Trường Phượng Khuynh Nhan



Hoa Dao rất hứng thú liếc Cẩm Nhan một cái.
"Vâng." Thị vệ đáp lại, không hề khách khí chút nào kéo Thẩm Liên Thành lên, trói vào cây cột.
Roi quất vào cơ thể, xé rách cả y phục, phát ra từng tiếng chan chát pha lẫn tiếng kêu thống khổ của Thẩm Liên Thành. Chỉ trong chốc lát, y phục của hắn đã rách tả tơi. Âm thanh khi roi ma sát vào da thịt khiến cho người nghe cảm thấy rợn người. Dần dần, máu tươi nhuộm đỏ cả áo tù màu trắng của Thẩm Liên Thành.
Môi của Thẩm Liên Thành bị cắn đến dính đầy máu, nổi bật trên gương mặt tái nhợt của hắn, tóc cũng xốc xếch, nhìn thấy rất chật vật.
Cẩm Lân lặng lẽ quay đầu nói nhỏ với Hoa Dao: "Hoa Dao, có phải Thẩm Liên Thành đã chọc giận hoàng tỷ không? Ta luôn cảm thấy hoàng tỷ đối với hắn đặc biệt không thích. Ở sân săn bắn cũng vậy. Trước kia rõ ràng nàng rất đề bạt hắn a."
Hoa Dao liếc mắt, không muốn để ý tới Cẩm Lân.
"Hoa Dao, ngươi còn giận ta sao?" Cẩm Lân có chút chột dạ nói.
Hoa Dao trầm mặt, nhưng lại gật đầu một cái.
"Ta chỉ là...không muốn ngươi cùng nữ nhân ở chung với nhau, đấy là việc sai trái." Cẩm Lân giải thích.
Hoa Dao hừ lạnh một tiếng, châm biếm: "Thế thì sao, nam tử đoạn tụ thì được, nữ tử ma kính* thì lại có tội?"
[Ma kính: hay cọ xát kính. Do cả hai đều là phụ nữ, cơ thể giống nhau nên giống như họ đặt một cái gương trước mặt mà cọ xát. Vì thế mới gọi là ma kính.]
Mặt Cẩm Lân đỏ lên, thần sắc lại có chút lúng túng, dừng một chút mới nói: "Nhưng...tại sao lại là nữ tử?"
Khóe mắt Hoa Dao liếc Cẩm Lân một cái, sự tức giận trong lòng lại tăng thêm mấy phần. Nàng chỉ nói: "Nào có nhiều cái tại sao như vậy, chỉ cần ta thích là đủ rồi. Nếu hoàng thượng không thích, ta tự dẫn người rời đi, không xuất hiện ở trước mặt làm ngươi chướng mắt."
"Ấy, ta không có ý đó." Cẩm Lân lên tiếng ngăn cản: "Ta làm sao lại đuổi ngươi đi được."
"Hoàng thượng còn nhớ trước khi ta vào cung, ngươi đã đáp ứng ta chuyện gì không?"
Cẩm Lân ngớ ngẩn, chần chờ một lát rồi mới gật đầu một cái, giọng nói có chút trầm trọng nói: "Ừm. Ta nói không ngăn cản ngươi làm bất kỳ...chuyện gì. Chỉ cần ngươi cảm thấy thích." Giọng nói của Cẩm Lân càng lúc càng nhỏ đi.
"Ta cho là hoàng thượng quý nhân hay quên*, lời ta nói đã sớm ném ra sau ót." Hoa Dao chậm rãi nói.
[Quý nhân hay quên: dùng để chế giễu châm biếm người hay quên.]
"Ta không có..." Cẩm Lân lẩm bẩm: "Ta vẫn luôn nhớ, hy vọng ngươi có được cuộc sống tốt. Nhưng mà, con đường mà ngươi đi cũng không phải là tốt a!"
