệt một nữ nhân đanh đá chợ búa.
Người xung quanh nghe hắn hò hét đều bu lại xem, Cố Cửu Tư nói sinh động như thật làm bọn họ nghe say sưa.
Cố Cửu Tư ở bên ngoài nói bậy bạ, thị vệ Lạc phủ ở bên trong nghe vài câu liền tức tốc đi thông báo cho Lạc Tử Thương, “Chủ tử, Cố Cửu Tư ngồi ngoài kia xuyên tạc ngài, phải làm gì bây giờ?”
Lạc Tử Thương đỡ trán, thống khổ hỏi, “Hắn xuyên tạc thế nào?”
“Hắn…toàn nói những thứ không đàng hoàng,” thị vệ lúng túng đáp.
“Hắn không nói thẳng chuyện của ngài ở Dương Châu, nhưng giờ bá tánh đều đoán tiểu công tử là…”
“Tiểu công tử là gì?” Lạc Tử Thương ngẩng đầu, lạnh lùng chất vấn.
Thị vệ nhắm tịt mắt, thành thật trả lời, “Là con rơi của ngài!”
“Khốn nạn!”
Lạc Tử Thương bật dậy, giận dữ tới mức lấy chân đá cái bàn trước mặt.
Y phẫn nộ nói, “Hạ lưu! Vô liêm sỉ! Hèn mạt!”
Lạc Tử Thương biết không thể cho Cố Cửu Tư tiếp tục nói hươu nói vượn nên lập tức dẫn người xông ra ngoài.
Y vừa mở cổng đã thấy Cố Cửu Tư ngồi đó; mặt hắn bầm dập, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù.
Nhưng hắn vẫn thản nhiên tiêu sái ngồi xếp bằng, thành thử trông lại có vài phần hào sảng của dân lấy trời đất làm nhà.
Trước mặt hắn đặt chén nước, chắc hẳn có người mang tới cho, còn bá tánh xung quanh thì quây thành một vòng tròn.
Thẩm Minh lẫn Diệp Thế An xấu hổ đứng dưới cây liễu gần đấy, hiển nhiên vào giờ phút này bọn họ không muốn liên quan đến Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư vẫn đang say sưa lảm nhảm, Lạc Tử Thương sai người mở đường đi giữa rừng bá tánh.
Y vừa kìm nén cảm xúc vừa bước lại gần Cố Cửu Tư và rặn ra một nụ cười, “Cố đại nhân, ngài có mâu thuẫn với tại hạ thì cũng đâu cần tự hạ thấp mình để phỉ báng tại hạ.
Ngài mau trở về đi, có gì mai chúng ta bàn tiếp trên triều nhé?”
Cố Cửu Tư nghe vậy bèn liếc Lạc Tử Thương một cái, “Con đường này của nhà ngươi à?”
Mặt Lạc Tử Thương cứng đờ, thị vệ của y nói ngay, “Dù chẳng phải của nhà chúng ta thì ngươi phỉ báng công tử là ngươi sai.”
“Ta phỉ báng y? Ta có nói với mọi người rằng những việc này chưa chắc là thật không?”
“Có.”
Toàn bộ bá tánh có mặt đồng thanh trả lời.
Mắt Cố Cửu Tư sáng rực, hắn hỏi tiếp, “Ta có bảo mọi người không cần tin cũng được không?”
“Có.”
Bá tánh lặp lại.
Cố Cửu Tư lại hỏi, “Kể chuyện xưa mà cũng bị coi là phỉ báng à?”
“Làm gì có.”
Mọi người nhao nhao trả lời, sau đấy một đứa bé nhỏ giọng thắc mắc, “Cố đại nhân có định kể tiếp không?”
Lời này khiến Cố Cửu Tư vui vẻ ra mặt, hắn cao hứng tằng hắng rồi quay lại bảo Lạc Tử Thương, “Lạc đại nhân thấy chưa, ta không phỉ báng mà chỉ kể chuyện xưa.
Ngươi yên tâm, chả ai tin là thật đâu.
Ta vừa phát hiện sở trường lẫn sở thích mới của mình.
Ta cảm thấy dân chúng quanh đây vô cùng thuần phác, chúng ta còn có chung đề tài để bàn luận nữa.
Bây giờ ta chủ yếu muốn ngươi giao tiền tu sửa Hoàng Hà, ngươi kéo dài một ngày thì ta tới thêm một ngày giao lưu cùng bá tánh, mọi người thấy sao?”
Cố Cửu Tư nhìn về phía người dân, hắn giang rộng đôi tay, “Vỗ tay nào.”
