Sau khi nói câu đó, Cố Cửu Tư sửa lại tóc tai cho Liễu Ngọc Như nhưng vẫn đề cao cảnh giác với mọi việc xung quanh.
Thấy hai người được binh lính bảo vệ gắt gao, hắn thoáng thả lỏng, đúng lúc hắn định nói vài lời với Liễu Ngọc Như thì bị người khác đập đầu.
Giang Hà ngồi trên lưng ngựa quát, “Giờ này mà còn ôm ôm ấp ấp! Đưa người tới chỗ an toàn rồi đến gặp ta.”
Mắng xong, Giang Hà cưỡi ngựa rời đi.
Bây giờ Liễu Ngọc Như mới kịp bận tâm tình hình quanh mình.
Có binh lính không biết tới từ nơi nào trong thành đang đánh nhau với quân đội lẫn gia đinh của Vương gia.
Giang Hà và Diệp Thế An cưỡi ngựa chỉ huy người đuổi theo Vương Thụ Sinh.
Tối qua Cố Cửu Tư náo loạn như vậy đã sớm làm người trong thành dao động, mọi người đều bắt đầu cân nhắc.
Đêm qua, Trần gia nhận được tin của Trần lão gia bèn chủ động ra lệnh cho thân thích trong quân đội lén lút điều động binh lính tới cổng thành bảo vệ Cố Cửu Tư.
Vương gia âm thầm đưa người nhà rời khỏi thành trong đêm, song vẫn muốn kéo theo các nhà khác tạo phản.
Mọi người không phải đồ ngu, làm gì có chuyện chấp nhận đạo lý ấy.
Vì vậy bọn họ quyết định nhân dịp này mượn sức Cố Cửu Tư và dùng Vương gia để lấy lòng hắn mới là đúng đắn.
Tuy nhiên, Cố Cửu Tư sẽ không thấy ân tình này nếu nịnh hót quá sớm.
Hơn nữa, lỡ Vương gia làm khó dễ trước, bọn họ đấu đá nội bộ tới chết thì quả thật mất cả chì lẫn chài.
Thế nên bọn họ chờ tới giây phút cuối cùng, Cố Cửu Tư xuất hiện rồi vào thành và Trần gia sẽ nhào lên cứu người khi hắn lâm vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Đây là tính toán của Trần gia.
Mà có loại người như Trần gia, Cố Cửu Tư mới dám vào thành.
Cơn mưa mũi tên thứ nhất không bắn chết Cố Cửu Tư, đại quân do Giang Hà dẫn tới đang mai phục ngoài thành liền tấn công.
Bọn họ dùng mũi tên châm lửa làm quân địch khiếp sợ, sau đấy tranh thủ lúc đối phương chưa hoàn hồn thì hùng hổ xông vào thành.
Liên tiếp bị chấn động khiến những người trung lập hay còn dao động lập tức về phe Cố Cửu Tư.
Bọn họ lấy đâu ra tinh thần để chiến đấu hăng hái cùng Vương Thụ Sinh chứ?
Sau giây phút phản kháng ngắn ngủi, con cháu các nhà đã gấp rút phản bội và chạy trốn, chỉ còn người Vương gia không có đường lui nên quyết liệt chống cự.
Nhưng đối mặt với lực lượng quân sự hùng mạnh, bọn họ nhanh chóng bại trận.
Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư quan sát chiến cuộc, Cố Cửu Tư đặt tay lên vai nàng rồi đỡ nàng dậy.
Hắn đứng bên nàng mà nói với binh lính, “Làm phiền các vị đưa chúng ta về huyện nha.”
Những binh lính này vốn phụ trách thủ thành, ban nãy lúc Vương Thụ Sinh bắn tên, bọn họ xông lên dùng khiên chặn mũi tên.
Sau khi cứu Cố Cửu Tư, bọn họ không bỏ đi mà canh giữ quanh hắn như sẵn sàng đợi lệnh.
Cố Cửu Tư biết tâm tư của bọn họ; trở mặt với Vương gia vì muốn hắn nhớ kỹ ân tình cứu giúp này, như vậy bất kể trước đây bọn họ từng làm gì thì cũng đã lấy công chuộc tội.
Trên đường về huyện nha, Cố Cửu Tư hỏi tên bọn họ.
Báo tên xong, trông ai cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nhưng lúc báo danh tính, bọn họ không quên nói cho Cố Cửu Tư mình là người thân của gia tộc phú hào nào.
Cố Cửu Tư nghe rồi hững hờ hỏi, “Vài ngày trước các vị còn nghe lệnh Vương gia, đêm qua sao đột nhiên đổi ý?”
Mọi người chả dám hó hé, Cố Cửu Tư khẽ cười, “Hiện tại có rất nhiều chuyện mọi người đều biết trong lòng, các vị cứ nói, đừng ngại.”
Những binh lính này cũng chỉ là dạng hạ nhân võ biền nên chả suy nghĩ sâu xa, một người thở dài và nói thẳng, “Đại nhân, không dối gạt ngài, Trần gia chúng ta nào có ý mưu phản.
Đêm qua Vương thụ sinh bắt nhốt lão gia chúng ta tại Vương phủ, còn đưa người Vương gia ra khỏi thành.
Gia chủ nhà ta biết được liền nghĩ mọi cách phái mật thám trong Vương phủ gửi tin tức để chúng ta giúp đỡ đại nhân.
Đại nhân chắc cũng hiểu mục đích chúng ta cứu ngài là gì.”
“Ta hiểu.”
Cố Cửu Tư gật gù như đang thông cảm khiến cả đám người thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đưa Cố Cửu Tư tới cổng huyện nha, bọn họ vẫn chẳng quên nhắc nhở, “Chúng ta đều là người hầu nên không thể làm chủ những chuyện trước kia, mong Cố đại nhân khoan dung.”
“Mấy chuyện này không phải ta muốn khoan dung là được,” Cố Cửu Tư nhoẻn miệng cười, “mà phải xem luật pháp.
Cố mỗ chẳng thể làm chủ luật pháp, nhưng nếu có cơ hội thì Cố mỗ sẽ nhớ rõ ơn cứu mạng của các vị.”
Mấy binh lính nghe đến đây liền cười ngượng ngùng và không dám nhiều lời nữa.
Cố Cửu Tư dắt Liễu Ngọc Như vào huyện nha, mới bước qua cổng đã nghe tiếng khóc của Ấn Hồng.
Nàng ấy khóc cực kỳ thê thảm, vừa khóc vừa mắng, “Nhiều nam nhân thế này mà không bảo vệ nổi một nữ tử, còn ép phu nhân dùng tính mạnh đổi lấy đường sống cho mình.
Các ngươi không biết xấu hổ, các ngươi…”
“Ấn Hồng.”
Liễu Ngọc Như lên tiếng cắt ngang lời Ấn Hồng.
Nàng ấy ngỡ ngàng ngẩng đầu và thấy Liễu Ngọc Như với Cố Cửu Tư đứng ngay trước mặt mình.
“Phu nhân!” Ấn Hồng sung sướng bật thốt.
Liễu Ngọc Như nhíu mày, “Ngươi vừa nói hươu nói vượn gì đó?”
“Không có gì ạ.” Ấn Hồng thấy Liễu Ngọc Như trở về thì đâu quan tâm mình nói sai hay không, nàng ấy vội lau nước mắt rồi đứng lên.
“Xin lỗi mọi người, ta không lựa lời nên nói năng bậy bạ, ta sai rồi.”
“Phu nhân đã trở lại,” Ấn Hồng nức nở như sắp òa khóc, “ta xin lỗi mọi người.”
“Lần sau đừng nói nhảm như vậy.” Sắc mặt Liễu Ngọc Như lạnh lùng, nàng hành lễ với mọi người.
“Ta không dạy dỗ nha hoàn chu đáo, xin được nhận lỗi với các vị.”
“Phu nhân,” một thị vệ áy náy ra mặt, “nha đầu này nói đúng, đều do chúng ta vô dụng.”
“Sao lại nói thế,” Liễu Ngọc Như bật cười, “ta là chủ tử, phải suy nghĩ vì mọi người chứ đâu thể khiến mọi người làm việc cho ta rồi hy sinh oan uổng.”
“Nhưng…”
“Đừng nhắc chuyện quá khứ nữa.”
Cố Cửu Tư thấy hai bên xin lỗi qua lại miết bèn chen vào cuộc đối thoại và ôn hòa bảo, “Mọi người đã mệt nhọc cả đêm, còn bị thương nữa, mau băng bó và nghỉ ngơi đi.