Hoa Dao nghiêm túc nhìn Cẩm Lân nói: "Ta bây giờ rất tốt. Nếu như hoàng thượng nhất định phải đuổi Ảnh Chi đi, ta cũng sẽ đi cùng nàng. Đối với ta mà nói, nàng chính là niềm vui."
Cẩm Lân kinh ngạc nhìn nhìn Hoa Dao, nhất thời nói không ra lời.
Một lát sau.
"Bẩm công chúa, phạm nhân đã ngất xỉu." Thị vệ đứng bên cạnh ôm quyền nói.
Cẩm Nhan hơi giương mắt, nhìn về Thẩm Liên Thành cả người là máu, thần sắc cũng không hề có bất kỳ sự dao động nào, chỉ trầm ngâm trong giây lát, liền nhàn nhạt nói: "Mới như vậy đã hôn mê? Giội nước đi."
Cẩm Lân ho nhẹ một tiếng, kéo sự chú ý trở về chính sự, quay đầu nhìn về Cẩm Nhan nói: "Hoàng tỷ, nhất định phải như vậy sao? Thẩm Liên Thành là cháu của Thanh phu nhân, cũng xem như là nửa người Thanh gia. Nghiêm hình bức cung như vậy có thể hay không..."
"Hoàng thượng nghĩ quá đơn giản." Ngón tay của Cẩm Nhan gõ nhè nhẹ trên thành ghế, nói: "Ngươi cảm thấy vì sao trước khi đi Hứa Lệnh Văn còn phải đâm Thẩm Liên Thành một đao?"
"Ách, là Trẫm sơ sót." Cẩm Lân nghiêm mặt, vội vàng lấy công chuộc tội, ra lệnh cho thị vệ đang bưng nước tới: "Nhớ xối từ đầu xối xuống, chớ lãng phí nước."
Một chậu nước lạnh từ đầu tưới xuống, ào ào tưới từ trên mặt của Thẩm Liên Thành tưới xuống, nháy mắt liền ướt cả toàn thân. Máu tươi cũng theo nước chậm rãi chảy xuống, lan ra thành vệt nước màu đỏ nhạt trên mặt đất.
Thẩm Liên Thành khó khăn ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng qua một tia oán hận.
"Thẩm Liên Thành, ngươi luôn miệng nói ngươi cùng Hứa Lệnh Văn không có quan hệ, nhưng vì sao hắn muốn mưu hại ngươi?" Cẩm Lân trầm giọng nói.
"Liên Thành...không biết. Nếu Liên Thành quả thật cùng một nhóm với hắn, cớ gì...lại phải rơi vào tình cảnh như vậy?" Giọng nói của Thẩm Liên Thành khàn đục khô khốc như sỏi đá.
"Tuy bổn cung không có chứng cứ, nhưng vẫn luôn cảm thấy ngươi rất khả nghi." Khóe môi Cẩm Nhan mỉm cười, đáy mắt lại lạnh như băng: "Người đâu, tiếp tục đánh."
Lại là một tràng tiếng quất roi vang lên.
Có điều lần này rất nhanh bị một giọng nói hốt hoảng cắt đứt.
"Cẩm Nhan! Ngươi đang làm gì!"
Cẩm Nhan vừa nghe đến giọng nói ấy, thân thể chấn động, trong mắt lóe lên một chút kinh ngạc cùng khó nén được sự hoảng loạn, vội vàng quay đầu sang.
Nàng nhìn thấy Thanh Nhược đứng ở cửa, gương mặt trắng bệch, đáy mắt hiện lên vẻ kinh sợ. Dần dần, trong con ngươi đen láy kia thấm đuộm muôn vàn khổ sở.
Cẩm Nhan nhìn Thanh Nhược bước từng bước nặng trĩu đi đến, không biết là do thân thể khó chịu hay do bị đả kích quá lớn mà có chút lảo đảo.
