Trường Phượng Khuynh Nhan


Nhóm người Bạch Phong nghe vậy đều rơi vào trầm mặc.
Hoa Dao vẫn là vẻ mặt vui cười, thân thể tự nhiên dựa sát vào lồng ngực Ninh Ảnh Chi đang ngồi bên cạnh: "Ảnh Chi nhớ phải bảo vệ ta nha. Bổn cô nương xinh đẹp như vậy, nếu bị quỷ chiếm tiện nghi quả thật không tốt chút nào."
Bạch Phong nghe vậy có chút kích động muốn trợn mắt, quay đầu nhìn thấy Ninh Ảnh Chi vẫn ngồi thẳng tắp, sắc mặt không thay đổi, trong lòng thầm than quả nhiên bản thân định lực không bằng, không thể không bội phục.
"Thế gian này làm gì có quỷ." Ninh Ảnh Chi nhàn nhạt nói, tầm mắt cũng không rơi vào người trong ngực.
"Sao lại không có. Ta đã từng nhìn thấy, con quỷ kia mặt xanh nanh vàng, mắt như chuông đồng, miệng lớn như cái chậu, môi đỏ như máu, màu da, màu da thì tái nhợt y như ngươi vậy." Giọng nói vốn đang nghiêm chỉnh, đến câu cuối lại mang ý cười, đồng thời không quên đưa tay xoa lên gương mặt tái nhợt của Ninh Ảnh Chi.
Ở một bên, Thanh Nhược nghe vậy trong đầu đã tự nhiên xuất hiện hình ảnh con quỷ mà Hoa Dao miêu tả, không khỏi có chút sợ hãi: "thật, thật sự có quỷ sao?"
Cẩm Nhan tức giận liếc Hoa Dao đang cười rũ rượi trong ngực Ninh Ảnh Chi, đưa tay vỗ vỗ bả vai Thanh Nhược trấn an nói: "đừng sợ, nàng chỉ nói lung tung thôi. Trên đời này làm gì có quỷ."
Thanh Nhược thấy Hoa Dao cười thành như vậy, liền biết là chỉ có nàng tưởng thật, hơi lúng túng ngồi yên một chỗ. Tuy nói như thế, nhưng nàng vẫn còn chút kinh hãi. Nàng nhanh chóng nhìn qua Cẩm Nhan, môi mấp máy nhưng không thành câu, rồi lại cúi đầu xuống.
"Nhược nhi muốn nói gì?" Cẩm Nhan nhìn thấy Thanh Nhược như vậy, cúi đầu hỏi.
Một bên Hoa Dao mang theo ý cười khó mà kìm nén nổi, nói: "tiểu Thanh Nhược chắc chắn là muốn nói tối nay có thể ngủ chung với ngươi được không. Ha ha."
Vẻ mặt Cẩm Nhan trở nên dịu dàng, khóe môi mang theo độ cong: "Nhược nhi muốn chung phòng với ta sao?"
Thanh Nhược nghe vậy càng lúc càng lúng túng, chống chế nói: "Cái gì, làm gì có chuyện đó. Ta mới không có!" Khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên.
Cẩm Nhan tiến đến bên tai Thanh Nhược nói nhỏ: "Ừ, vậy xem ra là Cẩm Nhan tự mình đa tình rồi. Vốn còn muốn cùng Nhược nhi chung phòng, nếu Nhược nhi không muốn, vậy ta cũng không ép buộc."
Thanh Nhược đỏ mặt ngập ngừng không nói lời nào, chỉ có thể thầm sốt ruột trong lòng, oán giận bản thân nhất thời mạnh miệng. Vừa rồi nghe tiểu nhị nói, nàng liền cảm thấy khắp cả thôn đều toát ra không khí quỷ dị, khách điếm này cũng như thế, đại sảnh không có lấy một khách nhân, âm u khiến cho người ta cảm giác không được thoải mái. Nếu thật phải nằm trong bóng tối một mình, nàng phải làm sao đây.
