Xe chạy được một đoạn, bên trong xe vang lên thanh âm của Bích Giao Linh : “Về căn cứ bang Tàng Long đi. Nói với bọn Hổ Ca hai ngày sau tới gặp ta.”.
Long Ca hơi ngẩn ra một chút, lát sau đáp : “Dạ !”.
Bích Giao Linh không nói thêm gì nhắm mắt nghỉ ngơi. Long Ca vừa lái xe vừa cầm điện thoại lên bấm một dãy số, sau một hồi chuông dài, trong điện thoại vang lên thanh âm có chút mệt mỏi: “Alo?”.
“Alo, chào Hổ Ca ! Tôi là Long Ca bang Tàng Long đây.”.
Đầu dây bên kia im lặng một chút, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Hai phút sau, trong điện thoại mới vang lên tiếng Hổ Ca mang theo chút cảnh giác : “Long Ca ? Anh gọi cho tôi giờ này có chuyện gì ?”.
“Anh không cần phải lo lắng gì đâu, tôi gọi là để chuyển lời của đại tỷ, hai ngày sau anh đến căn cứ Tàng Long, đại tỷ có chuyện cần nói.”.
“Đại tỷ ?”.
“Hửm ? Không lẽ mới có vài ngày mà anh đã quên mất đại tỷ của mình là ai rồi sao ?”.
“Hả ? Không lẽ…? Được được, tôi biết rồi, hai ngày sau tôi sẽ có mặt tại đó !”.
“Tốt!”. Nói xong Long Ca cúp máy, chuyên tâm lái xe.
---Một ngày sau---
Tại căn cứ bang Tàng Long.
Từ khi Long Ca cùng Bích Giao Linh đi, ngoài lúc ăn cơm, họ vẫn luôn thay phiên nhau ngồi tại đây chờ đợi. Đặc biệt mấy anh em tận trung với Long Ca, sau khi nghe tin tức bên Lang Bang có mai phục , họ lại càng đứng ngồi không yên. Còn lão già đáy mắt như có như không tia khinh thường đảo qua đám người, trong lòng tràn đầy đắc ý.
Bỗng trong đám người, có một tiếng hô to: “A, mọi người xem!”, nói rồi tay hắn chỉ về phía xa xa. Mọi người theo hướng tay hắn chỉ nhìn lại, chỉ thấy trong đám sương mù mờ mờ, hai bóng người dần xuất hiện. Một người thân hình cao lớn khỏe mạnh, hiển nhiên là nam; còn một người thân hình nhỏ nhắn, tóc dài thả tự nhiên theo gió mà lay động, chính xác là nữ. Mọi người nheo mắt lại để nhìn cho rõ hơn, một người trong đám trợn tròn mắt, lớn tiếng nói: “Là đại tỷ cùng Long Ca! Họ đã trở về!”.
Nghe thấy tiếng hô, mọi người ai nấy đều tràn đầy vui mừng. Lão già thì khuôn mặt biến sắc, mắt trừng to như không tin vào mắt mình: Sao lại có thể? Chẳng lẽ cô ta biết có mai phục nên rút lui?...
Bích Giao Linh đi trước, Long Ca đi phía sau giống như hộ vệ, hai người một trước một sau tiến vào căn cứ bang Tàng Long. Mọi người hò reo vui mừng. Dương Thiên Hạo vẫn luôn treo nụ cười vô hại, ánh mắt cũng không che giấu nổi sự vui mừng, thầm thờ phào nhẹ nhõm. Hắn vội vàng tiến về phía hai người Bích Giao Linh và Long Ca, cúi đầu trước Bích Giao Linh: “Đại tỷ!”.
Bích Giao Linh gật đầu, vẫn tiếp tục bước đi. Dương Thiên Hạo vội vàng chạy đến chỗ Long Ca, thấp giọng hỏi: “Long Ca, chuyện sao rồi?”.
Long Ca dừng lại một chút, nhỏ giọng nói: “Đi! Có gì vào trong rồi nói!”.
…
Trong phòng Long Ca.
“Sao cơ? Lang Bang bị tiêu diệt rồi ư? Một mình đại tỷ làm?”. Dương Thiên Hạo vừa nghe được tin, giật phắt người đứng dậy. Một người luôn coi thường mọi chuyện như hắn ta, nhưng khi nghe được tin như vậy vẫn không thể nào bình tĩnh được.
Long Ca thấy Dương Thiên Hạo thất thố như vậy cũng không có biểu hiện gì, đó cũng là chuyện thường tình thôi, đến hắn lúc nghe thấy cũng không thể kiềm chế nổi.
Dương Thiên Hạo từ từ ngồi lại xuống ghế. Cả hai rơi vào trầm lặng, không ai nói thêm gì, mỗi người trong lòng đều có suy nghĩ riêng của chính mình. Một lúc sau, Dương Thiên Hạo bỗng nở nụ cười, so với nụ cười trước đây càng thêm sâu, đáy mắt cũng như tỏa sáng, miệng khẽ lẩm bẩm: “Thú vị thật!”.
…
---Hôm sau---
“Long Ca, người của bang Ngọa Hổ đang đứng bên ngoài căn cứ bang ta!”. Một tên thuộc hạ đứng trước bàn làm việc trong phòng Long Ca báo cáo.
“Ừm, bảo Hạo ra dẫn bọn họ vào đây đi!”. Long Ca thản nhiên ngồi trên ghế, mặt không biểu cảm nói.
“Dạ!”.
…
Bên ngoài căn cứ bang Tàng Long, một đám người đang đứng nhìn chăm chăm vào ngọn núi cao lớn trước mặt như chờ đợi điều gì đó, dẫn đầu là Hổ Ca. Từ hôm Bích Giao Linh đi đến bang Tàng Long vẫn mãi chưa có tin tức gì, Hổ Ca thỉnh thoảng cho người tới đây thăm dò nhưng cũng đành tay không đi về. Trong lòng hắn cũng từng nghĩ đến khả năng Bích Giao Linh bị đám người bang Tàng Long phát hiện rồi bị giết, ý nghĩ đó khiến hắn sợ hãi không thôi, chỉ sợ bang Tàng Long sẽ cho người đến trả thù. Hôm trước bất ngờ nhận được cuộc gọi của Long Ca khiến hắn sợ hãi, nhưng nghe Long Ca nhắc đến “đại tỷ”, hắn thực sự cảm thấy không thể tin được: Chẳng lẽ đại tỷ đã thu phục được bang Tàng Long rồi sao?.
Mặc dù trong lòng cũng tin tưởng “đại tỷ” mà Long Ca nhắc đến là cô gái kia, nhưng nếu chưa tận mắt nhìn thấy hắn cũng không thể tin điều đó là sự thật. Vì vậy sau khi cúp máy hắn liền không dám chậm trễ, ngay trong đêm hôm đó liền sắp xếp tất cả mọi việc cho xong. Tối hôm sau liền dẫn theo một vài anh em chủ chốt trong bang tức tốc lên đường tới Tàng Long.
…
Đứng bên ngoài chờ đợi hơn nửa giờ, cuối cùng từ chân ngọn núi xuất hiện một người trẻ tuổi, trên mặt luôn treo nụ cười vô hại, đang chậm rãi tiến về phía bọn hắn. Nhìn người thanh niên này, Hổ Ca không kìm được trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm. Từ những kinh nghiệm vào sinh ra tử nhiều năm của hắn nói rằng: Người thanh niên này là một kẻ không dễ chọc.