"Nhược nhi..." Con ngươi Cẩm Nhan trở nên sâu thẳm, giọng nói cũng có chút trầm thấp.
Trong lòng Hoa Dao thầm nói một tiếng không tốt.
Quả nhiên, Thanh Nhược đã run rẩy giơ ngón tay chỉ hướng Cẩm Nhan, giọng nói cũng run run: "Ngươi đang làm gì? Nghiêm hình bức cung?"
"Nhược nhi." Cẩm Nhan đứng lên, đưa tay muốn vịn vai của Thanh Nhược.
Thanh Nhược lại lui về sau một bước, tránh được tay của Cẩm Nhan. Sau đó nàng nhìn chằm chằm Cẩm Nhan một lát, rồi đi về phía Thẩm Liên Thành.
Cẩm Lân ở một bên nhìn thấy mà đầu óc mơ hồ, vừa định mở miệng hỏi thăm, thì đã bị Hoa Dao âm thầm kéo kéo ống tay áo, ngăn trở hắn lên tiếng.
Thị vệ cầm roi ra hiệu nhìn Cẩm Nhan một cái, thấy công chúa khẽ lắc đầu, vì vậy cũng không tiến lên ngăn cản.
Thanh Nhược đi tới trước mặt Thẩm Liên Thành, nước mắt lăn dài trên mặt, giọng nói run rẩy: "Thật xin lỗi..." chỉ vừa mới mở miệng, nàng đã nghẹn ngào, không thể nói thành lời.
Thẩm Liên Thành mở ra đôi mắt bị mồ hôi thấm ướt, khó khăn nở nụ cười với Thanh Nhược, hé miệng, nhưng lại không thể phát ra tiếng, đành phải cố gắng lắc đầu một cái, ý bảo mình không sao.
Thanh Nhược đưa tay ra vừa khóc vừa bắt đầu tháo sợi dây trên cổ tay của Thẩm Liên Thành ra.
"Hoàng tỷ, chuyện này......" Cẩm Lân nhịn một chút, nhưng vẫn không thể nhịn được nữa, cảm thấy không khí này thật quỷ dị, nhất thời cũng không dám lớn tiếng quát Thanh Nhược, chỉ hướng Cẩm Nhan hỏi thăm.
Cẩm Nhan phất tay: "Để cho nàng làm."
Tiếng nói vừa dứt, liền mỏi mệt rũ tay xuống, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người cả hai.
Sợi dây trên tay Thẩm Liên Thành vừa tháo lỏng, cả người hắn liền khụy xuống đất, được Thanh Nhược vịn lại. Dù sao Thẩm Liên Thành thân thể cường tráng, kéo Thanh Nhược lảo đảo một cái, sau đó cùng ngồi xổm xuống, nàng để cho Thẩm Liên Thành nửa ngồi nửa tựa vào lồng ngực mình mới ổn định được.
Làm cho trên y phục màu xanh kia cũng dính vết máu nhàn nhạt.
"Thật xin lỗi...đều là Nhược nhi hại huynh." Nước mắt Thanh Nhược không ngừng rơi xuống trên người Thẩm Liên Thành, cảm giác áy náy không ngừng hành hạ nàng.
"Đừng khóc..." Thẩm Liên Thành cuối cùng cũng nặn ra được hai chữ, vậy mà ngay sau đó máu liền tràn ra ở khóe miệng, vừa đúng lúc rơi vào trên mu bàn tay của Thanh Nhược, lách tách một tiếng, bắn lên thành một đóa huyết hoa nhỏ.
"Liên Thành biểu ca...huynh nhất định không thể có chuyện..." Thanh Nhược cúi đầu thật thấp, khóc đến không thể tự kiềm chế.
Thẩm Liên Thành lắc đầu một cái: "Có thể thấy được...tiểu Nhược nhi...ta rất...cao hứng. Đừng khóc..."
