Vào giờ phút này, con yêu khuyển to béo khủng bố kia lại đang thở dốc, thịt mỡ không ngừng rung rinh.
Thẩm Nghi chậm rãi vung đao lên, lưỡi đao chỉ thẳng vào mi tâm Hoàng Bì Tử, khẽ nghiêng đầu nói: "Ta cho rằng các ngươi rất thích cảnh tượng như thế này."
Nếu không thích, cần gì phải dỡ thân thể người ta ra làm mấy chục khối rồi vứt lung tung trong sân?
Hoàng Bì Tử ngẩng đầu, bỗng nhiên phát ra tiếng cười xuy xuy: "Chết sạch rồi, ngược lại ta cũng thoải mái hơn không ít."
Lời nói vừa rơi xuống, bỗng nhiên những khối thịt trên người nó lại thoáng run rẩy theo một loại tiết tấu nào đó.
Rất nhanh, một luồng sát khí màu đỏ tươi đã xuất hiện dưới làn da.
Thứ này còn nồng đậm hơn sương mù, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ cả không gian chung quanh.
Nếu bị thứ sát khí màu đỏ tươi này chạm đến, không cần biết là thi thể hay huyết tương, đều bắt đầu phát ra tiếng "Xì xì" như bị ăn mòn, rồi trong chớp mắt sau đó, đã biến thành nước mủ ào ào chảy xuống.
Thấy dị trạng này, Thẩm Nghi cũng không bối rối.
Hắn đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước rồi.
Đối phương vốn là Đại Yêu, tương đương với đã siêu thoát, đương nhiên thực lực sẽ rất mạnh, không thể giới hạn trong một chút công phu quyền cước đơn giản được!
Ngay tại khoảnh khắc đó, năm đại khiếu trong cơ thể hắn cũng đồng thời vận chuyển, một luồng sương trắng ẩn chứa chút đỏ tươi bám ra bên ngoài thân thể.
Trong nháy mắt khi luồng sương trắng trên người Thẩm Nghi tiếp xúc với thứ sát khí kia, hai bên giống như nước lửa gặp nhau, tiêu hao nhanh chóng!
Không lãng phí quá nhiều thời gian, Thẩm Nghi lại giậm chân một lần nữa, trường đao trong tay hung hăng bổ xuống!
Xuy lạp -- Lưỡi đao rơi xuống chính giữa vai Hoàng Bì Tử.
Một đao mang theo thiên địa chi tức, giống như xé giấy trực tiếp chém rách da thịt trên người đối phương, chém ra một lỗ thủng cực lớn kéo dài từ bả vai của Hoàng Bì Tử xuống đến bụng dưới.
Ngay sau đó, một luồng sát khí màu đỏ tươi còn nồng đậm gấp mười lần lúc trước, lập tức xông ra từ bên trong lỗ thủng nọ.
Đầu Hoàng Bì Tử cúi xuống, nó dùng khoảng hở giữa xương cốt của chính mình để kẹp lấy lưỡi đao, rồi hung tợn lao về phía Thẩm Nghi, hai tay dang ra như muốn kéo hắn vào trong thân thể mình, rồi hung hăng nhào nặn.
"..."
Thẩm Nghi buông chuôi đao xuống, năm ngón tay nắm chặt lại, trực tiếp đánh ra một quyền thẳng tắp, không chút màu mè!
Dưới quyền phong kia, đống thịt béo trên Hoàng Bì Tử lập tức trở nên nhộn nhạo giống như sóng nước lan tràn!
Bài Vân Trường Quyền đạt đến cảnh giới đại viên mãn!
Được tu vi ngũ khiếu sơ cảnh gia trì, thiên địa chi tức lập tức phun ra, bao trùm bên ngoài bàn tay của Thẩm Nghi, khiến cho mỗi một quyền của hắn đều mạnh mẽ vô cùng, giống như muốn triệt để chấn vỡ huyết nhục và nội tạng trên người Hoàng Bì Tử.
"Đến đi! Thống khoái!" Hoàng Bì Tử nhe răng hét lớn, thân hình dần dần thu nhỏ lại, sát khí màu đỏ tươi lại đón gió mà bành trướng, phạm vi bao phủ giãn ra, trực tiếp lấp kín hơn mười trượng xung quanh.
Không cần biết là thứ gì cũng không thể thoát khỏi kết cục bị ăn mòn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao vừa rồi nó không thi triển thứ tà pháp này.
Bởi vì dưới sương mù màu máu bao trùm, tất cả sinh linh đều phải chết, chỉ có võ giả đã siêu thoát mới có thể vận dụng thiên địa chi tức tới chống cự một chút thời gian.
Dưới tình huống này, quá trình so đấu của hai bên, chỉ đơn giản là so xem ai tích lũy được nhiều hơn.
Lại nói, ở thời điểm Thẩm Nghi xuất đao, Hoàng Bì Tử cũng nhìn ra cảnh giới của đối phương rồi, tuy trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng nó không tin, nội tình của đối phương còn hùng hậu hơn bộ thân thể huyết nhục tích đã lũy cả trăm năm của mình.
Mãi cho đến khi Thẩm Nghi đã đánh ra mấy chục quyền, vẫn không có dấu hiệu yếu bớt, nhịp hô hấp vẫn bình ổn, thậm chí mảnh sương trắng bám lên người hắn thoạt nhìn có chút mỏng manh, tựa như một giây sau sẽ bị sát khí màu đỏ tươi của nó ăn mòn triệt để, nhưng bị ăn mòn bao nhiêu, nó vẫn có thể liên tục không ngừng tuôn ra bấy nhiêu, con ngươi của Hoàng Bì Tử mới co lại, rốt cuộc vẻ mặt nó cũng xuất hiện một chút do dự… Hình như nó đã đoán sai điều gì rồi.
"Ngươi..." Nắm đấm xé rách bộ da lông màu vàng óng trên người Hoàng Bì Tử, tựa như vừa đâm xuyên qua một quả cầu khí trống rỗng.
Hóa ra dưới tầng tầng lớp lớp da chồng chất lên nhau kia, máu thịt của con cẩu yêu này đã tiêu hao hầu như không còn, chỉ còn lại một bộ túi da trống rỗng.
"Tha cho ta đi!" Rốt cuộc Hoàng Bì Tử cũng kinh sợ hét lên cầu xin tha thứ.
Thẩm Nghi không nhanh không chậm rút bàn tay từ trong đống phủ tạng vỡ vụn kia ra, lại một lần nữa nắm chặt chuôi đao, trực tiếp rút lưỡi đao đang bị kẹt trong kẽ xương ra ngoài, sau đó gọn gàng dứt khoát chém xuống một đao!
【 Chém giết cẩu yêu sơ cảnh tiền kỳ, tổng thọ năm trăm bảy mươi lăm, còn lại một trăm tám mươi năm, hấp thu xong 】