Lời này khiến Cố Cửu Tư lẫn Liễu Ngọc Như ngẩn ngơ.
Lát sau, Cố Cửu Tư nôn nóng hỏi, “Nói vậy là sao? Mang thai còn thật hay giả nữa à?”
“Mang thai không có thật hay giả,” đại phu trừng mắt nhìn Cố Cửu Tư, “nhưng có khám sai đấy.”
Lần đầu tiên gặp một đại phu nói năng hùng hồn về khám sai như thế làm Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như líu cả lưỡi.
Cố Cửu Tư nghẹn họng mãi mới thốt ra, “Vậy ngài mau xem đi.”
“Im lặng.”
Đại phu bực bội mắng, Cố Cửu Tư vội che miệng lại.
Thấy đại phu cứ bắt mạch hết tay trái rồi đến tay phải, Cố Cửu Tư hơi sốt ruột, hắn đang muốn mở miệng thì đại phu quát, “Im lặng!”
Cố Cửu Tư: …
Người ta đã nói gì đâu.
Cố Cửu Tư đứng ở một bên, ném ánh mắt oan ức về phía Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như mím môi nhịn cười rồi chớp mắt với hắn, Cố Cửu Tư tức khắc cao hứng trở lại.
Hai người liếc mắt đưa tình cũng thấy vui nên thời gian chờ đợi trôi qua mau.
Sau một hồi, đại phu cũng phát hiện bọn họ tình tứ mắt đưa mày lại.
Ông liếc người này rồi liếc người kia, “chậc” một tiếng và rút tay về để cầm giấy bút, “Lão hủ đã thấy nhiều đôi tiểu phu thê, nhưng dính nhau cỡ này đúng là lần đầu chứng kiến.”
“Sao rồi, sao rồi?” Cố Cửu Tư không quan tâm việc mình bị ông lão ghét bỏ, hắn hấp tấp dò hỏi.
Đại phu cúi đầu viết đơn thuốc, thản nhiên đáp, “Có thai nhưng sức khỏe không tốt lắm, cần chú ý chăm sóc.
Ta sẽ kê đơn thuốc nhưng chủ yếu phải ăn uống và tập thể dục hợp lý, nhớ đừng làm việc nặng đấy.”
Cố Cửu Tư càng nghe càng nhíu mày, song Liễu Ngọc Như đã dự đoán từ trước, nàng lên tiếng, “Cảm tạ đại phu.”
Đại phu viết đơn thuốc bồi bổ rồi đi về.
Cố Cửu Tư đọc lướt đơn thuốc, sau đó hắn ra ngoài sai bảo Mộc Nam, “Mời tất cả đại phu trong thành đến khám cho phu nhân.”
Mộc Nam nghe vậy thì kinh ngạc, hắn hấp tấp nói, “Phu nhân…”
“Vẫn ổn, vẫn ổn,” Cố Cửu Tư xua tay, “ngươi mau đi mời, chuyện nhỏ thôi nên đừng quấy rầy người khác.”
“Vâng!”
Mộc Nam tuân lệnh, nhanh nhẹn chạy đi.
Cố Cửu Tư quay về phòng, hắn đứng trước mặt Liễu Ngọc Như mà thận trọng hỏi, “Nàng muốn ăn gì không?”
“Ta đã dùng cơm trước khi ngủ.” Liễu Ngọc Như nửa nằm trên giường, nàng cười với Cố Cửu Tư.
“Chàng ăn chưa?”
Cố Cửu Tư gật đầu, hắn im phăng phắc như đang suy nghĩ cái gì.
Liễu Ngọc Như đợi giây lát rồi mở lời, “Ta cứ nghĩ chàng sẽ rất cao hứng.”
“A?” Cố Cửu Tư lấy lại tinh thần, gật đầu hệt gà mổ thóc.
“Cao hứng chứ! Ta…ta đang rất cao hứng!”
“Bộ dạng cao hứng của chàng hình như không phải thế này?” Liễu Ngọc Như thấy hắn hơi lạ.
Cố Cửu Tư đực mặt ra, “Bộ dạng cao hứng của ta trông thế nào?”
“Cảm xúc biểu lộ rõ ràng,” Liễu Ngọc Như ngẫm nghĩ, “khác với hiện tại, nhìn chàng như vừa mắc lỗi ấy.”
“Ta…thật ra ta muốn ôm nàng xoay vòng vòng,” Cố Cửu Tư ngượng ngùng, “nhưng sợ nàng bị thương.