Thẩm Liên Thành cố sức hướng Thanh Nhược mỉm cười, sau đó liền hôn mê bất tỉnh trong lòng Thanh Nhược.
Thanh Nhược khóc hồi lâu. Sau lưng đã hoàn toàn yên tĩnh.
Thanh Nhược đột nhiên nghiêng đầu, chậm rãi đứng lên, hung hăng trừng Cẩm Nhan.
"Vì sao ngươi phải làm như vậy?"
Cẩm Nhan hơi nhíu mày, cũng không để ý tới câu hỏi của Thanh Nhược, mà hỏi ngược lại: "Tại sao ngươi tới đây?"
"Ha, ngươi tất nhiên không muốn để ta tới đây!" Thanh Nhược cười khổ. Đột nhiên, nàng tựa như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt tuyệt vọng, "Tối hôm qua là ngươi cố ý..."
Cẩm Nhan lập tức liền hiểu Thanh Nhược đang suy nghĩ cái gì, nhíu chặt lông mày, giọng nói kiên quyết: "Ta không có!" Tiếng nói vừa dứt, giọng nói lại nhu hòa một chút, thở dài nói: "Nhược nhi, tại sao ngươi lại nghĩ như vậy."
"Ngươi muốn ta nghĩ thế nào? Liên Thành biểu ca còn chưa định tội, ngươi liền bắt đầu đại hình phục vụ! Ngươi dám nói ngươi không có một chút tư tâm nào? Trong lúc ta ở trong phòng chờ ngươi, thì ngươi lại ở đây âm thầm đánh người thân của ta!" Thanh Nhược đỏ mắt, cắn răng nghiến lợi nói: "Được lắm công chúa, cho tới bây giờ ta vẫn không đoán được ý nghĩ của ngươi! Ngươi thông minh như vậy, muốn lừa gạt ta, chỉ là chuyện cỏn con! Sau đó, ngươi lại trở về cái gì cũng đều không nói với ta, tiếp tục cùng ta thân thiết! Giống như chưa từng phát sinh chuyện gì!"
Cẩm Nhan nghe vậy sắc mặt trắng bệch.
Cẩm Lân ở một bên không thể tin nổi mà trợn to mắt.
Hoa Dao thầm than một tiếng.
"Ngươi nghĩ như vậy?" Cẩm Nhan mở miệng hỏi, đáy mắt tràn ngập bão táp.
"Là ngươi ép ta nghĩ như vậy! Nếu không phải bởi vì sự kiện săn bắn kia làm trong lòng ngươi có khúc mắc, thì như thế nào lại như thế!" Thanh Nhược mất hết lý trí, cũng không quan tâm bên cạnh còn có người khác. Nàng chỉ cảm thấy lồng ngực tựa như bị thiêu đốt, ngọn lửa cứ cắn nuốt trái tim của mình, dường như muốn đem nó hóa thành tro bụi, tất cả tâm tình cũng trào lên, không thể nào kiềm chế, hoàn toàn nhấn chìm một chút thần trí ít ỏi còn sót lại.
Cẩm Nhan nhìn ánh mắt của Thanh Nhược, nhẹ nhàng nói: Ta thừa nhận trong lòng ta có khúc mắc. Có điều, ngươi không khỏi quá đề cao bản thân mình sao? Làm sao ngươi biết ta không có chứng cứ? Hơn nữa, ta nghiêm hình bức cung khi nào thì cần phải trưng cầu ý kiến của ngươi?"
Thanh Nhược dường như không ngờ tới Cẩm Nhan sẽ nói như vậy, cả người hoảng sợ lui lại một bước, sắc mặt cũng giống như Thẩm Liên Thành tái nhợt không còn một hột máu.
Nhưng mà sắc mặt Cẩm Nhan cũng không tốt hơn bao nhiêu. Chỉ là, nét mặt của nàng vẫn điềm tĩnh tự nhiên, sắc mặt bình tĩnh đến mức không có chút sơ hở nào. Lời nói chậm rãi mà sắc nhọn vẫn còn đang tiếp tục.