Nếu thật lòng thấy có lỗi với phu nhân các ngươi, mai sau dốc sức làm việc vì nàng là được.”
Cố Cửu Tư đã mở lời, mọi người liền đáp ứng.
Thị vệ giải tán hết, chỉ còn Lý Ngọc Xương, Tần Nam, và Lạc Tử Thương nán lại.
Lý Ngọc Xương bước tới trước, hắn nhìn Cố Cửu Tư, “Ngươi không sao chứ?”
Thấy Lý Ngọc Xương mất đi vẻ lãnh đạm và lễ độ thường ngày, Cố Cửu Tư không khỏi cười khanh khách, hắn xua tay, “Ta không sao.”
Hắn hớn hở nhận xét, “Trông Lý đại nhân có vẻ vẫn mạnh khỏe.”
“Ừ,” Lý Ngọc Xương thở phào rồi nói với Cố Cửu Tư, “chúng ta vào trong bàn chuyện đi.”
Lý Ngọc Xương muốn thảo luận việc xử án cùng Cố Cửu Tư nên mang cả Tần Nam đi, trong sân còn mỗi Lạc Tử Thương và Liễu Ngọc Như.
Lạc Tử Thương trầm mặc, Liễu Ngọc Như nhìn y mà khuyên nhủ, “Lạc đại nhân vất vả rồi, ngài hãy nghỉ ngơi hồi sức.”
Lạc Tử Thương không đáp lại, rất lâu sau y mới cất tiếng, “Ta đã nói sẽ mang ngươi về Dương Châu, tại sao ngươi nhất quyết đi?”
Liễu Ngọc Như biết y đang nói chuyện sáng nay, nàng cúi đầu cười ôn hòa, “Ta không thể cho thứ Lạc đại nhân muốn, vì vậy chẳng thể muốn thứ Lạc đại nhân cho.”
“Ta không cần ngươi cho ta bất kỳ thứ gì.”
“Không phải ngài không cần, chẳng qua chưa chiếm được nên lùi một bước thôi.”
Liễu Ngọc Như nói đầy thấu hiểu.
Hai người im lặng, Lạc Tử Thương lặng lẽ nhìn Liễu Ngọc Như.
Bọn họ đứng đối diện nhau một hồi và Lạc Tử Thương bỗng bật cười.
“Liễu Ngọc Như,” giọng y bình thản, “ta không còn nợ ngươi.”
Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng cười, “Lạc đại nhân vốn không nợ ta.”
“Bánh hoa quế năm xưa là do ngươi tự tay làm?”
Lạc Tử Thương hỏi một câu không đầu không đuôi, Liễu Ngọc Như ngẩn người giây lát mới trả lời, “Là mẫu thân ta làm.”
Lạc Tử Thương lặng thinh, lát sau, y vươn tay vái chào Liễu Ngọc Như.
Sau khi nàng đáp lễ, y đứng dậy bỏ đi.
Liễu Ngọc Như đứng đợi ở cửa trong chốc lát.
Lý Ngọc Xương và Cố Cửu Tư bàn việc xử án thì không thể nhanh được, nàng cũng đã kiệt sức nên dứt khoát về phòng trước để chờ Cố Cửu Tư.
Ở trong phòng, nàng tháo trang sức rồi rửa mặt mũi.
Sau đấy nàng ăn lót dạ và ngồi trên giường đọc tiểu thuyết chờ Cố Cửu Tư về.
Nàng định chờ để trò chuyện với Cố Cửu Tư nhưng căng thẳng suốt mấy ngày, giờ được thư giãn làm cả người nàng mất hết sức lực.
Nàng lật được vài trang sách liền nhịn không được mà gà gật ngủ.
Cố Cửu Tư thảo luận mấy vụ án cùng Lý Ngọc Xương trước, kế tiếp hắn bàn bạc với Giang Hà – người vừa xử lý xong Vương gia – rồi mới quay về phòng.
Trở lại phòng, âm thanh đầu tiên hắn nghe thấy là tiếng hít thở đều đặn.
Biết Liễu Ngọc Như đang ngủ, hắn rón rén vào phòng và thấy nàng nằm trên giường.
Hắn định đánh thức nàng nhưng nhìn dáng vẻ buồn ngủ kia, không hiểu sao hắn lại ngồi xuống đất, đan hai tay lại trên giường rồi chống cằm và nghiêng đầu nhìn khuôn mặt say giấc của Liễu Ngọc Như.
Cố Cửu Tư giống hệt một đứa trẻ chăm chú quan sát Liễu Ngọc Như xem nàng có ổn không.
Ánh mắt hắn đánh giá từng sợi tóc lẫn từng tấc da thịt cho đến lúc Liễu Ngọc Như mơ màng tỉnh lại.
Nàng vừa mở mắt đã thấy Cố Cửu Tư đang nghiêng đầu nhìn mình, đôi mắt hạnh hoảng sợ mở to.
Cố Cửu Tư không thể nhịn cười, “Ta dọa nàng à?”
“Chàng nhìn bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm,” Cố Cửu Tư ngồi thẳng dậy, hắn lắc lắc bàn tay tê mỏi và thản nhiên nói, “thấy nàng ngủ ngon nên không nỡ quấy rầy.
Nhưng nàng ngủ đẹp mắt quá, ta nhịn chả được mới ngắm tới tận giờ.”
“Chỉ thích nói bậy,” Liễu Ngọc Như lầm bầm.
Nàng ngồi dậy trên giường, đang muốn xỏ giày thì chân bị Cố Cửu Tư giữ lấy.
Cố Cửu Tư chậm rãi mang giày cho nàng, sau đấy ngửa đầu hỏi, “Nàng đi đâu thế?”
Động tác của hắn làm Liễu Ngọc Như đỏ mặt, nàng lí nhí, “Rót chén nước cho chàng.”
Liễu Ngọc Như đứng dậy rót nước cho Cố Cửu Tư, hắn vẫn luôn đứng đằng sau dõi theo nàng.
Hắn vừa nhìn vừa nói, “Ta đã mời đại phu đến khám để đảm bảo nàng vẫn khỏe mạnh.”
“Sao ta lại không khỏe mạnh chứ?” Liễu Ngọc Như đưa nước cho Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư tựa người vào cột, hắn nhận cái chén rồi nhấp một ngụm nhỏ, “Phòng hờ vẫn hơn.”
Liễu Ngọc Như không quan tâm việc này, nàng hỏi, “Cữu cữu đến khi nào?”
“Đêm qua.” Cố Cửu Tư cũng chả giấu giếm, “Vương Thụ Sinh sai thuộc hạ lùng bắt ta, ta dẫn theo người chạy trốn được vài ngày thì gặp ông ấy.
Nhờ vậy ta mới biết Thẩm Minh đi Đông Đô tố cáo nên bọn họ đã tới từ ba ngày trước.
Sau đấy cữu cữu mượn binh từ Ti Châu và chỉ huy quân đội đến đây.”
“Vậy chàng đã tính toán kỹ lưỡng chuyện hôm nay?”
“Miễn cưỡng mà nói thì đúng vậy.” Cố Cửu Tư đặt chén xuống rồi kể lại, “Ta thương lượng với cữu cữu, ông ấy giấu binh lính ở gần đó còn ta đi một mình, chỉ cần làm bọn họ mở cổng thành là được.”
“Thế hôm nay…”
“Nhưng ta không hề nói dối.”
Cố Cửu Tư chẳng đợi Liễu Ngọc Như nói hết đã lập tức thốt lên.
Hắn nhìn Liễu Ngọc Như, thành khẩn bảo, “Dù hôm nay không có cữu cữu, ta vẫn sẽ tới.”
Liễu Ngọc Như quay đầu lại, khuôn mặt khôi ngô của chàng thanh niên trịnh trọng như đang tuyên thệ.
Nàng mỉm cười, “Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
“Đó là chuyện quan trọng.”
Trong lúc hai người trò chuyện, đại phu đã tới.
Bên ngoài truyền đến tiếng thông báo, Cố Cửu Tư lập tức mời đại phu vào.
Có người ngoài nên hai người không dính lấy nhau mà ngoan ngoãn để đại phu bắt mạch cho Liễu Ngọc Như.
Vốn chỉ định khám để yên tâm hơn nhưng ai dè đại phu lật tới lật lui hai tay của Liễu Ngọc Như.
Sắc mặt Cố Cửu Tư không khỏi trở nên vặn vẹo, cuối cùng hắn mở miệng, “Đại phu, nếu có vấn đề thì ngài cứ nói thẳng.”
“Chả có vấn đề gì cả,” đại phu nhíu mày lẩm bẩm, “ta chỉ đang xem có thật sự mang thai không.”.