Một bên, Hoa Dao lại cười nói với Ninh Ảnh Chi: "Ảnh Chi cùng ta một phòng đi, ta thật rất sợ." Nói xong, lại nhìn nhìn Thanh Nhược tiến thoái lưỡng nan, cười càng lúc càng vui vẻ.
Thanh Nhược tất nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của Hoa Dao, gấp đến nổi không nhịn được kéo vạt áo của Cẩm Nhan.
Trong mắt Cẩm Nhan ngậm cười, ngoài miệng lại đứng đắn trách cứ Hoa Dao: "Hoa Dao, đừng trêu Nhược nhi nữa. Còn về phần quỷ, sợ rằng ngươi cũng không thua gì nó. Nói nữa cũng không ai cùng ngươi cướp người." Nói xong, lại nhìn một vòng nói, "mọi người vẫn nên cẩn thận là trên hết, Bạch Phong, ngươi cùng phòng với Mặc Vũ."
"Vâng." Bạch Phong cùng Mặc Vũ ứng tiếng.
Cơm nước xong. Mọi người liền trở về phòng, đêm đã dần khuya. Phòng của các nàng đều sát vách, để dễ chiếu ứng lẫn nhau.

Căn phòng không lớn, giường cũng nhỏ. May là mọi người đều không mập, vì vậy miễn cưỡng cũng có thể nằm được. Đương nhiên, có vài người trái lại rất thỏa mãn.
Lúc này, Hoa Dao liền nhân cơ hội dựa sát vào người Ninh Ảnh Chi, gần như nửa người nằm lên người nàng, để tiện hành động.
"ta vẫn nên nằm dưới đất thôi." Ngực của Ninh Ảnh Chi bị Hoa Dao đè ép đến có chút thở không nổi, nhẫn nại nói.
"người ta không muốn ngủ một mình. Như vậy không phải rất tốt sao." Đầu Hoa Dao dựa vào ngực Ninh Ảnh Chi, cười khanh khách nói, "đây là trời cao muốn cho chúng ta thân cận hơn một chút."
Ninh Ảnh Chi có chút bất đắc dĩ, cũng biết người này rất khó đối phó, liền dự định nhắm mắt ngủ.
"Ôi. Thời tiết này thật là càng ngày càng nóng a."
Bên tai truyền tới lời của ai đó, đồng thời vang lên tiếng quần áo xột xoạt, có chất liệu trơn bóng lướt qua mặt nàng.
Ninh Ảnh Chi không thèm để ý tới.
Bỗng nhiên lại có một tấm vải nhẹ mỏng đắp lên trên mặt nàng. Mùi thơm đặc hữu của cơ thể nữ tử xông vào mũi.
Bấy giờ Ninh Ảnh Chi mới không thể không mở mắt ra, đưa ra tay trái không bị đè ép lấy ra đồ trên đầu.
Cầm ở trong tay, nàng mới phát hiện thì ra là áo yếm màu vàng nhạt.
Ninh Ảnh Chi theo bản năng quay đầu nhìn về người đang nằm trên người mình.
Bóng đêm mịt mù, ánh trăng nhàn nhạt xuyên vào, làm cho làn da trắng mịn của người kia tựa như được khoác lên một lớp vải mỏng. Khóe mắt yêu mị quyến rũ, môi đỏ rực rỡ, chiếc cổ thon dài uốn lượn xuống, thân thể nhấp nhô như sóng lớn, kéo dài đến nơi khó mà nhìn thấy được.
Trắng noãn như lan, mị sắc như xuân.
Ninh Ảnh Chi hiếm thấy ngẩn người.
Hoa Dao vẫn cười, lại cười đến càng lúc càng tùy ý, đưa ra cánh tay trơn bóng, nhẹ nhàng đặt lên gò má của Ninh Ảnh Chi.
"Ảnh Chi, có nóng không?" Giọng nói mị hoặc không gì sánh được.
Ninh Ảnh Chi đột nhiên cảm giác được thân thể mình theo câu hỏi này hình như thật sự có chút nóng lên.