Mà…ta sắp làm cha nên phải trầm tĩnh hơn.”
Lời thổ lộ của hắn thật sự chọc cười Liễu Ngọc Như.
Nàng che miệng, cố gắng khống chế tiếng cười.
Cố Cửu Tư thấy nàng cười liền luống cuống, hắn ngồi xuống mép giường rồi ảo não nói, “Nàng đừng chê cười ta.
Ta nghĩ được như vậy là đã tiến bộ với trưởng thành, nàng phải khen ta mới đúng!”
“Vâng vâng vâng,” Liễu Ngọc Như cười, “Cố đại nhân, ngài ngày càng hiểu chuyện và chững chạc.”
Hai người trò chuyện với nhau chưa được bao lâu thì bên ngoài vang lên giọng Giang Hà, “Cửu Tư!”
Âm cuối vừa phát ra, Giang Hà đã vác khuôn mặt cười toe toét bước vào, trông ông hí hửng cực kỳ, “Nghe nói chất tức có hỉ?”
Liễu Ngọc Như kinh ngạc nhìn Cố Cửu Tư, nụ cười của hắn đóng băng trên mặt, hắn ngắc ngứ nói, “Sao…sao ông biết?”
“Ta nghe Lý đại nhân nói,” Giang Hà thấy hắn phản ứng thật lạ, “hồi nãy ở trong sân hắn bảo vậy.”
“Rồi Lý đại nhân nghe ai nói?” Cố Cửu Tư sắp cười hết nổi.
Giang Hà dường như đã vỡ lẽ nên ông cười tủm tỉm, “Lạc đại nhân.”
“Thế Lạc đại nhân nghe ai nói?” Nụ cười của Cố Cửu Tư tắt ngúm.
Giang Hà xoay xoay cây quạt nhỏ trong tay, “Tất nhiên là nghe những người khác nói.”
“Công tử,” ngoài cửa truyền đến tiếng của Mộc Nam, “đại phu tới.”
Mộc Nam thông báo xong liền dẫn người vào.
Cố Cửu Tư nhìn Mộc Nam tiếp đón đại phu, hắn hít sâu một hơi rồi kéo Mộc Nam sang một bên và hạ giọng chất vấn, “Ngươi đã nói cho bao nhiêu người biết chuyện phu nhân mang thai?”
“Trên đường đi ta gặp Tần đại nhân,” Mộc Nam ngây thơ đáp, “nên nói với ngài ấy.”
Nghe đến đây, Cố Cửu Tư đã hiểu mọi chuyện.
Mộc Nam tiết lộ cho Tần Nam biết, Tần Nam kể Lạc Tử Thương nghe, Lạc Tử Thương lại tán phét với Lý Ngọc Xương…
Hắn nghĩ hiện giờ chắc toàn bộ phủ đệ đã biết tin.
Cố Cửu Tư đập cái “bốp” vào đầu Mộc Nam, hắn gằn từng chữ, “Không! Phải! Dặn! Ngươi! Đừng! Nhiều! Chuyện! Sao!”
Mộc Nam bị đánh tới choáng váng, hắn mông lung gật đầu, “Tần đại nhân…đâu phải người xa lạ? Hơn nữa đây là hỉ sự mà!”
Hai chữ hỉ sự làm Cố Cửu Tư tỉnh táo hơn, hắn hít thở sâu rồi quay lại chộn rộn quanh đại phu.
Giang Hà nhìn Cố Cửu Tư đi tới đi lui bèn đến bên hắn rồi chọt một phát, “Đừng nhộn nhạo nữa, các gia tộc lớn ở Huỳnh Dương đã gửi thiệp, đêm nay gặp bọn họ đi.”
Lời này tức khắc làm Cố Cửu Tư bình tĩnh lại, hắn trầm mặc không đáp trả.
Giang Hà nghĩ hắn không muốn gặp nên nhắc nhở, “Ngày mai bắt đầu thẩm vấn, nếu ngươi có tính toán gì thì đêm nay xử lý cho xong, tốt nhất hãy gặp một lần.”
“Ta hiểu.”
Cố Cửu Tư ngẫm nghĩ rồi bảo Giang Hà, “Nhưng trước lúc gặp bọn họ, ta cho rằng chúng ta cần bàn bạc đã.
Thế này đi, ta phái người nhắn Lý đại nhân một tiếng, sau khi Ngọc Như khám xong thì ta và ông cùng thương lượng với mọi người.”
“Tùy ngươi,” Giang Hà thờ ơ nhún vai, “ta chỉ là chân sai vặt nên sao cũng được.”
Hai người đứng đợi trong chốc lát liền có kết quả khám bệnh của các đại phu.
Bọn họ xác nhận Liễu Ngọc Như mang thai ba tháng và ai cũng kê đơn thuốc bồi bổ khá giống nhau.
Liễu Ngọc Như không ngạc nhiên vì chuyện này.
Nghĩ kỹ thì nàng đã lâu chưa tới nguyệt tín[1], nhưng vốn nguyệt tín của nàng không đều nên nàng chẳng để ý mấy.
Trong thời gian bận rộn giải quyết vấn đề Hoàng Hà, thỉnh thoảng nàng thấy không khỏe song chỉ nghĩ là do mệt mỏi và quên bẵng luôn.
Nàng tỉ mỉ hỏi đại phu phương pháp dưỡng thai, Cố Cửu Tư đứng nghe ở một bên.
Lúc đại phu nói xong, Mộc Nam cũng đến thông báo nhóm người Lý Ngọc Xương đang chờ trong thư phòng.
Khi Cố Cửu Tư chuẩn bị rời đi, Liễu Ngọc Như cất tiếng hỏi, “Ta có thể đi cùng không?”
Cố Cửu Tư ngẩn người, Giang Hà nói luôn, “Sao lại không? Đi thôi.”
“Nàng mang thai…”
“Mang thai chứ có tai điếc mắt mù đâu,” Giang Hà liếc nhìn bản mặt căng thẳng của Cố Cửu Tư, “ngươi lo cái gì?”
Ông đã nói vậy thì Cố Cửu Tư cũng không phản đối nữa, thấy Liễu Ngọc Như đứng dậy, hắn nhanh chân tới đỡ nàng.
Liễu Ngọc Như ngượng ngùng thì thào với Cố Cửu Tư, “Chàng cư xử bình thường đi, không ta ngại lắm.”
Cố Cửu Tư thấy Liễu Ngọc Như nói đúng nên cố gắng kiềm chế, nhưng hắn vẫn dìu nàng, chỉ không luôn miệng nhắc nàng cẩn thận thôi.
Hai người vào thư phòng, Lý Ngọc Xương, Tần Nam, lẫn Phó Bảo Nguyên đều có mặt; mọi người hành lễ rồi ngồi xuống.
Cố Cửu Tư nhìn thoáng qua hai bên, đây là lần đầu bọn họ gặp mặt nên hắn mở lời với Giang Hà, “Cữu cữu, để ta giới thiệu một chút.”
Xưng hô kia làm Tần Nam âm thầm nhíu mày, Giang Hà cười nhìn ông.
Cố Cửu Tư nói, “Vị này là Tần Nam…”
“Thứ sử Tần đại nhân,” Giang Hà giành lời với Cố Cửu Tư, ông đứng dậy chắp tay, “tại hạ là Hộ Bộ Thị lang Giang Hà.
Trông Tần đại nhân quen lắm, chúng ta từng gặp nhau chưa?”
Tần Nam lặng thinh, ông nhìn chằm chằm Giang Hà.
Giang Hà cười, “Tần đại nhân?”
“Giang Hà?” Tần Nam lạnh lùng lặp lại.
Giang Hà nghiêm túc đáp, “Đúng vậy.”
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tần Nam hít sâu một hơi rồi đứng lên hành lễ với Giang Hà.
Không hiểu vì sao, cả người ông run lẩy bẩy.
Mọi người đều nhận ra sự bất thường này, Lý Ngọc Xương cau mày, “Tần đại nhân?”
“Bệnh cũ thôi,” Phó Bảo Nguyên vội cười ha ha, “hắn mà phát bệnh là toàn thân cứ run run, để ta dìu hắn đi nghỉ.”
“Không cần,” thanh âm của Tần Nam cứng ngắc, “chỉ là bệnh cũ nên không đáng lo, nó sẽ tự khỏi.
Mọi người hãy tiếp tục thảo luận, lát nữa Cố đại nhân phải gặp mấy nhà phú hào vì vậy chúng ta cần thương lượng trước.”
“Đúng đúng,” Phó Bảo Nguyên nhanh nhảu hưởng ứng, “hắn không sao đâu, mọi người cứ bàn tiếp.
Giang đại nhân, hạ quan là Phó Bảo Nguyên, huyện lệnh của Huỳnh Dương.”
Phó Bảo Nguyên lại trổ tài nịnh bợ, ông cười tít mắt, “Ta kính trọng danh tiếng của Giang đại nhân đã lâu, hôm nay gặp được đúng là phước ba đời.
Ngài đến Huỳnh Dương chẳng khác gì rồng đến nhà tôm!”
Giang Hà quen nghe tâng bốc nên chỉ cười nhạt đáp trả.
Sau màn chào hỏi giới thiệu, mọi người cùng ngồi xuống.
Cố Cửu Tư cảm nhận rõ bầu không khí kỳ lạ giữa Tần Nam và Giang Hà nhưng đương sự chả nói gì thì hắn cũng làm lơ.
Hắn bắt đầu cuộc thảo luận, “Trong sự kiện lần này, tất cả bốn gia tộc lớn thành Huỳnh Dương đều không thể thoát tội nếu điều tra nghiêm ngặt.
Hôm nay ta hỏi mọi người, tra hay không tra?”
Mọi người im lặng, Cố Cửu Tư chờ một lát rồi nói tiếp, “Nếu điều tra, chúng ta phải giải quyết mấy vấn đề sau.
Thứ nhất, ta đã hứa hẹn với người của các gia tộc rằng mình chủ yếu nhằm vào Vương gia.
Tuy bọn họ từng gây chuyện nhưng kịp thời trợ giúp nên cũng coi như có công, ta sẽ bị đánh giá là lật lọng nếu khăng khăng truy xét.
Thứ hai, xử lý mình Vương gia thì tương đối dễ nhưng xử lý sạch sẽ bốn nhà thì sợ rắc rối tái diễn.
Cuối cùng, hiện giờ đã tra được số lượng lớn người phạm tội trên quan trường.
Giả sử tính thêm cả người vướng vào vụ mưu phản, e rằng con số bị xử trảm vì dính líu đến bốn nhà phải lên tới hàng ngàn.”
Cố Cửu Tư nhìn về phía Tần Nam, “Ta định xử lý toàn bộ quan chức nhưng bản thân chuyện này đã là một thử thách.
Khả năng cao phải rửa sạch quan trường Huỳnh Dương từ trên xuống dưới, đến lúc đó ai sẽ làm việc? Ngoài ra, nếu muốn giải quyết vụ bạo loạn lần này, ta sợ quá nhiều người chịu tội liên đới sẽ làm phát sinh biến số.”
“Ta hiểu ý ngươi,” Lý Ngọc Xương lên tiếng, “nhưng luật pháp có quy định rõ ràng, cứ xử trí theo luật pháp là được.”
Cố Cửu Tư không nêu ý kiến, hắn chỉ gật đầu, “Nếu làm theo lời Lý đại nhân thì sau khi xử lý hết, ai sẽ bổ khuyết vào những vị trí bị bỏ trống?”
“Hay là,” Liễu Ngọc Như vừa nghe vừa đề xuất, “bây giờ cứ giải quyết theo ý Lý đại nhân.
Song lần bạo loạn này thật sự liên quan tới quá nhiều người, chi bằng Cửu Tư cầu xin bệ hạ cho bọn họ nộp tiền để giảm nhẹ hình phạt.
Làm ra việc nghiêm trọng thế kia thì phải xử phạt, nhưng e rằng mấy ngàn người sẽ bị chém nếu xử theo luật pháp.
Nhiều người vì gia tộc mới bị liên lụy, chém cả bọn họ thì khắc nghiệt quá mức, nên suy xét giải pháp bắt bốn gia tộc lớn nộp tiền phạt để giải quyết việc này.
Tài chính tổn thất nặng nề là hình phạt chúng ta dành cho bọn họ.
Về vấn đề quan viên, kỳ khoa cử đợt này sắp diễn ra, khi chúng ta xử lý xong xuôi mọi việc thì chắc nó cũng kết thúc.
Lúc đó hãy để bệ hạ cắt cử người đảm nhiệm quan viên cấp cao.
Còn quan viên cấp thấp thì Tần đại nhân với Phó đại nhân ở Huỳnh Dương lâu năm chắc cũng có vài người.
Hơn nữa Huỳnh Dương còn dân thường và mấy gia tộc nhỏ, chúng ta hãy chọn lọc những người đáng tin cậy từ nguồn nhân lực này.
Tiếp theo, chúng ta tổ chức một kỳ thi nhỏ tại Huỳnh Dương và công khai tuyển người.
Đồng thời giao phó cho dân kỳ cựu nhiệm vụ soạn thảo chương trình dạy học, để hướng dẫn mọi người làm quen với công việc hành chính trong thời gian ngắn.
Khó khăn là không thể tránh khỏi nhưng chúng ta sẽ vượt qua được thôi.”
Liễu Ngọc Như nói xong, Cố Cửu Tư quan sát thấy mọi người đang nhìn nhau.
Sau đấy, Lý Ngọc Xương tán thành, “Ta nghĩ ý tưởng này khả thi.”
Mọi người thống nhất rồi đưa ra quyết định, Cố Cửu Tư sẽ là người đi đàm phán.
Trời cũng đã khuya nên Cố Cửu Tư để mọi người nghỉ ngơi trước còn hắn đích thân mời ba vị gia chủ của Triệu gia, Lý gia, và Trần gia tiến vào.
Nãy giờ ba người đợi bên ngoài, tâm trạng cả ba đều vô cùng thấp thỏm.
Hiện tại bọn họ là cá nằm trên thớt, Cố Cửu Tư là dao, nên chả ai dám to mồm.
Khi vào trong, bọn họ vừa thấy Cố Cửu Tư đã rối rít quỳ xuống và run rẩy nói, “Bái kiến Cố đại nhân, Cố đại nhân tha mạng!”
“Các vị cứ đùa,” Cố Cửu Tư cười rộ, hắn nâng từng người dậy, “các vị lạc đường nhưng biết quay lại làm bản quan vui mừng khôn xiết.
Tối nay gọi các vị tới vì có vài việc cần thương lượng.”
Ba người im thin thít, thẫn thờ để Cố Cửu Tư đỡ dậy.
Sau khi mời bọn họ ngồi xuống, hắn còn tự mình rót trà cho cả ba.
Ba người như ngồi trên bàn chông, Cố Cửu Tư ân cần làm bọn họ không khỏi sợ hãi.
Cố Cửu Tư nồng nhiệt mào đầu, “Đêm nay các vị ghé qua chắc là vì vụ bạo loạn gần đây.”
“Cố đại nhân,” Triệu lão bản hít sâu một hơi, “người quang minh chính đại không nói chuyện lòng vòng.
Tối qua ngài cho người ầm ĩ kêu gọi và phát truyền đơn chẳng qua vì muốn chúng ta phản bội Vương gia để giúp ngài làm việc.
Chúng ta suy nghĩ cẩn thận mới nghe theo ngài, Cố đại nhân hẳn cũng nên buông tha mấy nhà chúng ta như lời ngài nói hôm qua chứ?”
“Các vị lão bản nói không sai,” Cố Cửu Tư vuốt chén trà, “Cố mỗ là người có ơn tất báo, thế nên hiện tại chúng ta mới ngồi đây tán gẫu.”
Mọi người ngầm hiểu mấy chữ có ơn tất báo hàm chứa nhiều ẩn ý.
Cố Cửu Tư gõ gõ bàn, chậm rãi bảo, “Ta muốn buông tha các vị nhưng mọi người cũng biết không phải mình ta quản lý việc này, còn Lý đại nhân nữa.
Con người Lý đại nhân chính trực lại bảo thủ, ta đã nghĩ mọi cách song hắn nhất quyết điều tra tới cùng…”
“Cố đại nhân,” Trần lão bản nhíu mày, “nếu giúp và không giúp đều giống nhau thì chẳng phải ngài đang trêu đùa ta sao?”
“Giống là thế nào?” Cố Cửu Tư thở dài.
“Trần lão bản, nghe ta nói hết đã.
Vốn dĩ dựa theo luật pháp, chuyện các ngươi làm đủ để tru di cửu tộc, nhưng ta mà đáp ứng thì tất nhiên sẽ không đẩy các ngươi tới đường cùng.
Ta với Lý đại nhân đã thống nhất một biện pháp thỏa hiệp.”
“Biện pháp gì?”
Ba người căng thẳng hỏi.
Cố Cửu Tư mỉm cười, hắn dướn người về trước rồi xòe tay ra, “Đưa tiền.”
Ba người sững sờ.
Cùng lúc ấy, Giang Hà và Tần Nam đang đứng trong sân.
Giang Hà thấy Tần Nam đột ngột xuất hiện trước mặt mình bèn nói, “Tần đại nhân có việc tìm ta?”
Tần Nam siết chặt nắm đấm.
“Sao ngươi lại mang họ Giang,” ông run rẩy thốt lên.
Giang Hà nhìn ông giây lát rồi khẽ cười thành tiếng, “Năm đó quả nhiên ngươi đã điều tra về ta.”
Chú thích
[1] Chỉ kinh nguyệt..