Mọi người ai cũng hóng chuyện thị phi nên nhanh nhẹn vỗ tay.
Giữa những tràng pháo tay, Cố Cửu Tư quay đầu nhìn Lạc Tử Thương, “Lạc đại nhân, ta khuyên ngươi đừng kéo dài nữa mà mau chóng giao tiền đi.
Nếu việc tu sửa Hoàng Hà bị chậm trễ sẽ thành vấn đề mạng người đấy.
Sớm muộn gì ngươi cũng phải đưa tiền thì sao không đưa sớm cho khỏe, cần gì khiến chúng ta khó xử?”
“Đúng đó,” một người chợt lên tiếng, “Lạc đại nhân, chúng ta biết hết rồi.
Hiện tại Dương Châu có tiền mà quốc khố lại không có, Hoàng Hà cần được sửa chữa, ngài mở lòng từ bi để Dương Châu mang tiền đến đi.”
“Ta không có tiền!” Lạc Tử Thương kiềm chế cơn giận để nói, “Các vị đừng nghe hắn nói bậy, ta chỉ là Công Bộ Thị lang thì sao có thể sai khiến Dương Châu giao tiền?”
“Vậy ngài tìm Cơ phu nhân ấy,” một người khác lập tức góp ý, “hoặc tìm Vương công tử, ngài và Vương công tử là…”
“Làm càn!” Thị vệ gầm lên.
Lạc Tử Thương biết mình đã vướng phải trường hợp tình ngay lý gian.
Trên đời này, lời đồn vĩnh viễn lan xa hơn chân tướng.
Nhất là mấy tin trăng hoa thế này thì người ta càng không muốn tìm hiểu chân tướng.
Hơn nữa trên thực tế, y phụ tá Cơ phu nhân đúng là vì có quan hệ cá nhân, mặc dù mối quan hệ này không như người ta nghĩ.
Nhưng sao bá tánh có thể tin lời y chứ?
Bọn họ đã bị Cố Cửu Tư kích động, giờ chỉ chờ xem kịch hay.
Lạc Tử Thương đau đầu, y day trán và bảo, “Cố đại nhân, mai chúng ta sẽ thương lượng vấn đề này.
Ngài cũng là đại thần tam phẩm, ngồi ở cổng vậy khó coi lắm.”
Y vừa dứt lời, trong đám người vang lên giọng nói kinh ngạc, “Lang quân?”
Cố Cửu Tư mới nghe thanh âm này đã sợ tới mức nhảy dựng lên.
Liễu Ngọc Như bước ra từ trong đám đông, nàng hết nhìn Lạc Tử Thương lại nhìn Cố Cửu Tư mà mù mờ hỏi, “Chuyện gì thế này?”
“Nương tử tới đấy à.” Cố Cửu Tư không ngờ bộ dạng hùng hổ của mình lại bị Liễu Ngọc Như bắt gặp, hắn lúng túng nói, “Sao hôm nay nàng không ghé cửa tiệm?”
“Ta tình cờ đi ngang qua đây.” Liễu Ngọc Như trả lời, khi ánh mắt dừng trên khuôn mặt Cố Cửu Tư, nàng hoảng sợ bật thốt, “Lang quân, chàng bị thương ư?”
“Không…ta không…”
Cố Cửu Tư lắp bắp, nhưng hắn chưa nói xong thì một người lớn tiếng tố cáo, “Phu nhân, hồi nãy Cố đại nhân bị thị vệ Lạc gia đánh.”
Liễu Ngọc Như kinh ngạc nhìn Lạc Tử Thương, Cố Cửu Tư nhanh mồm cắt ngang, “Không nghiêm trọng…”
“Ngài ấy bị quẳng ra ngoài!” Một người khác bổ sung ngay.
Liễu Ngọc Như tức khắc quay lại nhìn mặt Cố Cửu Tư, hắn phân bua, “Thật sự là không có…”
“Dập mặt xuống đất cái ‘rầm’, nghe đau ơi là đau!”
“Ngươi câm miệng được không?!”
Cố Cửu Tư rốt cuộc nhịn hết nổi mà hét về phía dân chúng.
Người dân lẳng lặng nhìn Cố Cửu Tư, hắn xấu hổ quay đầu lại giải thích, “Không đau lắm đâu…”
Nhưng đôi mắt Liễu Ngọc Như đã đỏ hoe, nàng cầm tay Cố Cửu Tư và giận dữ nói, “Phu quân, bọn họ khinh người quá đáng!”
“Ừm…” Cố Cửu Tư cúi gằm đầu, chả dám hó hé thêm.
Liễu Ngọc Như nhìn chòng chọc Lạc Tử Thương, “Lạc Tử Thương, lang quân nhà ta tốt xấu gì vẫn là chính tam phẩm thượng thư đại nhân, thế mà ngươi[2] dám để thị vệ đánh mệnh quan triều đình.
Ngươi có biết vương pháp và tôn ti không?!”
“Liễu Ngọc Như, ngươi muốn giảng đạo lý hả?” Lạc Tử Thương thấy nàng hỏi vậy thì đúng là bị đôi phu thê này làm tức điên.
Y giơ tay chỉ vào Cố Cửu Tư, phẫn nộ nói, “Hắn tới tận nhà ta đòi tiền, ta không cho thì ăn vạ chả chịu đi, không chỉ muốn đánh ta mà còn đả thương rất nhiều thị vệ trong phủ.”
“Ngươi nói bậy!” Liễu Ngọc Như túm lấy Cố Cửu Tư.
“Lang quân nhà ta xưa nay nhã nhặn lịch sự, tuy chàng cao nhưng thân hình lại gầy yếu.
Nhà các ngươi đông thị vệ như vậy, sao chàng đủ sức đánh chứ? Lạc đại nhân, muốn vu hãm thì cũng vừa vừa phải phải thôi.”
“Ta vu hãm?” Lạc Thử Thương kéo một thị vệ đến và chỉ vào vết bầm trên mặt hắn.
“Vậy ngươi nói xem vết thương này ai gây ra? Ngươi nghĩ ai cũng mù hết à?”
“Đó rõ ràng là Thẩm Tướng quân Thẩm Minh đánh!”
Liễu Ngọc Như hùng hồn trả lời.
Dưới cây liễu, Thẩm Minh phun ra hết đống tào phớ hắn mới mua.
Liễu Ngọc Như giơ tay chỉ Thẩm Minh, “Xét cả về thể chất lẫn bản tính hung ác, nhìn kiểu nào cũng thấy do Thẩm Tướng quân làm.
Phu quân ta là văn thần, sao có thể làm vậy chứ?”
Lạc Tử Thương: …
Thẩm Minh và Diệp Thế An: …
Cố Cửu Tư núp sau Liễu Ngọc Như mà điên cuồng gật đầu.
Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi rồi nói tiếp, “Khi nãy đi ngang qua ta đã nghe hết rồi, ngài không muốn bỏ tiền tu sửa Hoàng Hà.
Ai cũng coi trọng tiền bạc, ta là thương nhân nên hiểu đạo lý này.
Nhưng lấy đó làm lý do đánh người thì chẳng phải quá đáng sao?”
“Không phải ta không muốn bỏ tiền, mà là ta không có tiền!” Lạc Tử Thương sắp suy sụp tới nơi.
“Phu thê các ngươi nói chuyện có lý một chút được không?”
“Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như quay lại nắm tay Cố Cửu Tư, “tâm của Lạc đại nhân trước sau vẫn đặt ở Dương Châu, bá tánh sống hay chết không liên quan gì đến y.
Chàng đừng cầu xin y nữa, chúng ta sẽ nghĩ cách khác.
Chúng ta bán cửa hàng lẫn nhà cửa, triệu tập bá tánh để quyên tiền chắc cũng đủ tu sửa Hoàng Hà.
Thiên hạ này không còn chuyện nào quan trọng hơn bá tánh; ta tình nguyện sống cảnh màn trời chiếu đất với chàng, hai ta cùng chịu khổ.
Chàng là vị quan tốt, chúng ta không thể học kẻ nào đó.”
“Nương tử nói đúng,” Cố Cửu Tư thở dài, “tại ta suy nghĩ thiển cận.
Ta cứ tưởng Lạc đại nhân cũng là vị quan tốt luôn săn sóc bá tánh, ai dè… Thôi thôi.”
Cố Cửu Tư phất tay, “Ta xin được cáo từ.”
“Cáo từ.”
Hai vợ chồng nói xong, Liễu Ngọc Như dìu Cố Cửu Tư đi.
Cố Cửu Tư đi khập khiễng, Liễu Ngọc Như lo lắng hỏi, “Lang quân, chân chàng vẫn ổn chứ?”
“Không sao,” Cố Cửu Tư than thở, “nương tử đừng lo, chắc là chưa gãy đâu.”
…
Hai người đỡ nhau lên xe ngựa.
Khi đã ở trong xe, bọn họ liếc nhau rồi nhịn không được mà cười thành tiếng.