Tay của Hoa Dao nhẹ nhàng trượt xuống, bắt lại vạt áo khoác của Ninh Ảnh Chi.

"nếu nóng thì cởi thôi." Theo từng chữ chậm rãi nói ra, trên tay liền bắt lấy vạt áo kéo ra ngoài, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào Ninh Ảnh Chi.
Áo khoác cỡi ra đến đầu vai, bỗng Ninh Ảnh Chi đè xuống tay của Hoa Dao.
Hoa Dao cười đến xinh đẹp, tay luồn một cái, liền luồn vào trong vạt áo Ninh Ảnh Chi.
Ninh Ảnh Chi đè lại tay của Hoa Dao, chỉ cảm thấy lòng bàn tay trượt đi, bàn tay kia đã thoát khỏi tay của mình, biến thành một đoạn cổ tay mãnh khảnh trắng ngần, tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng. Mà nơi ngực trái nóng lên, đã bị một bàn tay nhẹ nhàng bao phủ.
Thân thể Ninh Ảnh Chi đột nhiên trở nên cứng đờ.
Hoa Dao cũng không có động tác gì, giữ vững tư thế này một lúc lâu.
Ninh Ảnh Chi cũng không dám cắt ngang. Sợ động tác của đối phương càng lúc càng quá giới hạn.
"A. Sờ nhịp tim, ngược lại cũng không phải không có phản ứng." Đột nhiên Hoa Dao mở miệng.
Ninh Ảnh Chi nghe vậy, tựa như bị thôi miên, không biết vì sao nhịp tim cũng càng lúc càng nhanh.
Thân thể Hoa Dao thăm dò về phía trước, tay thì lại đùa dai mà ép xuống.
Ninh Ảnh Chi cảm thấy ngực trái đau nhói, ngay sau đó lại có cảm giác tê dại khó tả nổi lên.
Trước mắt là gương mặt gần trong gang tấc của Hoa Dao. Tựa như yêu tinh trong đêm tối. Câu người, đoạt phách.
Hoa Dao chậm rãi tới gần.
Ninh Ảnh Chi cứ như vậy mà nhìn Hoa Dao dựa sát vào.
Bỗng Hoa Dao dừng lại.
Chóp mũi hai người chạm nhau, khoảng cách giữa hai môi gần đến chỉ còn lại cách một khe hở nhỏ. Hô hấp phả lên mặt cả hai.
"Ảnh Chi." Giọng nói của Hoa Dao dịu dàng đến mức gần như có thể bấm ra nước.
Ninh Ảnh Chi cảm thấy yết hầu ngứa ngáy, đã không thể nói ra lời nào. Tối nay, Hoa Dao có chút khiến cho nàng khó thể chống đỡ.
"Ảnh Chi." Hoa Dao lại gọi tên Ninh Ảnh Chi lần nữa, mới khẽ hỏi, "muốn hôn ta sao?"

Tay của Ninh Ảnh Chi nắm thật chặt ở bên hông. Ánh mắt theo câu nói này vô thức rơi vào trên bờ môi kia.
Đôi môi đỏ mọng đầy đặn. Tươi đẹp ướt át. Gần trong gang tấc. Hai cánh môi mê người kia hơi mở ra, thậm chí nàng có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng sắp tỏa ra.
"Ảnh Chi. Hôn ta." Đôi mắt của Hoa Dao nhẹ nhàng khép lại.
Trong bóng đêm lưu chuyển bầu không khí kỳ dị. Nóng bỏng. Khó nhịn.
Ninh Ảnh Chi dường như bị cái gì đầu độc, hơi ngẩng đầu lên.
Môi chạm đến mảnh mềm mại kia. Tràn đầy mùi hoa. Ngay cả hô hấp cũng tựa như bị đoạt đi.
Hoa Dao theo sát đè xuống, chiếc lưỡi linh hoạt từ cửa động truợt ra, chui vào một sào huyệt ấm áp ướt át khác, cùng quấn quýt dây dưa.
Chỉ cần trong nháy mắt, liền có thể bị nhiệt tình bao phủ.
Tay của Ninh Ảnh Chi siết chặt ở bên hông, được một bàn tay khác nâng lên, đặt lên tấm lưng trơn nhẵn tinh tế kia, sau đó là eo, lại từ eo từng chút từng chút chuyển qua phía trước, cuối cùng mới đặt lên hồn viên kia.
Lòng bàn tay như có lửa đốt.
Ninh Ảnh Chi chưa bao giờ nghĩ thân thể nữ tử lại có thể tốt đẹp đến như vậy. Cả người, toàn thân, cũng dường như bị sự tốt đẹp này lôi kéo, muốn chiếm hữu. Muốn chiếm lĩnh.
Mùa hè nóng bỏng.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng kêu thê thảm, tựa như tia chớp phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh.
Đồng thời thức tỉnh hai người trên giường.
Ánh mắt Ninh Ảnh Chi từ trong mê loạn khôi phục thanh tĩnh.
Áo quần xốc xếch. Chăn mỏng đã sớm bị đạp xuống dưới giường một cách thảm thương. Mà người trên người chẳng biết từ khi nào đã đến hạ thân của nàng, nửa người trên hiện đầy dấu vết màu đỏ. Giờ phút này đối phương hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng thét chói tai, mở mắt ra, dục vọng còn chưa rút đi, trong mắt đã hiện lên tia lửa phẫn nộ lách tách trong đêm tối.
Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, đồng thời còn có giọng nói của Bạch Phong vang lên: "Hoa Dao cô nương? Ảnh Chi cô nương? Có sao không?"
Ninh Ảnh Chi phản ứng kịp, liền vội vã đứng lên. Suy nghĩ một chút, nàng nhặt lên áo lót đã bị vo thành một nắm vứt trên sàn đưa cho Hoa Dao.
Nếu không phải đang trong tối, có lẽ sẽ không khó phát hiện sau tai Ninh Ảnh Chi ửng đỏ.
Khi nghe được tiếng thét chói tai, Mặc Vũ liền đánh thức Bạch Phong, đầu tiên hai người đến gian phòng của công chúa, chờ đến khi thấy Cẩm Nhan và Thanh Nhược thức dậy cầm cây nến đi ra, các nàng mới yên tâm, lúc này mới cùng nhau đến tìm Hoa Dao cùng Ninh Ảnh Chi.
Đợi đến khi bốn người thấy hai người Hoa Dao, trong mắt tất cả đều thoáng qua ý tứ sâu xa cùng hiểu rõ.
Chỉ thấy áo của Hoa Dao nhăn nhúm, đối phương tựa như cũng chẳng buồn quan tâm, hoặc có lẽ do thời gian quá ngắn không thể nào để ý tới. Mà ánh nến kia lại ánh lên đôi môi ướt át đầy đặn, khóe môi như có lốm đốm vệt nước. Cổ áo lộ ra làn da trắng nõn, hơn nữa lại còn có mấy điểm màu đỏ khả nghi hơi lộ ra. Thần sắc trên mặt càng là lửa giận ngất trời, nghiến răng nghiến lợi. Nhìn qua một người khác, mặc dù quần áo chỉnh tề, nhưng vạt áo cùng sợi tóc hơi có chút xốc xếch, thường ngày mặt vô biểu tình, lúc này thấy thế nào cũng cảm thấy có gì đó sai sai.

"Có chuyện gì xảy ra!" Hoa Dao không chờ mọi người mở miệng, liền hận hận gằn từng chữ nói.
Đám người Bạch Phong thấy cảnh tượng này, cũng có chút không muốn đụng vào ai đó đang dục cầu bất mãn, liền đem ánh mắt nhất tề rơi vào trên người Cẩm Nhan.
Cẩm Nhan cũng không quan tâm, ngược lại cười nói: "tất nhiên có chuyện. Tức giận như vậy làm chi, không tốt cho thân thể."
Hoa Dao trợn mắt nhìn Cẩm Nhan một cái, cũng không tiện vì chuyện này mà nổi giận, chỉ có thể giơ cao cây nến bước ra cửa, vừa đi vừa nói: "vừa rồi tiếng thét chói tai kia là xảy ra chuyện gì?"
Lúc này Cẩm Nhan mới thu lại ý cười trên mặt, như có điều gì suy nghĩ, nói: "đoán chừng đã xảy ra chuyện. Nghe âm thanh là từ tửu lâu phía bắc truyền tới, chúng ta qua đó nhìn một chút."
Ban đêm Thanh Nhược vốn đã sợ, lúc này nghe được muốn đi qua kia, càng lúc càng khẩn trương hơn: "vì, vì sao còn phải qua đó?"
"Không biết sự vật mới là điều đáng sợ nhất. Nếu lúc này mỗi người đều chỉ ở trong phòng, ngược lại dễ dàng bị người lợi dụng thời cơ, không bằng cùng đi tra xét đến tột cùng. Nhược nhi đừng sợ." Cẩm Nhan giải thích, tiếng nói vừa dứt, liền hướng Thanh Nhược đưa tay ra.
Thanh Nhược hiểu ý, vội vàng nắm chặt.
Mọi người giơ lên ánh nến, bước lên mặt sàn gỗ đi về phía bắc.
Lão bản nương kia cũng chẳng biết đã đi đâu, tửu lâu xảy ra chuyện cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Trong bóng tối dường như chỉ còn mấy người các nàng. Có lẽ là đêm hè, bên ngoài ánh sao sáng ngời chiếu vào bên trong, ngược lại cũng không tối đến mức đưa tay cũng không thấy được năm ngón.
Mấy người đi một đường, dùng đá lửa thắp sáng những ngọn đèn dọc theo đường đi, để phòng có gì bất trắc phía sau.
Đợi vòng qua hành lang, cuối cùng cũng đến gian phòng phía bắc.
Tầng hai của tửu lâu cũng không xem là lớn, vừa rồi mọi người đi ra, nhìn thấy phòng của các nàng ở phía nam ước chừng chỉ có năm gian phòng, mà lúc này ở phía bắc bất quá cũng chỉ có sáu gian phòng. Bấy giờ những cửa phòng khác đều đóng chặt, cảnh tối lửa tắt đèn, chỉ có gian phòng cuối kia hình như lóe lên ánh nến mờ ảo, mà cửa phòng lại mở rộng ra.
"Công chúa xin chờ ở bên ngoài, ta dẫn mấy ám vệ vào trước nhìn một lần." Mặc Vũ ngăn lại Cẩm Nhan nói.
Cẩm Nhan suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
Mặc Vũ hướng khoảng không lên tiếng gọi, lập tức có sáu ám vệ xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Khi đó Cẩm Lân điều động thêm hai mươi vị ám vệ tới đây, trừ ba vị lái xe, bên cạnh Cẩm Nhan có mười bảy ám vệ âm thầm bảo hộ. Lúc này tạm thời đi ra trong đó sáu vị.
Bởi vì gian phòng không lớn, nên Mặc Vũ tùy ý chọn hai người để thuận tiện hành động, dẫn bọn họ đi đến căn phòng mở rộng đó. Bốn vị khác chia ra đứng ở bốn phía xung quanh mọi người, để phòng bất trắc.
Công lực của Mặc Vũ so với ám vệ cao hơn, khả năng nhìn được sự vật trong bóng tối cũng cao hơn so những người khác, vì vậy chỉ cần ánh nến, đi đường hay làm việc cũng không khó khăn. Mặc Vũ đi phía trước, hai ám vệ ở hai bên, cùng nhau đi đến cửa phòng.
Mọi người không thể nào nhìn thấy tình huống bên trong phòng, vì vậy cũng lưu ý thần sắc của đám người Mặc Vũ.
Quả nhiên, thần sắc Mặc Vũ lập tức thay đổi, nhíu mày thật chặt, chuyển sang Cẩm Nhan.
"Người này đã chết." 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận