Trường Phượng Khuynh Nhan

Ngày hôm sau, Thanh Nhược trở lại Thanh phủ.
Trong khoảng thời gian này, nàng phải ở trong nhà chờ hai ngày. Trong hai ngày đó, họ hàng gần xa lần lượt xoay quanh bên người nàng. Thẩm Vân thì bận rộn vì sinh nhật mười lăm tuổi của Thanh Nhược, dự định thật tốt vì nàng ăn mừng một bữa, lấy đó để an ủi nỗi khổ nhớ con của mình. Tuy Thanh Linh tính tình lạnh lùng, nhưng cũng nghe lời mẫu thân, bồi bênh cạnh tỷ tỷ. Thanh Thành vừa hoàn thành xong việc biên soạn sử điển, hiện giờ mới có được chút thời gian rảnh rỗi, nên số lần Thanh Nhược gặp được đại ca ở trong nhà cũng nhiều hơn trước. Chỉ có Thanh Liệt vẫn còn đang xử lý công việc hậu chiến, nhất thời không kịp trở về, nhưng chuyện này cũng đã nằm trong dự liệu của mọi người.
Hai ngày này, Thanh Nhược chỉ chăm sóc hoa cỏ trong sân của mình. Đã lâu không thấy, nhưng chúng đều được chăm sóc rất tốt, không chút nào bởi vì không có chủ nhân mà bị khô héo. Mỗi ngày sau khi dùng bữa xong, Thẩm Vân đều kéo Thanh Nhược trò chuyện mấy việc trong nhà. Thanh Vũ thấy Thanh Nhược trở lại, tuy không nói gì, nhưng nụ cười trên mặt hiển nhiên nhiều hơn, ánh mắt cũng ôn hòa không ít. Trước kia, Thanh Nhược sợ nhất là người phụ thân nghiêm khắc này, bây giờ nhìn thấy trên tóc mai của nam tử kiên nghị cường tráng trong ấn tượng kia cũng đã bắt đầu pha sương, Thanh Nhược nhìn thấy có chút đau lòng.
Thời gian thấm thoát trôi qua, sinh nhật của Thanh Nhược cũng đã đến.
Sáng sớm, Thanh Nhược liền bị Thanh Linh đánh thức.
"Tỷ tỷ, thức đậy rửa mặt thôi. Tân khách sắp tới rồi." Thanh Linh nói.
Quả nhiên, nàng rửa mặt xong, vừa ra khỏi cửa thì đã có họ hàng thân thích liên tiếp qua tới.
Tuy Thanh gia không phải là đại gia tộc con đàn cháu đống, nhưng họ hàng thân thích hai bên cộng lại cũng ước chừng có đến mấy chục người. May mắn là Thanh phủ cũng khá lớn, trong vườn hoa bày mười bàn, ngược lại cũng đủ chỗ. Trong số những tân khách được mời đến cũng có một ít thế gia có giao hảo với Thanh gia, đi cùng với một hai thân quyến của mình, cười híp mắt hướng Thanh Nhược chào hỏi. Phần lớn những người này đều là phú hào quý tộc, cẩm y rộng bào, lễ phép chu đáo, khiến cho bầu không khí cũng trở nên rất hài hòa.
Trong này có rất nhiều người mà Thanh Nhược quen biết, thường ngày cũng có qua lại với nàng, người đến càng lúc càng nhiều, chào hỏi hết thúc bá lại đến ca ca tỷ tỷ, đầu thu thời tiết hơi lạnh thế mà trán của nàng cũng hơi đổ mồ hôi, gò má không khỏi có chút ửng hồng.
Chỉ chốc lát, người đã ngồi gần một nửa. Mặt trời cũng bắt đầu lên cao.
Bỗng, ngoài cửa truyền tới giọng nói hốt hoảng của quản gia.
"Tham kiến công chúa!"
Thanh Nhược quay đầu nhìn sáng, đúng lúc nhìn thấy Cẩm Nhan hướng quản gia đang quỳ dưới đất phất tay một cái, dường như ý bảo hắn miễn lễ. Sau đó giương mắt, tầm mắt nhìn thẳng vào mắt Thanh Nhược.
Vạt nắng an tĩnh chiếu rọi giữa hai người, tựa như tất cả sự hỗn loạn xung quanh đều thối lui trong nháy mắt, chỉ còn lại ánh mắt đan vào nhau.
Bên môi Cẩm Nhan hiện ra ý cười nhàn nhạt, sau đó cất bước đi vào.
Thẩm Vân đang sắp xếp chỗ ngồi cho tân khách thấy Trường Phượng công chúa dẫn theo Minh Châu công chúa đến, liền vội vàng bước ra nghênh đón.
Thẩm Vân đang định hành lễ, thì được Cẩm Nhan đở lên, mỉm cười lắc đầu nói: "Thanh phu nhân không cần như vậy. Hôm nay Cẩm Nhan chỉ là bằng hữu của Nhược nhi, đến đây tham dự sinh nhật của nàng mà thôi, tất cả lễ nghi có thể miễn."
"Vâng."
Thẩm Vân gật đầu một cái, dẫn Cẩm Nhan đến bàn của gia chủ bên kia: "Hai vị công chúa, xin mời bên này."
"Được." Cẩm Nhan đáp lời, khóe mắt liếc Thanh Nhược bên cạnh, ý cười trên môi càng lúc càng nồng, bước theo Thẩm Vân.
Bàn tiệc là bàn tròn, vì vậy cũng không phân biệt thượng vị hạ vị. Cẩm Nhan tùy ý ngồi xuống một chỗ, Cẩm Viện dĩ nhiên ngồi ở bên cạnh nàng. Cẩm Nhan hướng Thẩm Vân cười ôn hòa, nói: "Thanh phu nhân cứ làm việc của mình, hôm nay tân khách đến đông, chớ vì ta mà làm chậm trễ. "
"Vậy công chúa xin cứ tự nhiên, để ta kêu Nhược nhi đến bồi ngươi." Thẩm Vân nói xong liền nhìn Thanh Nhược nói: "Nhược nhi, con phụng bồi công chúa trước đi, tân khách để mẹ tới ứng phó là được."
"Dạ." Thanh Nhược ngoan ngoãn gật đầu.
Khi Thanh Nhược ngồi xuống bên cạnh Cẩm Nhan, nhìn thấy trong mắt Cẩm Nhan ngậm cười nhìn nàng.
"A...sao ngươi lại tới đây?" Thanh Nhược bị nhìn đến mức có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng ngập ngừng nói.
"Tất nhiên ta phải tới." Cẩm Nhan nhếch môi: "Ngày quan trọng như vậy, không tới sẽ bị người khác oán giận mất."
Nói xong, tầm mắt cười như không cười rơi vào trên người Thanh Nhược.
Mặt Thanh Nhược ửng đỏ, không tiếp lời.
Một bên Cẩm Viện không chịu nổi ôm cánh tay run rẩy nói: "Lạnh quá."
Thanh Nhược nghe vậy, phản ứng kịp, mặt càng đỏ hơn.
Cẩm Nhan liếc Cẩm Viện một cái, chậm rãi nói: "Không phải muội muốn đi tìm Thanh Linh sao?"
"Dạ dạ dạ." Cẩm Viện bĩu môi, nhảy xuống ghế, phất tay một cái nói: "Muội sẽ đi liền." Nói xong, nàng nghịch ngợm hướng Thanh Nhược nháy mắt mấy cái, nói bổ sung: "Thanh Nhược tỷ tỷ, khí thế không thể yếu a!" Nói xong, làm như sợ Cẩm Nhan trách phạt, cười hì hì lao ra ngoài như một làn khói, chạy đi tìm Thanh Linh.
Cẩm Nhan bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nhìn bóng lưng của Cẩm Viện, đáy mắt đều là ấm áp vui vẻ.
Hai người đã không gặp hai ngày, lúc này tuy chỉ mới gặp mặt nhưng cũng cảm thấy rất vui vẻ. Trên bàn của gia chủ còn chưa có ai ngồi, lại thêm Cẩm Viện đã rời khỏi, hiện giờ liền chỉ còn hai người ngồi. Hai người ngồi sát bên nhau cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện, nét mặt chăm chú mà ấm áp.
Thời gian tươi đẹp lại luôn trôi qua rất mau. Một giọng nói vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh mật giữa hai người.
"Tiểu Nhược nhi."
Thanh Nhược bị kinh động, kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Liên Thành đang đứng cách đó hai bước chân.
Cẩm Nhan xoay người lại, nhìn về Thẩm Liên Thành ở sau lưng, ánh mắt bỗng chốc tối lại.
Vết roi trên người Thẩm Liên Thành chỉ là vết thương ngoài da, có điều thoạt nhìn đáng sợ chút thôi, đối với người tập võ như hắn mà nói, tốc độ khép miệng vết thương cũng được xem là nhanh. Nhưng mắt cá chân thì nặng hơn, bởi vì động đến xương, nên di chuyển cũng có nhiều bất tiện. Lần này, hắn vốn được khuyên không cần qua đây, nhưng Thẩm Liên Thành vẫn kiên quyết muốn đến chúc mừng sinh nhật Thanh Nhược. Vừa vào cửa, hắn liền nhìn thấy Thanh Nhược đang cùng với một nữ tử mặc y phục màu trắng nói chuyện, không nhịn được lên tiếng gọi. Giây phút khi nữ tử mặc y phục màu trắng đó quay đầu lại, hắn không khỏi có chút kinh sợ, đành phải lúng túng hướng Cẩm Nhan gật đầu, nói: "Công chúa."
Cẩm Nhan nhẹ nhàng từ trong mũi ừ một tiếng.
Thanh Nhược cẩn thận liếc Cẩm Nhan một cái, lại nhìn thấy Thẩm Liên Thành suy sụp rất nhiều, vẻ mặt tiều tụy, vẫn là cảm thấy không đành lòng, chần chừ mở miệng gọi: "Liên Thành biểu ca, huynh cũng tới."
Trên mặt Thẩm Liên Thành phát ra ánh sáng, bước hai bước lên phía trước.
Bước chân quả nhiên có chút lảo đảo.
"Liên Thành biểu ca, cẩn thận chút. Huynh...tìm muội có việc sao?" Thanh Nhược dĩ nhiên có thể cảm nhận được người bên cạnh yên tĩnh lại, nhắm mắt hỏi.
Đáy mắt Thẩm Liên Thành thoáng qua một tia ảm đạm, nói: "Ta chỉ là...tới xem tiểu Nhược nhi một chút thôi."
Thanh Nhược cũng cảm thấy lời nói của mình có chút làm tổn thương người ta, nhưng lại sợ Cẩm Nhan không vui, vì vậy rất khó xử.
Đúng vào lúc này, Cẩm Nhan mở miệng, giọng nói bình thản: "Xem ra thân thể của ngươi khôi phục cũng không tệ? Còn có thể đi ra ngoài."
Thẩm Liên Thành nghe vậy trong mắt lóe lên một tia phẫn nộ, nhưng cuối cùng vẫn bị áp chế xuống, chỉ cúi đầu đáp: "Nhờ phúc của công chúa, tạm ổn."
Cẩm Nhan hừ một tiếng, trên người tỏa ra khí tức lạnh như băng.
Thanh Nhược thấy mùi thuốc súng trên người hai người càng nồng hơn, vội vàng lên tiếng cắt đứt: "Được rồi. Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi. Liên Thành...biểu ca, huynh hãy đến chỗ Thẩm đại bá trước đi."
Thẩm Liên Thành khẽ thở dài, nói: "Ta biết. Ta đến đây chỉ vì muốn đem lễ vật tự tay giao cho tiểu Nhược nhi."
Vì muốn đuổi Thẩm Liên Thành đi mau một chút mà Thanh Nhược có chút không kịp chờ đợi nói tiếp: "Là gì?"
Cẩm Nhan nhìn dáng vẻ có chút vội vàng của Thanh Nhược, môi mỏng mím thành một đường.
Từ trong lồng ngực, Thẩm Liên Thành chậm rãi lấy ra một túi cẩm nang, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Thanh Nhược: "Tiểu Nhược nhi, ta biết muội không thiếu thứ gì. Trong cẩm nang này là phù bình an mà ta cầu xin ở ba mươi ba ngôi đền cho muội, hy vọng muội...có thể thích." Nói xong, hắn khập khiễng đi về phía trước mấy bước, đem cẩm nang đưa tới trước mặt Thanh Nhược.
Tuy Thanh Nhược cảm thấy có chút cảm động, nhưng khí tức bên cạnh càng lúc càng lạnh như băng kia đem một chút cảm động này cũng đều toàn bộ tan biến, chỉ còn lại sự lúng túng. Thanh Nhược len lén nhìn Cẩm Nhan một cái, thấy mặt nàng không hề có cảm xúc, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm túi cẩm nang trước mặt mình, nàng cảm thấy mồ hôi lạnh chảy xuống, vội vàng nhận lấy túi cẩm nang kia, cũng không dám bỏ vào ngực áo, miễn cưỡng mỉm cười với Thẩm Liên Thành nói: "Cám ơn. Muội nhận."
Trên mặt Thẩm Liên Thành lập tức tươi cười sáng lạn, dung mạo tuấn tú anh khí kia cũng tỏa sáng rực rỡ.
"Ừm." Thẩm Liên Thành gật đầu một cái, nói: "Tiểu Nhược nhi...lễ vật này tuy không đáng giá, nhưng nó cũng là tấm lòng của ta. Muội có thể mở cẩm nang ra xem một chút, trong phù bình an này là đại sư ở chùa Bạch Mã tự tay soạn viết kinh văn."
Thanh Nhược nhìn ánh mắt tràn đầy hi vọng của Thẩm Liên Thành, chần chừ một lát, vẫn là mở ra. Nàng biết Thẩm Liên Thành là một người cố chấp, điều này có thể thấy rõ ngay từ lúc hắn ở sân săn bắn cầu hôn và lúc bị tra hỏi. Nàng cũng mong có thể giải quyết chuyện này nhanh một chút, để không khiến cho tầm mắt bên cạnh đâm người như vậy.
Ngay khi mở túi cẩm nang ra, một mùi thơm xông vào mũi. Mùi hương dễ chịu của đàn hương hòa lẫn với một loại hương thơm nhàn nhạt ngọt ngào khác tạo thành một mùi thơm rất dễ chịu. Thanh Nhược không nhịn được lại ngửi một cái, rồi mới lấy tấm phù bình an màu vàng kia ra.
Quả thật như Thẩm Liên Thành nói, mặt sau của phù bình an viết kinh văn bằng chữ Phạn, nét chữ nhìn rất đoan chính trang nghiêm.
Thanh Nhược chỉ nhìn vài lần, liền ngẩng đầu hướng Thẩm Liên Thành cười nói: "Vâng, làm phiền Liên Thành biểu ca rồi." Nói xong, nàng giả vờ nhìn xung quanh một vòng, nói: "Tân khách cũng đã đến đông đủ, huynh về chỗ ngồi trước đi, đứng nhiều sẽ làm chân khó bình phục hơn."
Thẩm Liên Thành nghe vậy tất nhiên rất vui vẻ, gật đầu một cái mới rời đi.
Thanh Nhược nhìn Thẩm Liên Thành rời đi, rốt cuộc thở phào một hơi, quay đầu nhìn về Cẩm Nhan, có chút lúng túng giải thích: "Cẩm Nhan, ta..."
"Ta biết." Cẩm Nhan mở miệng cắt lời Thanh Nhược, sắc mặt hòa hoãn một chút, giương mắt liếc Thanh Nhược, sau đó tầm mắt rơi vào phù bình an trên tay Thanh Nhược.
Thanh Nhược giống như bị chạm điện, nhất thời cũng không biết nên xử lý túi cẩm nang và phù bình an trên tay như thế nào.
Cẩm Nhan cũng đã đưa tay, chậm rãi lấy phù bình an. Sau đó nàng đột nhiên bóp chặt phù bình an trong lòng bàn tay, rồi dửng dưng nhét vào tay áo của mình.
"Phù bình an này sẽ do ta bảo quản."
Thanh Nhược dĩ nhiên không dám khước từ, nàng biết rõ Cẩm Nhan nói bảo quản là có nghĩa gì, nhưng cũng không quá để tâm, chỉ cần nàng không tức giận là được rồi. Thanh Nhược len lén liếc nhìn Thẩm Liên Thành, vừa vặn bắt gặp hắn cũng đang nhìn về phía này. Thẩm Liên Thành cách người qua lại hướng Thanh Nhược mỉm cười, Thanh Nhược nhất thời chột dạ vội vàng quay đầu lại, cầu nguyện hắn không nhìn thấy cảnh Cẩm Nhan lấy phù bình an vừa rồi. Rồi lại nghĩ nếu hắn cười với mình, vậy chắc là không thấy rồi? 
Cẩm Nhan nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi lấy luôn cả túi cẩm nang trên tay Thanh Nhược, cùng nhét vào ống tay áo.
Thanh Nhược nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Cẩm Nhan khi làm những việc này, không biết sao lại đột nhiên cảm thấy rất đáng yêu, không nhịn được khẽ cười lên.
Cẩm Nhan tỉnh bơ liếc Thanh Nhược một cái, nhỏ giọng nói: "Nhược nhi đang vuốt râu hùm sao? Hử?"
Thanh Nhược vội vàng ngưng cười, nhưng đáy mắt vẫn còn ngậm ý cười, giả vờ sợ sệt lắc đầu một cái.
Cẩm Nhan hài lòng vỗ vỗ đầu Thanh Nhược: "Vậy mới ngoan. Trẻ con phải nghe lời mới có kẹo ăn."
Thanh Nhược nhăn mũi một cái, lẩm bẩm nói: "Ai là trẻ con", rổi lại bỗng nhiên dường như nghĩ tới điều gì, ánh mắt nhất thời sáng lên, hỏi: "Cẩm Nhan, lễ vật của ngươi đâu?"
"Lễ vật?" Cẩm Nhan nhíu mày: "Ta cũng đã là người của ngươi rồi, lễ vật này còn chưa đủ sao?"
Thanh Nhược nghe vậy, trong đầu không khỏi nhớ lại một đêm trước khi xa nhau kia, lập tức liền không nhịn được đỏ mặt, giận nói: "Thật không biết xấu hồ."
Cẩm Nhan cười lên: "Được rồi, không làm khó ngươi nữa. Lễ vật, ta tất nhiên có mang theo. Nhưng ngươi phải đoán một chút nhé?"
"Ta làm sao đoán được tâm tư của Trường Phượng công chúa." Thanh Nhược tất nhiên rất nhanh bỏ qua.
"Thật là không thú vị." Cẩm Nhan bất đắc dĩ nói, sau đó từ trong ngực lấy ra một món đồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui