Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, Tần Nam nhìn chòng chọc Giang Hà.
Người đứng đối diện ông không biểu lộ chút cảm xúc nào, một mực duy trì sự bình thản của người ngoài cuộc như thể bản thân chẳng hề liên quan đến chuyện hai mươi mốt năm trước.
Tần Nam không thể hiểu.
Ông chẳng hiểu nổi tại sao một người thế này lại tồn tại trên đời.
Cơn phẫn nộ xưa nay chưa từng có sinh sôi trong lòng ông, nhưng ngay trước khoảnh khắc nó đạt tới đỉnh điểm, nó lại nguội đi từng chút một trước ánh mắt của đối phương.
Khi nó hoàn toàn nguội lạnh, Tần Nam cảm thấy thật đáng buồn.
Phải, thật đáng buồn.
Hai mươi mốt năm của ông và cả đời của Lạc Y Thủy đáng buồn lại đáng thương trước ánh mắt nhẹ tựa mây gió của người này.
Giang Hà nhìn sắc mặt Tần Nam biến đổi mà vẫn ung dung thản nhiên.
Hồi lâu sau, cơn gió kéo theo làn mưa phùn rả rích.
Giang Hà thu hồi biểu cảm trên mặt, ông xoay người nói, “Tần đại nhân về đi.”
“Ngươi không thấy áy náy sao?”
Tần Nam bất chợt lên tiếng, Giang Hà dừng bước.
Ông lặng lẽ ngắm nhìn cây hải đường vừa nở hoa trước sân thật lâu rồi đáp lại, “Người chết như đèn tắt, Tần đại nhân không cần nhắc tới chuyện quá khứ.”
“Ngươi có áy náy không?” Tần Nam khăng khăng chất vấn, “Ngươi có biết nàng đã làm gì vì ngươi…”
“Nàng muốn ta biết à?”
Giang Hà đột ngột mở miệng, lời ông nói làm Tần Nam ngẩn người.
Ông quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Tần Nam.
Cuối cùng Giang Hà cũng mất đi nụ cười bất cần đời thường ngày, ông dùng ánh mắt vừa nghiêm túc vừa lạnh nhạt nhìn Tần Nam, “Nàng có muốn không?”
Nàng có muốn không?
Câu hỏi khiến Tần Nam sững sờ.
Ông vốn là người chậm hiểu, từ trước đến nay vẫn không thể lý giải suy nghĩ phóng khoáng cởi mở của nữ tử kia.
Từ nhỏ ông đã tuân theo quy củ, đọc Tứ Thư Ngũ Kinh mà lớn lên.
Tuy không hiểu nhưng ông biết năm đó Lạc Y Thủy chưa từng tâm sự với ai về chuyện của mình thì sao có thể muốn người kia biết chứ?
Giang Hà quan sát sắc mặt Tần Nam rồi cụp mắt xuống, “Tần Nam, thật ra ngươi chưa bao giờ hiểu nàng.”
“Nội tâm nàng nhận định những gì nàng làm không phải để hy sinh cho ta.
Đấy là lựa chọn của riêng nàng, nàng không muốn bị ta thương hại.”
“Để ta trả lời câu hỏi của ngươi,” Giang Hà ngước nhìn Tần Nam, “ta không áy náy và cũng chẳng hối hận.
Giang Hà ta một khi làm sẽ không quay đầu lại.
Ngươi có thể nguyền rủa hay căm hận ta, nếu đủ năng lực thì cứ giết ta báo thù cho nàng.”
“Ta không nhắc tới chuyện xưa vì bận tâm thanh danh của nàng.
Hôm nay ngươi muốn làm gì cũng được,” Giang Hà cảnh cáo, “nhưng đừng lôi cố nhân vào.”
Tần Nam lặng thinh, Giang Hà chắp tay sau lưng rồi xoay người rời đi.
Giang Hà quay về phòng.
Chuyến đi lần này là để lo chuyện khẩn cấp nên ông không mang theo thị nữ, căn phòng chỉ có một mình ông.
Ông đứng trong phòng một lát mới ngồi xuống trước bàn đọc sách, sau đấy ông mở nắp lư hương và đốt nhang thơm vừa được thay mới.
Oo———oOo———oΟ
Cố Cửu Tư ngồi tại chỗ nhìn đăm đăm ba con người đang do dự.
Hắn đã đề cập phương án nộp tiền với ba người nhưng bọn họ vẫn giữ im lặng.
Cố Cửu Tư cũng chẳng thúc giục, hắn cho bọn họ thời gian suy nghĩ kỹ lưỡng.
Sau một hồi, Triệu lão gia gian nan nở nụ cười, “Cố đại nhân, tuy chúng ta từng mắc sai lầm nhưng đã lấy công chuộc tội…”
“Triệu lão gia,” Cố Cửu Tư đặt chén trà xuống, chậm rãi nói, “ta đã bảo mình không thể làm chủ việc này, hôm nay ta cũng cố hết sức rồi.
Lựa chọn thứ nhất là để Lý đại nhân điều tra tới cùng, chỉ với tội mưu phản đã đủ cho cả nhà các vị bị chém đầu.
Lựa chọn thứ hai chính là làm theo lời ta, nộp tiền xong chúng ta sẽ coi như chuyện mấy ngày qua chưa phát sinh.
Còn về chứng cứ chúng ta thu thập được, miễn không phải tội ác tày trời như giết người thì Lý đại nhân sẽ suy xét giảm nhẹ tội theo đúng luật.
Các vị lão gia,” Cố Cửu Tư hạ giọng, “giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt.”
Ba người trầm mặc, trước khi tới, cả ba đã chuẩn bị tinh thần nên không hẳn cự tuyệt kết quả này.
Trần lão gia là người đầu tiên đứng dậy, lão ta quỳ trên mặt đất, vừa dập đầu vừa thì thào, “Ngày mai ta sẽ phái người đưa bạc tới, cảm ơn đại nhân.”
Có người làm gương nên hai người còn lại không kháng cự nữa, bọn họ bắt chước Trần lão gia hành lễ rồi lập tức ra về.
Sau khi bọn họ rời đi, Cố Cửu Tư lưỡng lự giây lát.
Cuối cùng hắn vẫn đứng dậy và đi thẳng đến phòng Giang Hà.
Lúc hắn vào phòng, Giang Hà đang ngồi thẫn thờ.
Hắn hiếm khi bắt gặp Giang Hà với dáng vẻ thế kia nên thoáng chần chừ mới cất tiếng, “Cữu cữu.”
Giang Hà quay đầu về phía Cố Cửu Tư, hắn cung kính hành lễ.
Ông gật gù hỏi, “Xong rồi hả?”
“Vâng.”
Cố Cửu Tư trả lời, sau đấy bước đến ngồi đối diện Giang Hà.
Ông rót trà cho hắn, hai người chẳng ai mở lời.
Giang Hà là người thông minh, hắn không cần kể chi tiết với ông.
Rót trà xong, Giang Hà nhàn nhạt nói, “Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Cố Cửu Tư không nói gì, rất lâu sau, hắn bảo, “Hôm nay cữu cữu thất thố.”
Giang Hà im lặng.
Cố Cửu Tư nói tiếp, “Ông không nên cướp lời ta và nhấn mạnh mình là ai với Tần đại nhân.”
“Ta làm vậy có gì không ổn à?” Giang Hà lắc lắc chén trà.
Cố Cửu Tư điềm tĩnh nhìn ông, “Tần đại nhân biết cữu cữu.”
“Hình như thế.”
“Lúc trước ta từng hỏi ông có biết Tần đại nhân, ông nói không.”
“Ta đâu có nói dối?”
“Đến bây giờ mà ông còn muốn gạt ta?”
Cố Cửu Tư nhìn chằm chằm Giang Hà, cái tay lắc chén trà của ông dừng lại rồi ông đưa mắt nhìn hắn.
Mưa rơi tí tách bên ngoài, Giang Hà lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt Cố Cửu Tư.
Lát sau, ông đặt chén trà xuống.
“Ta không có con nên luôn coi ngươi là con mình.” Giang Hà vừa tựa lưng vào ghế vừa nhìn Cố Cửu Tư.
“Giang gia chúng ta vốn có ba người con, đại ca đã chết, ta không có con nối dõi, chỉ mình mẫu thân ngươi sinh hạ ngươi.
Hồi ngươi còn nhỏ, ta muốn dạy dỗ ngươi thật tốt nhưng phụ mẫu ngươi quá nuông chiều con cái.
Ta chẳng phải người kiên nhẫn nhưng ta biết ngươi thông minh, ta chỉ không ngờ ngươi thông minh như vậy.”
Nói rồi ông đưa người về phía trước, “Tại sao lại nghĩ ta biết Tần Nam?”
“Ông ấy biết cữu cữu và đang định gọi tên, mà cữu cữu nhận ra điều này mới tự giới thiệu trước.”
Cố Cửu Tư nói ra suy luận của mình, Giang Hà hững hờ hỏi, “Thế nên ngươi nhất định phải tìm hiểu mấy chuyện ta làm trong quá khứ nhưng không muốn ai biết?”
Cố Cửu Tư im bặt, hắn hít sâu một hơi rồi đáp lại, “Ông không muốn nói thì ta cũng chẳng truy xét sâu hơn, kỳ thật dù không biết chi tiết nhưng ta đã đoán được tổng thể câu chuyện.
Ta chỉ hỏi một câu thôi.”
Cố Cửu Tư quan sát Giang Hà, nghiêm túc nói, “Có ảnh hưởng gì đến thế cục tương lai không?”
Giang Hà không vội trả lời, sau một hồi, ông rốt cuộc lên tiếng, “Nếu ngươi đang nói về đứa bé kia, ta có thể khẳng định là không.”
“Nhưng nếu ngươi nói về cố nhân,” Giang Hà cười, ánh mắt mang theo vài phần bất lực, “thì ta không chắc.”
âÃng Äứng vá» phÃa ta chứ?â Cá» Cá»u TÆ° nhìn Giang Hà .
Giang Hà bình tÄ©nh Äáp, âCá»u TÆ°,â giá»ng ông chân thà nh, âchúng ta là ngÆ°á»i má»t nhà .â
Cá» Cá»u TÆ° hÃt và o thá» ra, hắn phủ phục trên Äất và kÃnh cẩn nói, âMong ngà i[1] ghi nhá».â
âTa nhá» rất kỹ.â
Giang Hà ngoảnh Äầu ngắm cÆ¡n mÆ°a phùn lất phất ngoà i kia, âTa nhá» rõ mình là ngÆ°á»i Giang gia hÆ¡n bất kỳ ai.â
Cuá»c trò chuyá»n chấm dứt á» Äây, Cá» Cá»u TÆ° hà nh lá»
xong liá»n Äứng dáºy trá» vá» phòng.
Khi vá» Äến phòng, Liá»
u Ngá»c NhÆ° Äang nằm Äá»c sách trên giÆ°á»ng.
Thấy Cá» Cá»u TÆ° bÆ°á»c và o, Liá»
u Ngá»c NhÆ° vá»i Äứng dáºy.
Cá» Cá»u TÆ° bảo nà ng á» yên Äấy, hắn cá»i xiêm y rá»i giải thÃch, âQuần áo bá» lạnh, nà ng Äừng lại gần.â
Cá» Cá»u TÆ° Äặt quần áo á» má»t bên má»i và o sâu trong phòng, chá» nhiá»t Äá» cÆ¡ thá» trá» lại bình thÆ°á»ng, hắn vẫy tay gá»i Liá»
u Ngá»c NhÆ°.
Nà ng Äến trÆ°á»c mặt hắn, Äá» hắn thá»a sức ôm nà ng.
Cá» Cá»u TÆ° ôm Äủ má»i thả lá»ng tay, hắn nhìn nà ng, âSao chÆ°a ngủ?â
âChá» chà ng Äấy.â Liá»
u Ngá»c NhÆ° cÆ°á»i.
âKhông có chà ng, ta cứ thấy trong phòng thiếu ngÆ°á»i nên chẳng ngủ Äược.â
âSau nà y ta sẽ vá» sá»m hÆ¡n.â
Cá» Cá»u TÆ° buông Liá»
u Ngá»c NhÆ° ra, hắn hôn nà ng má»t cái rá»i Äi rá»a mặt.
Rá»a mặt xong, hai ngÆ°á»i ngá»i trên giÆ°á»ng và bà n bạc cặn kẽ chuyá»n hôm nay.
Nếu là cặp phu thê bình thÆ°á»ng, ban Äêm á» trên giÆ°á»ng phần lá»n nói chuyá»n nhà cá»a.
Dần dà , hoặc nam nhân rảnh rá»i quá má»i ÄỠý mấy viá»c nà y, hoặc hai ngÆ°á»i cãi nhau vì mâu thuẫn.
May thay tình huá»ng trên không tá»n tại giữa Cá» Cá»u TÆ° và Liá»
u Ngá»c NhÆ°, ngà y nà o bá»n há» cÅ©ng có nhiá»u chuyá»n Äá» hà n huyên.
Từ xá» lý các gia tá»c phú hà o, Äến phản ứng của những nhà nà y, Äến thái Äá» của má»i ngÆ°á»i, rá»i Äến kho hà ng do Liá»
u Ngá»c NhÆ° xây dá»±ng.
âNhà kho má»i thà nh láºp mà ta mặc ká» thì sợ rắc rá»i phát sinh.
NhÆ°ng nếu tiếp tục vất vả lo toan, ngá» nhỡ khiến Äứa nhá» gặp chuyá»n thì chà ng có trách ta không?â
Trong Äêm tá»i, Liá»
u Ngá»c NhÆ° vừa nói vừa nhìn thoáng qua Cá» Cá»u TÆ°.
Hắn nghe váºy bèn nắm lấy tay nà ng rá»i bất Äắc dÄ© thá» dà i, âNói ra thì ta không sợ nà ng cÆ°á»i nhÆ°ng nà ng Äừng giáºn nhé, tá»i táºn bây giá» ta vẫn chÆ°a cảm nháºn Äược Äá» chân tháºt của Äứa nhá» nà y.â
âHá»m?â
âLúc má»i biết tin, ta rất sung sÆ°á»ng vì nà ng và ta có con vá»i nhau.
NhÆ°ng ngay sau Äó ta lại hoảng sợ.
Ta thấy mình vẫn là thằng nhóc nên sao có thá» Äảm ÄÆ°Æ¡ng vai trò ngÆ°á»i cha, mà là m rá»i thì có là m tá»t không.
Cứ tÆ°á»ng tượng vá» mặt mÅ©i Äứa nhá» nà y, ta chá» hy vá»ng nó giá»ng nà ng.
NghÄ© tá»i nghÄ© lui, ta phát hiá»n mình không thÃch nó nhiá»u Äến thế.
Bá»i vì nà ng là mẫu thân của Äứa nhá» nên ta má»i thÃch.â
Liá»
u Ngá»c NhÆ° lặng lẽ nghe Cá» Cá»u TÆ° thá» lá», hắn trá» ngÆ°á»i rá»i Äá» Liá»
u Ngá»c NhÆ° nằm Äè lên mình.
Cá» Cá»u TÆ° nhìn nóc giÆ°á»ng, hắn lẩm bẩm nhÆ° Äang trong cÆ¡n mê, âCon là nà ng mang, khá» là nà ng chá»u, hy sinh cÅ©ng nà ng gánh.
Ta chả là m Äược gì nên ÄÆ°Æ¡ng nhiên sẽ không can thiá»p và o quyết Äá»nh của nà ng.
Nà ng cứ là m những gì mình muá»n Äi.
Nếu nà ng muá»n tiếp tục quản lý kho hà ng, hãy hÆ°á»ng dẫn cụ thá» cho ta, Äá» ta là m những viá»c mình Äủ sức thá»±c hiá»n.
Dù tháºt sá»± xảy ra chuyá»n, ta tuyá»t Äá»i sẽ không trách nà ng.
Ta chá» thấy bản thân vô nÄng, không thá» thay nà ng mang thai Äứa nhá» nà y.â
Nghe Äến Äây, Liá»
u Ngá»c NhÆ° không khá»i báºt cÆ°á»i.
Nà ng dá»±a và o Cá» Cá»u TÆ° mà thì thầm, âChà ng toà n nói chuyá»n ngá»c nghếch.
Ta sẽ không là m viá»c nặng nhÆ°ng ta Äã há»i Äại phu, váºn Äá»ng hợp lý vẫn tá»t hÆ¡n là ngá»i yên má»t chá».â
âỪ, nhÆ°ng ta vẫn sẽ là m những gì có thá».â
âÄược.â
Liá»
u Ngá»c NhÆ° dá»±a và o Cá» Cá»u TÆ°, nà ng nghÄ© ngợi rá»i nói, âHôm nay cữu cữu và Tần Äại nhânâ¦â
âTa Äã há»i ông ấy.â Cá» Cá»u TÆ° nói thẳng, âÃng ấy không muá»n nhắc chuyá»n riêng tÆ° nên Äừng ÄỠý là m gì.â
Liá»
u Ngá»c NhÆ° nghe váºy thì biết ngay Cá» Cá»u TÆ° Äã có Äáp án song hắn không muá»n nhiá»u lá»i vá» Äáp án nà y.
Nà ng cÅ©ng chẳng phải ngÆ°á»i ham thÃch tìm hiá»u viá»c tÆ° của ngÆ°á»i khác, vì váºy nà ng không há»i lại nữa.
Nà ng má»t má»i dá»±a và o ngá»±c Cá» Cá»u TÆ°, trÆ°á»c lúc ngủ, nà ng từ tá»n bảo, âSau khi xá» lý xong mấy vụ án á» Huỳnh DÆ°Æ¡ng, chà ng sẽ vá» Äông Äô báo cáo công tác?â
âỪm, phải tÆ°á»ng trình vá»i bá» hạ.â
âÄi trong bao lâu? Có quay vá» Äây không?â
âHoà ng Hà chÆ°a tu sá»a hoà n tất,â Cá» Cá»u TÆ° thá» dà i, ânên ta phải quay lại.â
âCòn Äi bao lâu ấy à ?â Cá» Cá»u TÆ° nhìn trần nhà , thá»ng khá» than, âSợ là má»t tháng sắp tá»i ta sẽ báºn tá»i tÄm mặt mÅ©i.â
Chú thÃch
[1] Cá» Cá»u TÆ° Äang thá» hiá»n sá»± nghiêm túc á» Äây nên gá»i Giang Hà là ângà iâ..