"Thẩm Liên Thành là phạm nhân, ta tra hỏi phạm nhân thì sao lại có lỗi? Chỉ cần là có nguy hại đến hoàng thất, thì cho dù giết lầm một ngàn, cũng không thể bỏ qua cho một. Cho dù cái gì ta cũng không nói, thì như thế nào? Ngược lại ngươi! Ngươi đừng quên thân phận và hoàn cảnh của mình!"
Thân thể Thanh Nhược không thể ức chế nữa mà run rẩy. Lời nói lạnh lùng của Cẩm Nhan vẫn còn vang vọng bên tai, có vẻ không chân thật. Mà gương mặt bình tĩnh lãnh khốc của nữ tử trước mắt càng làm cho lòng người rét lạnh, khí chất cao quý bẩm sinh kia mang theo uy thế nặng nề đè lên ngực Thanh Nhược, để cho nàng có chút nghẹt thở, chỉ có thể thở từng ngụm từng ngụm. Mà cổ họng đã sớm bị rất nhiều thứ chận lại, không cách nào phát ra âm thanh.
Nàng cơ hồ không thể nào tưởng tượng được, nữ tử cúi người nở nụ cười dịu dàng với mình, nắm đầu ngón tay của mình, sau đó lật bàn tay, cùng mình mười ngón tay tương khấu của mấy canh giờ trước cùng nữ tử lạnh lùng sơ ly lúc này lại là cùng một người.
Trái tim tựa như bị nghiền nát, đau đến gần như chết lặng.
Sự trầm mặc đến vô biên vô tận.
Hồi lâu sau. Thanh Nhược mới đột nhiên nất lên một tiếng nghẹn ngào.
Sau đó chậm rãi hướng về phía Cẩm Nhan quỳ xuống.
Cùng lúc đó, đáy mắt Cẩm Nhan càng trở nên sâu hơn nhưng vẫn không có bất kỳ động tác nào, hai tay vẫn chắp sau lưng, sống lưng thẳng tắp.
"Kính xin công chúa tha cho Thẩm Liên Thành một mạng. Thanh Nhược nguyện lấy tính mệnh bảo đảm."
Giọng nói của Thanh Nhược vẫn nghẹn ngào nhưng lại mang theo sự kiên định khác thường.
Cẩm Nhan trầm mặc không nói một lời.
Một bên Hoa Dao không thể nhìn nổi nữa, đứng dậy.
"Được rồi được rồi, hôm nay thẩm tra cũng đã nhiều, hay là tạm ngừng trước đã?"
Nói xong, nàng cũng không quên kéo kéo Cẩm Lân.
Lúc này Cẩm Lân mới phản ứng kịp, hắn thở phào một cái, thầm nói cũng may là không phải như mình đã nghĩ, sau đó tiếp thu được ám hiệu của Hoa Dao, tuy hắn không hiểu, nhưng vẫn làm theo, nói với thị vệ: "Hôm nay đến đây thôi."
"Thỉnh cầu hoàng thượng ban thuốc." Giọng nói của Thanh Nhược lại vang lên.
Cẩm Lân ngẩn ra, liếc nhìn Hoa Dao, thấy nàng bất đắc dĩ gật đầu một cái, liền cũng cho phép.
"Hoàng tỷ, Thanh Nhược cô nương, chúng ta về trước thôi." Cẩm Lân nói .
"Xin hoàng thượng thành toàn. Thanh Nhược muốn ở lại với Liên Thành biểu ca một lát, xong rồi ta sẽ tự rời đi." Từ đầu đến cuối, Thanh Nhược đều không hề ngẩng đầu nhìn Cẩm Nhan một lần.
Cẩm Nhan không thể nhìn ra manh mối nào, chỉ nhìnThanh Nhược một cái, liền dẫn đầu bước ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui