Sáng sớm hôm sau, Cố Cửu Tư vừa thức dậy đã phát lệnh bắt người trên toàn thành.
Vương gia đã bị bắt vào ngày quân đội tấn công Huỳnh Dương, ba nhà còn lại thì biểu lộ sự thận trọng và bình tĩnh dị thường sau cuộc nói chuyện đêm qua.
Các gia tộc lớn chấp nhận vận mệnh nhưng mỗi cá nhân lại có suy nghĩ riêng.
Vì vậy lúc quan binh phá cửa vào nhà, khắp nơi là cảnh tượng người trong gia tộc chỉ trích lẫn đùn đẩy tội cho nhau và vài người còn định chạy trốn.
Thành Huỳnh Dương náo nhiệt vô cùng; đâu đâu cũng tràn ngập tiếng gào khóc, tiếng chửi bậy, và tiếng quát mắng.
Liễu Ngọc Như dậy từ sớm, nàng dẫn người ra ngoài thành rồi tới kho hàng.
Trong kho hàng không có người; mấy ngày trước nàng đã cho mọi người rời đi, hàng hóa cũ cũng được vận chuyển đến nhà kho khác.
Liễu Ngọc Như dạo vòng quanh bến tàu, nàng gửi thông báo cho những người đã rời đi hãy trở về, đồng thời nhắn người làm tại nhà kho khác rằng tàu thuyền đã có thể bắt đầu trả hàng.
Lúc về phủ, Liễu Ngọc Như đi ngang Triệu gia thì thấy một nam tử mặc quần áo xộc xệch lao ra ngoài.
Ngay lập tức, gia đinh xông tới bắt lấy nam nhân kia.
Nam nhân vừa giãy giụa trên đường cái vừa khóc thét, “Các ngươi bắt ta làm quan, bắt ta thực hiện mấy việc này, các ngươi ở nhà hưởng phúc nhưng luôn miệng nói chúng ta là người một nhà.
Bây giờ gặp nạn thì chả thèm hỏi ý kiến đã ép ta đi đền tội.
Đây là đạo lý gì? Chui từ đâu ra?!”
Mọi người đều nghe thấy những lời gào rống của nam nhân, ngay khi hắn nói xong, một giọng già nua quát mắng, “Bịt miệng hắn cho ta!”
Nam nhân kia chỉ còn phát ra tiếng nức nở, chẳng mấy chốc đã bị người khác lôi về.
Chờ người đi khuất, đường phố sạch sẽ như chưa hề có chuyện gì phát sinh.
Liễu Ngọc Như quay đầu về phía cổng chính Triệu gia, Triệu lão gia đang đứng tại đó, trông lão ta già sọm hẳn đi.
Thấy Liễu Ngọc Như, lão ta cung kính khom lưng, “Cố phu nhân.”
Liễu Ngọc Như đáp lễ nhưng Triệu lão gia chẳng hàn huyên câu nào với nàng.
Nhìn lão ta mệt mỏi tột độ, hành lễ xong liền xoay người bước vào phủ.
Liễu Ngọc Như trầm mặc giây lát, nàng than nhẹ một tiếng rồi để người dìu về nhà.
Hôm nay Cố Cửu Tư về sớm.
Lúc hắn trở về, Liễu Ngọc Như đang ngồi thẫn thờ bên bàn, thậm chí còn chưa mở sổ sách ra.
Cố Cửu Tư bước vào phòng, thấy dáng vẻ này của Liễu Ngọc Như thì bật cười, “Sao thế, ai chọc Liễu lão bản hả?”
Liễu Ngọc Như nghe tiếng Cố Cửu Tư bèn quay lại mỉm cười với hắn.
“Chàng về rồi à?”
Nàng định đứng dậy giúp Cố Cửu Tư thay quần áo, nhưng hắn ngăn lại và vội bảo, “Nàng cứ làm việc của mình, ta tự thay được.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy cũng không đứng lên nữa, nàng ngồi trên ghế mà nhẹ nhàng nói, “Hôm nay ta thấy người bị bắt khắp thành.”
“Ừ,” Cố Cửu Tư đứng sau bình phong, hắn vắt quần áo lên phía trên rồi giải thích, “ta sai người đi bắt đấy.
Quân đội Ti Châu không thể ở Vĩnh Châu mãi, hơn nữa Huỳnh Dương là thành trì trung chuyển lớn, cứ tiếp tục thế này sẽ bị tổn thất nặng.
Tu sửa Hoàng Hà vốn tốn kém, nếu Huỳnh Dương còn kiệt quệ vì những sự kiện gần đây thì chuyến đi tới Vĩnh Châu của ta không phải để tu sửa sông ngòi mà là kiến tạo nghiệp chướng.”
Cố Cửu Tư bước ra từ phía sau bình phong, tay vẫn đang thắt đai lưng, “Phải tốc chiến tốc thắng vụ án này, dù sao Phó đại nhân và Tần đại nhân cũng đã chuẩn bị đầy đủ chứng cứ.”
Liễu Ngọc Như gật đầu.
Cố Cửu Tư đến bên cạnh Liễu Ngọc Như, hắn ngồi xuống rồi nắm tay và ôm nàng vào lòng.
Liễu Ngọc Như dựa đầu lên vai hắn, bàn tay được hắn vuốt ve còn đôi tai nghe hắn hỏi, “Hôm nay nàng bị dọa sợ?”
“Không phải,” Liễu Ngọc Như lắc đầu, “ta chỉ có chút cảm khái.”
Cố Cửu Tư lẳng lặng nghe nàng kể lại chuyện Triệu gia, khi nàng kể xong, Cố Cửu Tư mới lên tiếng, “Từ ngày triều đình cho phép con cháu thương nhân làm quan thì đây là việc bình thường.
Gia tộc bồi dưỡng vài đứa trẻ đọc sách, làm quan, sau đó bọn họ sẽ phụng dưỡng ngược lại gia tộc.
Tên kia thật buồn cười, hắn nói Triệu gia bất công với hắn mà sao không nghĩ chi phí giúp hắn làm quan lên chức đến từ nơi nào.
Với những gia tộc thế này, người được chọn làm quan hưởng ưu đãi từ nhỏ.
Tại sao ngày thường người Triệu gia luôn thổi phồng và nhường nhịn hắn? Chẳng phải vì để bồi thường hắn nếu có một ngày thế này ư? Hắn có thể lựa chọn không giúp đỡ gia tộc kiếm lời, nhưng vì muốn gia tộc ưu đãi lẫn hỗ trợ, hắn quyết định làm theo bọn họ.
Thế mà lại nói người nhà bất công với hắn, đây là đạo lý gì chứ? Hắn có thể hưởng phúc nhưng không thể chịu tội à?”
Liễu Ngọc Như nghe mà không khỏi thở dài, “Muốn trốn thoát khi đã chìm sâu vào vũng lầy rất khó.”
“Cửu Tư, ai cũng khao khát thoát khỏi nước bùn với tấm thân trong sạch nhưng nhu nhược và tham lam mới là bản chất con người.”
Lời này khiến Cố Cửu Tư im lặng.
Liễu Ngọc Như ôm lò sưởi mà dựa vào hắn, nàng điềm đạm nói, “Làm dân thường, chàng phân rõ trắng đen và ghét cái ác như kẻ thù là chuyện tốt.
Nhưng nếu làm quan thì hãy coi mọi người là người bình thường.”
Cố Cửu Tư chăm chú nghe, hắn suy nghĩ về những lời của Liễu Ngọc Như.
Hắn hiểu rõ ý Liễu Ngọc Như.
Vấn đề của Huỳnh Dương – hay thực chất là toàn Vĩnh Châu – không phải vấn đề địa phương mà chính là đống rắc rối ứ đọng qua trăm năm của Đại Vinh.
Những năm gần đây, sản vật ngày càng phong phú, mậu dịch cũng ngày càng phát triển, vì vậy thương nhân làm quan trở thành lẽ đương nhiên.
Bất chấp bị chèn ép thế nào, thương nhân chỉ cần vận dụng tiền tài đã đủ kiếm quyền thế trên triều đình cho bản thân; đây là việc không thể thay đổi.
Nhưng thương nhân trục lợi, quan viên nắm quyền, song lại thiếu hụt chế độ quan lý; Huỳnh Dương ngày nay chính là tương lai của các châu khác.
Kể cả khi hắn chém đầu tham quan Huỳnh Dương thì sau đó sẽ xuất hiện mấy trăm hay mấy ngàn quan viên khác ngồi lên vị trí bỏ trống, liệu bọn họ có giẫm lên vết xe đổ hôm nay không?
Ngay cả Cố Cửu Tư–
Cố Cửu Tư thầm tưởng tượng nếu năm xưa ở Dương Châu, phụ mẫu cũng dạy dỗ hắn dấn thân vào quan trường vì vận mệnh gia tộc.
Có sự ràng buộc với người nhà – lại thêm người xung quanh đều làm thế – thì mười rồi hai mươi năm sau, hắn sao có thể tốt đẹp hơn những quan viên Huỳnh Dương này?
Cố Cửu Tư khắc ghi lời nhắc nhở của Liễu Ngọc Như, hắn vỗ vỗ vai nàng và dịu dàng bảo, “Đừng nghĩ nhiều, đây là chuyện ta phải lo, nàng cứ thỏa sức kiếm tiền là được.”
Liễu Ngọc Như đáp lại một tiếng.
Sau mấy ngày bắt người, Cố Cửu Tư công khai xét xử.
Hắn mở cổng huyện nha, đặt Thiên Tử Kiếm trên bàn rồi bắt đầu thẩm vấn phạm nhân.
Bằng chứng được Tần Nam và Phó Bảo Nguyên thu thập nhiều năm, khẩu cung của Vương Tư Viễn, cộng với kết quả điều tra các nhà giúp hắn thuận lợi bắt giữ lẫn xét xử hết người này đến người khác.
Mạng lưới quan hệ của những người này trải rộng từ Huỳnh Dương đến toàn Vĩnh Châu, thậm chí lên tới cả Đông Đô; Cố Cửu Tư lập ra được một danh sách dài dằng dặc.
Một tháng sau, hắn hoàn tất thẩm vấn và định tội, sau đấy ra lệnh bắt giữ toàn bộ.
Kết quả cuối cùng là có năm trăm ba mươi hai quan viên Vĩnh Châu phạm tội, Huỳnh Dương chiếm hai trăm ba mươi tám.
Trong đó xử trảm chín mươi tám người, số còn lại nhận các hình phạt khác nhau nhưng vẫn chừa đường sống cho bọn họ.
Với vụ án lớn cỡ này, Cố Cửu Tư cần về Đông Đô báo cáo để Phạm Hiên phê duyệt.
Vì vậy hắn tuyển chọn người phụ trách quân đội trong thành rồi thu xếp cho Tần Nam và Phó Bảo Nguyên tiếp quản Vĩnh Châu, còn Lạc Tử Thương giám sát Hoàng Hà.
Hắn sẽ trở về Đông Đô cùng Giang Hà với Diệp Thế An.
Hắn không định đưa Liễu Ngọc Như về cùng; Cố Cửu Tư sợ nàng mang thai nên chẳng chịu nổi đường xá xa xôi.
Nhưng đêm trước ngày về, Cố Cửu Tư thấy nàng trằn trọc mãi bèn ôm nàng vào lòng rồi ôn hòa hỏi, “Sao nàng chưa ngủ?”
Liễu Ngọc Như do dự một lát mới đáp, “Lâu rồi ta không về Đông Đô, cũng cần quay lại một chuyến.
Nhưng ta lo cho con, ta biết mình bướng bỉnh, ta…”
Cố Cửu Tư vừa ôm nàng vừa lẳng lặng nghe nàng nói, sau hồi lâu, hắn thở dài.
“Nàng muốn thì cứ đi, sao gọi là bướng bỉnh được?”
Liễu Ngọc Như chẳng nói gì, Cố Cửu Tư ấm áp trấn an, “Không sao đâu, trên đường đi ta sẽ chăm sóc nàng chu đáo.”
Liễu Ngọc Như cúi đầu, Cố Cửu Tư hôn nàng và dịu dàng nói, “Nàng là mẫu thân tốt nhưng nàng không cần một mình gánh vác mọi thứ.
Đừng căng thẳng quá, con cái là chuyện duyên phận, đâu thể vì mang thai mà nằm lì trên giường cả ngày.”
Liễu Ngọc Như mím môi cười, “Ta nào có như lời chàng cường điệu chứ?”
Nói vậy nhưng nàng rất hạnh phúc, nàng duỗi tay ôm Cố Cửu Tư và im lặng dựa vào người hắn.
Hôm sau, Cố Cửu Tư sai người điều chỉnh lại xe ngựa rồi dẫn theo Liễu Ngọc Như về Đông Đô.
Qua bảy ngày, bọn họ rốt cuộc đứng trước cổng thành Đông Đô; trở về từ Huỳnh Dương nhỏ bé làm cánh cổng nơi đây bất chợt trở nên sừng sững.
Đường phố cũng rộng thênh thang, người dân nhộn nhịp dạo phố tạo thành bức tranh phồn hoa.
Song hai người chả thấp thỏm như lần đầu tới Đông Đô.
Bọn họ ngửa đầu nhìn tấm bảng trên cổng thành, Liễu Ngọc Như vén tóc ra sau tai rồi bình thản nói, “Vào thành thôi.”.