Lục Vĩnh thu được thiệp, thấy phía trên đề chữ “Lạc” liền nhíu mày.
Đây là nhân vật khó giải quyết, toàn bộ triều đình đều không đoán được ý Phạm Hiên, hơn nữa vừa mở miệng đã bảo sẽ cứu mạng ông ta…
Lục Vĩnh nhớ đến Lưu Xuân, ông ta do dự giây lát rồi sai người dẫn Lạc Tử Thương vào.
Lạc Tử Thương mặc trang phục đen thêu hoa văn vàng, tóc buộc quan vàng, tay phe phẩy chiếc quạt nhỏ bằng vàng; thoạt trông có vẻ y cố tình ăn diện lộng lẫy để tới đây.
Song dù chẳng quen biết Lạc Tử Thương thì Lục Vĩnh cũng biết đây là phong cách ăn mặc xưa nay của y.
Ông ta đứng dậy lịch sự chào, “Lạc Thái phó.”
“Lục Thượng thư,” Lạc Tử Thương cười đáp lễ.
Lục Vĩnh mời Lạc Tử Thương ngồi xuống, y quan sát thư phòng của Lục Vĩnh rồi cười nhận xét, “Lục Thượng thư quả nhiên đức độ, thư phòng bày biện đơn giản, khác hẳn những quan viên ta quen biết.”
“Các quan viên Lạc Thái phó quen biết là người thế nào?” Lục Vĩnh rót trà cho Lạc Tử Thương.
Lạc Tử Thương cười cười, “Người tại hạ quen biết nếu có bạc thì chí ít sẽ treo hai bức tranh chữ tiếng tăm ở nhà.”
Y nói rồi dùng quạt chỉ một phần tường trống, “Tại hạ cảm thấy treo bức tranh cổ lớn vẽ cảnh thiên nhiên ở kia sẽ rất hợp, Lục Thượng thư nghĩ thế nào?”
Lục Vĩnh nghe y nói cũng chẳng thay đổi sắc mặt, ông ta nâng chén nhấp ngụm trà.
Sau một hồi, ông ta chậm rãi nói, “Sao lão hủ nghe không hiểu lời Lạc Thái phó nhỉ?”
“Lục Thượng thư,” Lạc Tử Thương gõ quạt vào lòng bàn tay, ánh mắt cười như không cười, “Lưu Xuân đã tới Hình Bộ, ngài hà tất ở đây đùa cợt với ta?”
Lục Vĩnh im lặng, Lạc Tử Thương dựa vào ghế và ung dung nói, “Thiên hạ làm gì có bức tường nào mà gió không lọt vào được, Hộ Bộ và Thương Bộ trộm kho bạc đã thành lệ từ lâu.
Lão cá chạch Lưu Xuân nhậm chức này từ tiền triều nên chuyện gì cũng biết.
Biết càng nhiều thì sẽ phun ra càng nhiều thôi.”
Lạc Tử Thương nhìn bàn tay siết chặt chén trà của Lục Vĩnh, y vươn tay rút cái chén ra, ôn hòa bảo, “Lục đại nhân đừng căng thẳng.
Hôm nay ta tới đâu phải để hù dọa ngài, ta đến cứu ngài đấy.”
“Lạc Thái phó nói đùa,” sắc mặt Lục Vĩnh trấn định, “Lưu đại nhân vào Hình Bộ thì liên quan gì tới lão hủ?”
“Lục đại nhân,” Lạc Tử Thương nheo mắt, “ngài đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Ngài cần ta nói trắng ra chuyện ngài cấu kết với Lưu Xuân nuốt trộm kho bạc à? Nếu ngài cảm thấy ta nói chưa rõ, vậy để ta nhắc sơ nhóm người Triệu Cấu thông đồng với ngài thế nào nhé?”
Triệu Cấu chỉ là một kẻ trông coi nhà kho, cái tên này vừa xuất hiện thì sắc mặt Lục Vĩnh tức khắc biến đổi.
Lạc Tử Thương thấy Lục Vĩnh có phản ứng liền bật cười, “Lục đại nhân, chúng ta đã có thể nói chuyện thẳng thắn chưa?”
“Ngươi muốn gì?” Lục Vĩnh rốt cuộc lên tiếng.
Lạc Tử Thương vui vẻ nói, “Thái độ Lục đại nhân thế này là tốt rồi.
Hôm nay ta tới vì muốn liên kết với Lục đại nhân.”
“Liên kết làm gì?”
“Hiện giờ Hình Bộ bắt giữ Lưu Xuân, chuyện kho bạc nhất định sẽ bị tra xét, ngài có nghĩ sắp tới mình sẽ làm gì không?”
“Sao ngươi biết kho bạc nhất định sẽ bị điều tra?” Lục Vĩnh nhíu mày.
Lạc Tử Thương chống cằm, tay vê hạt hướng dương, “Ngài nói xem, nếu không động tay động chân vào kho bạc thì phu nhân của một ti lang ở Thương Bộ có thể đeo noãn ngọc, mặc tơ tằm à?”
Lục Vĩnh không đáp lại, Lạc Tử Thương ném hạt hướng dương vào miệng rồi nói tiếp, “Dù sao cũng phải có người gánh lấy tội danh này.”
“Không phiền ngươi nhọc lòng,” Lục Vĩnh bình tĩnh nói, “Lạc Thái phó lo chuyện của mình là được.”
“Lục đại nhân đừng khách khí thế.” Lạc Tử Thương cười.
“Ta biết ngài tính toán nếu tình hình nguy cấp sẽ nói người ở nhà kho biển thủ, mấy kẻ phía dưới chết thì sự việc được giải quyết.
Nhưng vấn đề là ngài tin mấy lời đó còn Diệp Ngự sử có tin không?”
“Liên quan gì đến Diệp Ngự sử?” Lục Vĩnh cau mày.
Lạc Tử Thương vừa dựa vào ghế vừa nhìn Lục Vĩnh, y nói mà như đang chế giễu, “Chất nhi của Diệp Ngự sử là Diệp Thế An, Diệp Thế An lại là bạn chí cốt vào sinh ra tử với Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư là người cuối cùng kiểm tra sổ sách, Lưu Xuân bị vạch tội vì có xung đột diễn ra tại yến tiệc giữa phu nhân của Cố Cửu Tư và phu nhân của Lưu đại nhân.”
Lạc Tử Thương cười tủm tỉm, “Lục đại nhân nghĩ rốt cuộc vì sao Diệp Ngự sử lại vạch tội Lưu Xuân?”
Lời này vừa vào tai, Lục Vĩnh lập tức biến sắc.
Nếu Lưu Xuân đơn thuần bị bắt giam thì chỉ là chuyện nhỏ, song nếu Cố Cửu Tư đứng sau gài bẫy thì đương nhiên hắn sẽ không chấp nhận cái cớ là người ở dưới tắc trách.
Lục Vĩnh lâm vào tình huống nguy nan, ông ta suy tư hồi lâu rồi nói, “Nếu Lạc Thái phó đã biết nỗi khó xử của Lục mỗ thì tất nhiên hôm nay có chuẩn bị mới đến.
Không biết Lạc Thái phó có cao kiến gì không?”
“Cũng chẳng phải cao kiến gì.” Lạc Tử Thương cười nói, “Chỉ là một kiến nghị mà thôi, nhưng Lạc mỗ trẻ tuổi nên không biết ý tưởng này liệu có dùng được.”
“Lạc Thái phó cứ nói, đừng ngại.” Lục Vĩnh nghiêm túc thỉnh giáo.
Lạc Tử Thương uống ngụm trà, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng lá trúc xào xạc bên ngoài.
Uống xong, Lạc Tử Thương đặt chén trà xuống rồi mới mở miệng, “Tìm người gánh tội là được.”
Lục Vĩnh không nói gì, Lạc Tử Thương liếc nhìn ông ta và dùng giọng điệu thương lượng, “Cố Cửu Tư thì sao?”
Lục Vĩnh nhíu mày, “Cố Cửu Tư chưa từng tham dự những việc này, sợ là không phù hợp.
Đến lúc đám người Lưu Xuân bị tách ra thẩm vấn riêng sẽ dễ dàng để lộ sơ hở.”
“Vậy thì đừng để bọn họ bị thẩm vấn,” Lạc Tử Thương quyết đoán nói.
Lục Vĩnh ngẩn người, ông ta bật thốt, “Sự việc đã thành vụ án thì chắc chắn sẽ bị thẩm vấn.”
Lạc Tử Thương nghe vậy bèn đưa mắt nhìn Lục Vĩnh, y trông có vẻ bất đắc dĩ, “Lục đại nhân, có thể thẩm vấn người sống nhưng chẳng lẽ lại thẩm vấn người chết?”
Sắc mặt Lục Vĩnh biến đổi kịch liệt, Lạc Tử Thương biết ông ta hiểu ý mình.
Y nhìn sắc trời bên ngoài và hững hờ nhận xét, “Trời sắp mưa.”
Nói rồi Lạc Tử Thương đứng dậy, bình tĩnh bảo, “Lục đại nhân, tại hạ về trước, nếu có việc thì đại nhân cứ phái người đưa tin cho tại hạ.
Những việc mà đại nhân không tiện ra tay,” Lạc Tử Thương quay đầu nhìn Lục Vĩnh, nhã nhặn cười, “tại hạ sẽ cống hiến sức lực.”
“Ngươi muốn gì?” Lục Vĩnh nhìn chằm chằm Lạc Tử Thương, khuôn mặt mang theo vài phần phẫn nộ.
Lạc Tử Thương gấp mở cây quạt nhỏ, “Lục đại nhân, trẻ tuổi như tại hạ thì khó mà kiếm ăn ở Đông Đô.
Ta nói vậy chắc Lục đại nhân cũng hiểu.”
Lục Vĩnh trầm mặc trong phút chốc, ông ta đã hiểu ý Lạc Tử Thương.
Nói vậy người trẻ tuổi này biết rõ cho y ở Đông Đô làm thái phó chỉ là kế sách tạm thời của Phạm Hiên, nhưng đến Đông Đô chẳng phải cũng là kế sách tạm thời của y còn gì?
Y muốn mọc rễ nảy mầm ở miếng đất Đông Đô này; Lục Vĩnh – kẻ coi như là mưu sĩ của Phạm Hiên từ thuở ông chỉ là viên quan nhỏ bé – chính là bước đầu tiên.
Sau một hồi, Lục Vĩnh chậm rãi nói, “Ta hiểu ý ngươi, nhưng có một chuyện ta không hiểu.”
“Chuyện gì?”
“Ngươi có thù hận gì với Cố Cửu Tư?”
Lời này khiến Lạc Tử Thương kinh ngạc quay đầu lại, “Thù hận?”
Y bật cười, “Lục đại nhân, hiện giờ ngài muốn giết Lưu Xuân là vì thù hận à?”
Lạc Tử Thương quay đầu đi, y mở cây quạt che khuất nửa khuôn mặt, “Chẳng qua ta phải đá văng cục đá chắn đường mình thôi.
Nói đến thù hận,” Lạc Tử Thương ngẫm nghĩ, “hẳn là bọn họ oán hận ta mới đúng.
Nếu bọn họ oán hận ta thì không có khả năng thành bằng hữu của ta, vậy chỉ có thể làm kẻ địch.”
Lục Vĩnh không nói gì, lát sau ông ta bảo, “Ta đã hiểu.”
“Có cần tại hạ hỗ trợ không?” Lạc Tử Thương nhướn mày.
Mặt Lục Vĩnh bình tĩnh khi nói, “Ta muốn gặp Lưu Xuân.”
Lạc Tử Thương “ồ” một tiếng rồi chậm rãi hỏi, “Đêm nay?”
“Càng sớm càng tốt.”
“Được.” Lạc Tử Thương gật đầu rồi làm động tác mời.
“Mời ngài đi cùng ta.”
Lục Vĩnh ngây người trong giây lát, mặt mũi ông ta sa sầm khi đi theo Lạc Tử Thương ra ngoài.
Lúc lên xe ngựa thấy hai chén trà, Lục Vĩnh rốt cuộc cất tiếng, “Ngươi biết đêm nay ta sẽ đi theo ngươi?”
Lạc Tử Thương khẽ cười, “Lục đại nhân không cần bận tâm mấy chuyện này.” Y đẩy chén trà đến trước mặt Lục Vĩnh, “Uống trà đi.”
Oo———oOo———oΟ
Cố Cửu Tư mới sáng sớm đã dậy.
Đêm qua hắn không ngủ, đầu óc cứ nghĩ mãi về chuyện Lưu Xuân.
Hắn muốn đích thân đến Hình Bộ nên hôm sau hắn hỏi xin Liễu Ngọc Như một bao bạc.
Liễu Ngọc Như chuẩn bị tiền cho hắn, vừa nhìn hắn ăn vừa không khỏi cười, “Cửu Tư của chúng ta trưởng thành, cũng biết dùng tiền rồi.”
Miệng Cố Cửu Tư nhồi nhét sủi cảo, hắn trừng mắt nhìn nàng.
Ăn xong sủi cảo, hắn nhận tiền từ tay Liễu Ngọc Như và kiêu ngạo nói, “Hôm nay gia ra ngoài làm đại sự, không chuẩn bị chút bạc vụn thì sao có thành tựu?”
Liễu Ngọc Như mím môi cười, nàng dõi theo hắn buộc túi tiền trên eo rồi vô cùng cao hứng rời đi.
Chờ Cố Cửu Tư ra khỏi cửa, Ấn Hồng vừa thu dọn chén bát với Liễu Ngọc Như vừa nói, “Cô gia lớn vậy rồi mà chẳng khác gì đứa nhóc.”
“Thế mới tốt.” Liễu Ngọc Như cười.
“Ta ước gì cả đời này chàng đều giữ tính tình trẻ con như vậy.”
Nguồn:
Hai người đang trò chuyện, Mộc Nam bỗng hấp tấp vọt vào phòng.
“Thiếu phu nhân,” Mộc Nam vừa vào đã cuống cuồng nói, “thiếu phu nhân, nguy rồi.”
Liễu Ngọc Như quay đầu lại, nàng cau mày, “Có chuyện gì?”
“Thiếu phu nhân,” giọng Mộc Nam gấp gáp, “người…người của Hình Bộ đến tận cổng áp giải công tử!”.