Diệp Thế An lẫn Thẩm Minh cũng lên xe, thấy hai người đang ôm bụng cười thì Diệp Thế An thở dài, “Mất mặt quá.”
“Ai quan tâm chứ?”
Cố Cửu Tư ngồi một bên, hắn cắn quả táo rồi nói, “Dù sao chăng nữa ta đã nói những gì cần thiết.
Y loan tin khắp nơi về Hoàng Hà, ở bên ngoài nói vớ vẩn cứ làm như ai cản trở tu sửa Hoàng Hà là tội đồ không bằng.
Hôm nay ta gậy ông đập lưng ông, để y tự cảm nhận bị vu oan nó có mùi vị gì.”
“Thích tỏ ra đạo mạo à,” Cố Cửu Tư chế nhạo, “ngày ngày giả nhân giả nghĩa làm mọi người không đụng tới được.
Vậy để ta cho y diễn tới cùng luôn.”
“Ba người thật là,” Liễu Ngọc Như thở dài, nàng cầm bình thuốc rồi ngồi xuống cạnh Cố Cửu Tư và bôi cho hắn, “đi cãi nhau thôi mà sao để người ta đánh thế này? Nghe mọi người bị đánh làm ta sợ muốn chết.”
Lúc Liễu Ngọc Như nghe ba người bị ném ra khỏi Lạc phủ, nàng tức tốc chạy đến.
Ai dè vừa đến đã bắt gặp Cố Cửu Tư đang ngồi chửi đổng, thấy hắn tinh lực tràn đầy nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng thổi miệng vết thương làm Cố Cửu Tư ăn đau, hắn nhe răng trợn mắt nói, “May hôm nay Thế An và Thẩm Minh đi cùng ta, chứ không dám ta bị đám thị vệ đánh chết tại Lạc phủ.”
Cố Cửu Tư chợt nhớ ra một chuyện bèn vội vàng dặn Diệp Thế An với Thẩm Minh, “Ngày mai Lạc Tử Thương chắc chắn sẽ vạch tội chúng ta nên nhất định phải giữ lại vết thương trên mặt.
Mai nếu bệ hạ hỏi chuyện này, các ngươi đừng nói gì cả, cứ quỳ xuống xin lỗi.
Để ta nói là được.”
“Thế sao ngươi còn bôi thuốc?” Thẩm Minh tức giận.
“Có ai bôi thuốc cho chúng ta đâu!”
“Lo mà cưới vợ đi,” Cố Cửu Tư hơi đắc ý.
Lời này khiến hai huynh đệ hắn trầm mặc.
Liễu Ngọc Như nghe Cố Cửu Tư dặn dò hai người thì chần chừ hỏi, “Vậy chàng còn cần bôi thuốc không?”
“Bôi chứ,” Cố Cửu Tư nói ngay, “ta còn muốn nàng thổi cho ta nữa.”
“Đủ rồi!” Diệp Thế An và Thẩm Minh mở miệng cùng lúc.
Bọn họ kéo Cố Cửu Tư về phía mình, hắn giãy giụa thì họ đè hắn xuống.
Cố Cửu Tư to mồm gào khóc, Liễu Ngọc Như chỉ cười.
Nàng quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ; mặt trời ngả về tây đúng là khung cảnh đẹp.
Tối về ba người cũng không xử lý vết thương, hôm sau tỉnh lại thì miệng vết thương còn đậm màu hơn; cả ba vác bộ mặt này lên triều.
Lên triều chưa bao lâu và sau khi nói vài chuyện đại sự, Phạm Hiên chất vấn, “Cố Cửu Tư, Diệp Thế An, Thẩm Minh, ta nhận được sổ con tố cáo các ngươi xông vào phủ đệ của Lạc đại nhân, thậm chí còn đả thương nhiều thị vệ trong phủ.
Các ngươi có muốn giải thích gì không?”
“Bệ hạ,” ba người ăn ý bước ra khỏi hàng, nhanh nhẹn quỳ xuống và hô to, “vi thần biết sai.”
Xin lỗi nhanh chóng và thành khẩn như vậy quả thật làm người ta không nói nên lời.
Cố Cửu Tư ngẩng bộ mặt mang thương tích lên, hắn trịnh trọng nói, “Bệ hạ, vi thần biết sai.
Hôm qua vi thần nhất thời nóng lòng vì chuyện tiền bạc tu sửa Hoàng Hà nên mới tranh cãi với Lạc đại nhân.
Đây là chuyện cấp bách của đất nước, mong Lạc đại nhân thứ lỗi.”
“Nói thế nào đi nữa thì các ngươi đánh nhau ở dinh thự của người khác là sai rồi.” Phạm Hiên ho nhẹ một tiếng và bảo, “Trẫm phạt các ngươi ba tháng lương.”
Ba người cảm tạ xong, chuyện này coi như kết thúc.
Lúc rời khỏi đại điện, Thẩm Minh lẩm bẩm, “Đáng lẽ chúng ta nên giải thích một chút.”
“Mọi việc đã ổn thỏa,” Cố Cửu Tư nói.
Diệp Thế An mù mờ nhìn hắn, “Cái gì ổn thỏa?”
“Lạc Tử Thương đồng ý đưa tiền.” Cố Cửu Tư duỗi lưng.
“Ta yên tâm rồi.”
“Sao ngươi biết?” Thẩm Minh đực mặt ra.
Diệp Thế An suy nghĩ rồi trả lời, “Ba người chúng ta có thương tích trên mặt, rõ ràng chúng ta nhận hậu quả nghiêm trọng hơn.
Nhưng bệ hạ chẳng hề do dự đã phạt chúng ta, tức nghĩa ngài muốn biểu hiện cho Lạc Tử Thương xem.
Thái độ của bệ hạ đối với Lạc Tử Thương tự dưng chuyển biến tốt đẹp tất nhiên vì y đồng ý đưa tiền.”
“Thông minh đấy.” Cố Cửu Tư chắp tay lại trong tay áo, hắn đi về phía trước.
“E rằng bây giờ trong lòng Lạc Tử Thương đang nôn ra cả đống máu.”
“Dương Châu càng suy yếu thì con đường mai sau của y càng khó đi.” Diệp Thế An nhíu mày.
“Nhưng ta không hiểu, ngươi nói xem rốt cuộc vì sao y nhất quyết phải tới Đông Đô?”
“Đúng vậy,” Thẩm Minh phụ họa, “nhìn sao cũng thấy cứ ở Dương Châu tọa sơn quan hổ đấu[3] phải tốt hơn không?”
Vấn đề này khiến Cố Cửu Tư trầm mặc.
Sau một hồi, hắn chậm rãi cười, “Ai biết đâu đấy? Y có lý do của riêng mình, chúng ta không cần nghĩ nhiều.
Hãy chờ,” Cố Cửu Tư cong môi lên, nhìn xe ngựa ở đằng xa của Lạc Tử Thương, “ngày mọi chuyện sáng tỏ.”
Diệp Thế An và Thẩm Minh nhìn theo ánh mắt của Cố Cửu Tư đúng lúc Lạc Tử Thương cuốn lên màn xe.
Y phát hiện bọn họ nhìn mình bèn gật đầu chào từ xa.
Ba người hành lễ đáp lại.
Mấy ngày sau, Phạm Hiên gọi Cố Cửu Tư vào cung.
“Lạc Tử Thương đã liên lạc với Cơ phu nhân,” Phạm Hiên gõ mặt bàn, “Dương Châu đồng ý giao mười triệu lượng nhưng có một điều kiện.”
“Vâng?”
“Bọn họ chẳng cho không mười triệu lượng.” Phạm Hiên suy tư nói, “Cơ phu nhân muốn Đại Hạ phổ biến hình thức nợ U Châu khắp cả nước, biến nó thành quốc trái.
Dương Châu tình nguyện bỏ ra mười triệu lượng mua quốc trái của Đại Hạ.”
Lời tác giả
Lạc Tử Thương: Độc giả các ngươi nói chuyện có lý một chút được không? Cố Cửu Tư dắt đồng bọn tới đánh ta mà các ngươi còn nghĩ ta ức hiếp hắn?! Các ngươi đều bị Liễu Ngọc Như ám và bị sắc đẹp của Cố Cửu Tư che mờ con mắt!!!
Cố Cửu Tư: Cảm ơn, công nhận ta soái hơn ngươi thật.
Chú thích
[1] Lạc Tử Thương bình thường luôn ăn nói lịch sự nên sẽ gọi Cố Cửu Tư là “ngài”, lúc này đang điên lên nên mình dùng “ngươi”.
Tùy tình huống mà mình sẽ thay đổi cho phù hợp (áp dụng cả khi y nói chuyện với người khác).
[2] Tương tự Lạc Tử Thương, Liễu Ngọc Như bình thường cũng ăn nói lịch sự nhưng tùy trường hợp mình sẽ dùng luân phiên giữa “ngài” và “ngươi”.
[3] Giống câu: Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi..