“Giờ đến lượt các ngươi!”.
Thấy Bích Giao Linh từng bước tiến tới, cả sáu người không tự chủ được lùi về sau. Chỉ mấy bước Bích Giao Linh đã đứng trước mặt sáu người, tay ngọc nâng lên, nhàn nhạt mở miệng : “Giờ thì ta có xứng làm đại tỷ của các ngươi hay không!?”.
Phịch, năm tên vội vàng quỳ xuống, dập đầu : “Đại tỷ tha mạng, đại tỷ tha mạng!”.
Triệu Vũ mặc dù khiếp sợ, nhưng vẫn như trước gồng mình đứng thẳng nhìn Bích Giao Linh. Mặc dù cố hết sức nhưng vẫn bị khí thế của Bích Giao Linh ép phải hơi cúi người xuống.
“Dù cô có bản lãnh cao cỡ nào, với tôi, đại ca chỉ có một người duy nhất là Long Ca thôi!”.
Đáy mắt Bích Giao Linh như có như không một tia tán thưởng, thu tay lại nói: “Rất tốt!”.
Triệu Vũ thấy Bích Giao Linh thu tay, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn nụ cười như có như không của Bích Giao Linh, trong lòng không khỏi dâng lên chút đề phòng. Rất nhanh sự đề phòng của hắn là rất đúng, nhưng đáng tiếc, dù có đề phòng hay không cũng chẳng khác gì nhau.
Chỉ thấy Bích Giao Linh chân nhẹ chạm đất tung người lên, hai mảnh áo theo gió tung bay đẹp như tiên tử, chân phải giơ lên quét qua tạo thành một đường cong hoàn mỹ đạp vào má Triệu Vũ. Vì đã sớm đề phòng nên ngay khi thấy hành động này của Bích Giao Linh, hắn liền đưa tay lên ngăn cản lực, không ngờ chỉ nghe thấy ‘rắc’ một tiếng, xương tay đã bị gãy, còn hắn bị lực chấn bay ra tít đằng xa va vào mỏm đá. Ngẩng đầu dậy phun ra một ngụm máu tươi, Triệu Vũ ôm cánh tay bị gãy, hoảng sợ nhìn Bích Giao Linh. Chỉ thấy Bích Giao Linh trên mặt vẫn treo nụ cười như có như không ,từng chữ nàng nói ra, khiến lòng hắn rét lạnh.
“Thực ra ta cũng rất quý trọng những người một lòng trung thành như ngươi, nhưng, ta chỉ chấp nhận người đó trung thành với ta, còn lại …phế!”.
Nhìn thấy Bích Giao Linh từng bước tiến về phía Triệu Vũ, đang chuẩn bị động thủ, năm tên quỳ trên mặt đất ánh mắt đầy lo lắng hoảng sợ nhưng không dám lên tiếng, nụ cười trên mặt Dương Thiên Hạo tắt dần, còn trong mắt lão già thì đầy vẻ hả hê tàn nhẫn.
Long Ca nhìn Bích Giao Linh muốn động thủ với Triệu Vũ, dù sao tên Triệu Vũ này cũng theo hắn vào sinh ra tử hơn chục năm, tình cảm còn hơn cả huynh đệ ruột thịt, hắn không thể không lên tiếng: “Đại tỷ, xin hãy tha cho hắn một mạng! Thuộc hạ đảm bảo sẽ không có lần sau!”.
Bích Giao Linh cũng không quay đầu lại, nhìn thẳng vào Triệu Vũ đang nằm trên đất ôm tay, mặc dù đau đớn khiến mày hắn nhíu chặt lại nhưng hắn vẫn kiên cường chịu đựng không kêu một tiếng. Bích Giao Linh thấy hắn bị thương nặng như vậy, muốn khỏi hẳn cũng phải mất vài tháng, có khi tay còn bị phế, liền lên tiếng: “Ta tạm tha cho ngươi một mạng, trong thời gian tĩnh dưỡng hảo hảo mà suy nghĩ cho tốt, xem nên làm như nào cho phải, nên nhớ, các ngươi đều có quyền khiêu khích ta, nhưng hậu quả ra sao, các ngươi phải tự mình gánh chịu!”. Nói xong cũng không nhìn thêm nữa, nàng xoay người tiến vào trong biệt thự.
Long Ca liếc qua Triệu Vũ rồi đi theo Bích Giao Linh, nhanh chóng sai người chuẩn bị thật tốt phòng ở cho nàng nghỉ ngơi.
Những tên còn lại chạy tới đỡ Triệu Vũ dậy, bác sĩ riêng cũng nhanh chóng được mời đến. Còn đám người bị đánh ngất trên mặt đất thì để những tên còn lại lo liệu nốt.
Lão già vẫn đứng đó ánh mắt đầy suy tính, trong mắt lóe lên hàn quang tàn nhẫn.
Từ trước tới nay hắn vẫn luôn nhăm nhe vị trí lão đại bang Tàng Long, nhưng vì có Long ca kiềm chế nên hắn mới không thể xuất thủ. Nay lại thêm một người con gái không biết từ nơi nào xuất hiện, bản lãnh lại cao như vậy, hắn cảm thấy mình tràn đầy nguy cơ bị uy hiếp.
Người con gái này, tuyệt đối không thể giữ!