"Long ca, mau cản đại tỷ lại! Có chuyện rồi!" Trong điện thoại vang lên giọng nói gấp gáp của Dương Thiên Hạo.
Long ca không khỏi ngạc nhiên, rất ít khi thấy Hạo như vậy, cũng vội hỏi: "Chuyện gì?".
“Em vừa nhận được tin, Lang Bang đã biết đại tỷ đến nên cho người mai phục sẵn rồi, bọn họ còn dùng cả thế lực của kẻ kia nữa.”.
Vừa nghe vậy, Long ca lập tức chạy đến bên cạnh Bích Giao Linh, vội vàng nói : “Đại tỷ, không xong rồi, có mai phục ! Thậm chí có cả quân của kẻ kia nữa !”.
Bích Giao Linh nghe vậy cũng không hoảng loạn, ngược lại bình tĩnh hỏi : “Kẻ kia ?”.
“Dạ là Trần Lâm, chủ tướng quân đội, trong tay ông ta có đội quân chục vạn người, lần này ông ta muốn can thiệp vào giúp Lang Bang.”.
“Giống đội quân binh lính của thời xưa !?”.
Không nhận ra Bích Giao Linh có điều khác thường, Long ca đáp : “Đúng !”.
Vừa nói xong, thân thể hắn không kìm được run rẩy, sống lưng lạnh toát, kinh nghiệm đấu tranh sinh tồn trong mưa máu nhiều năm khiến hắn cảm giác được sự nguy hiểm tột cùng, khiến một người luôn bình tĩnh như hắn cũng không kìm được run rẩy, đáy mắt tràn đầy sợ hãi nhìn Bích Giao Linh.
Chỉ thấy ánh mắt Bích Giao Linh tràn đầy lệ quang, toàn thân sát khí lạnh lẽo ngưng tụ thành một mảng hồng hồng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, bầu trời giống như bị sát khí ấy nhuốm đỏ, hắn chưa bao giờ thấy một người có lệ khí kinh khủng như vậy. Cô gái trẻ trước mặt này phải giết bao nhiêu người rồi mới có được sát khí lớn đến vậy !?
Từ khi Bích Giao Linh xuất hiện đến giờ, ấn tượng của hắn về nàng chỉ có bình tĩnh, thản nhiên đối mặt với hết thảy mọi việc, ngay cả khi bị cả đám người bao vây mày cũng không nhăn một cái ; giống như trên đời này không có gì có thể ảnh hưởng đến nàng. Nhưng lúc này thấy nàng trở nên như vậy, thậm chí khi nhìn vào đôi mắt của nàng, hắn cũng có thể nhận ra sự đau thương nhàn nhạt cùng hận ý tràn đầy, Long Ca trong lòng không kìm được tự hỏi : chuyện gì đã khiến cô gái này trở nên như vậy ?
Bên tai vang lên thanh âm Bích Giao Linh gằn từng tiếng : “Chỉ cần qua đoạn này là đến căn cứ Lang Bang?”.
Long Ca chưa hiểu Bích Giao Linh muốn làm gì, trả lời theo bản năng : “Dạ!”.
Trên mặt chỉ cảm thấy có cơn gió mát lạnh thổi qua, Bích Giao Linh đã lăng không bay đi. Long Ca ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, không thể tin được, giọng lẩm bẩm : “Chẳng lẽ đây chính là khinh công? Thật sự có khinh công tồn tại sao?”…
Bích Giao Linh toàn thân sát khí đạp nước bay đi, mỗi khi chân nàng chạm nước, chỗ đó liền kết thành một tầng băng mỏng, một lúc sau vỡ tan hòa cùng nước biển mặn đắng.
Đây là do chính các ngươi tự chuốc lấy, có trách thì tự trách các ngươi ngu ngốc !
….
Tại căn cứ Lang Bang đã tụ tập mấy ngàn người trong đó có ba ngàn người mặc quân phục, trong tay đều được trang bị súng hiện đại. Cả đám nghiêm chỉnh xếp thẳng hàng, mặt không biểu cảm.
Lang Ca nhìn trận thể trước mặt, ánh mắt tràn đầy hung ác dữ tợn, trên môi vẫn luôn treo nụ cười trào phúng, khinh thường.
Ở bên cạnh, một tên đang dùng ống nhòm quan sát, một lúc sau bỗng lên tiếng hô : "Lang Ca, anh xem !", rồi đưa ống nhòm cho Lang Ca, tay chỉ về phía xa xa.
Lang Ca theo hướng tay chỉ cầm ống nhóm nhìn, chỉ thấy thứ gì đó không ngừng nhảy lên xuống tiến về phía này với tốc độ cực nhanh.
Chỉnh lại ống nhòm đến khi nhìn rõ cảnh tượng phía xa, đôi mắt Lang Ca nhất thời trừng lớn hết cỡ. Chỉ thấy một cô gái tóc dài tung bay, mặt đeo mặt nạ bạc, so với người con gái trong hai đoạn video kia hoàn toàn giống nhau, đang đạp nước tiến về phía này.
Ánh mắt Lang Ca vô tình chạm phải ánh mắt Bích Giao Linh, tim hắn không khỏi run rẩy dữ dội, tràn đầy sợ hãi. Chưa bao giờ hắn nhìn thấy một đôi mắt đáng sợ đến vậy, lạnh lẽo đến mức khiến toàn thân hắn không khỏi rét lạnh. Chỉ ánh mắt thôi đã kinh khủng như vậy rồi....
Đôi mắt Lang Ca dần hiện lên lãnh quang nhưng cũng không thể che hết sự sợ hãi.
Người con gái này, dù phải trả giá đắt như thế nào cũng phải giết cho bằng được!