Câu nói khiến Diệp Thanh Lan như hồi phục lại tinh thần. Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ còn xinh đẹp hơn mình gấp trăm lần kia, trong mắt Diệp Thanh Lan tràn đầy đố kị. Bỏ qua nỗi sợ hãi, trong đầu Diệp Thanh Lan dâng lên ý nghĩ đáng sợ. Cô lấy trong người ra một con dao mà cô đem theo dùng để phòng thân, từng bước tiến về cô gái tuyệt mỹ đang nằm trên giường băng kia. Tần Như sợ hãi nhìn hành động đó của Diệp Thanh Lan, run run lên tiếng nói: “Thanh Lan, bạn định làm gì vậy?”.
Diệp Thanh Lan không quay đầu lại nói: “Không có gì, chỉ là không thích khuôn mặt của cô ta mà thôi.”.
Tần Như muốn ngăn cản, nhưng nghĩ tới khó khăn lắm mới được làm bạn với Diệp Thanh Lan, vì vậy cô đành quay mặt đi, không muốn nhìn tiếp.
Đôi mắt Diệp Thanh Lan tràn đầy đố kị nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ kia, tay cầm dao không do dự hạ xuống, rạch vài đường chằng chịt lên khuôn mặt đó.
Nhìn thành quả mình tạo ra, Diệp Thanh Lan lúc này mới hài lòng cất dao đi, hừ lạnh nói: "Có trách thì trách khuôn mặt của cô thôi. Thật chướng mắt!".
Nhưng chợt nhìn thấy lông mi của cô gái đó rung rung, Diệp Thanh Lan sợ hãi hét lên một tiếng :” Á á á, cô ta sống lại kìa”, rồi vội vã chạy ra khỏi hang động.
Nghe tiếng hét của Diệp Thanh Lan, Tần Như quay lại nhìn về phía giường băng kia, chỉ thấy cô gái đó vẫn nằm im, trên mặt đầy vết dao rạch, trong lòng Tần Như cảm thấy ớn lạnh, sợ hãi thủ đoạn tàn độc của Diệp Thanh Lan.
Nhận ra trong động chỉ còn mình mình với cô gái kia, Tần Như sợ hãi mau chóng đuổi theo Diệp Thanh Lan.
Trong động lại trở về yên tĩnh. Cô gái tuyệt mỹ vẫn nằm đó, các vết rạch trên mặt đang chậm rãi khép lại rồi biến mất. Đôi môi hồng nhuận khẽ mấp máy, trong không gian yên tĩnh càng phá lệ rõ ràng: “Tuyết… Tuyết…”.
...
Trong một căn lều nhỏ, một người con trai tóc bù xù che đi gần nửa khuôn mặt đang nằm ngủ. Bỗng bên tai vang lên tiếng gọi thì thầm lặp đi lặp lại: “Tuyết… Tuyết…”.
Giống như bị mộng du, cậu đứng dậy bước ra khỏi lều, rồi tiến sâu vào trong rừng theo tiếng gọi dường như rất quen thuộc đó…
Cậu cứ như vậy bước đi, chẳng biết qua bao lâu, cậu đã đứng trước giường băng kia. Lúc này mới giật mình tỉnh lại. Xung quanh tối đen, cậu lấy đèn pin ra soi. Nhờ ánh sáng đèn pin cậu có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh, bao gồm cả cô gái xinh đẹp hoàn mỹ đang nằm trên chiếc giường băng kia.
Nhìn thấy cô gái đó, cậu lại không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại, lại có cảm giác vô cùng quen thuộc. Mái tóc trắng tuyết xõa tung, khuôn mặt tuyệt mỹ hoàn hảo như được tạc từ băng, đẹp đến mức khiến người ta không kìm được ngừng hô hấp.
…
“Tỷ tỷ xinh đẹp, tại sao tóc tỷ lại bạc trắng?”. Một đứa bé khoảng 8, 9 tuổi ngắm nhìn cô gái tuyệt mỹ đang say giấc, nhỏ giọng hỏi.
…
“Cô là ai? Tại sao lại có khuôn mặt giống tỷ tỷ xinh đẹp như vậy?”. Chàng trai khoảng 23, 24 tuổi đứng trước cô gái mái tóc đen dài xõa tung, khuôn mặt tuyệt mỹ như băng liên ngàn năm, lên tiếng hỏi.
…
“Linh Nhi. Chúng ta sau này cùng sống cuộc sống ẩn cư, không quan tâm sự đời có được không? Cả giang sơn này ta không cần, ta chỉ muốn cùng nàng bình yên sống qua ngày mà thôi”. Chàng trai 26, 27 tuổi đôi mắt thâm tình, dịu dàng nhìn về phía nữ tử tuyệt mỹ kia.
…
“Linh Nhi ta nhất định sẽ đi tìm nàng, nhớ chờ ta…”
…
Từng đoạn kí ức vụn vặt liên tiếp hiện lên trong đầu khiến đầu cậu như muốn nổ tung. Sự đau đớn làm cậu không chịu nổi nữa mà gục xuống, thiếp đi. Trước lúc hoàn toàn hôn mê, trong miệng cậu khẽ thì thầm: “Linh Nhi, cuối cùng ta cũng tìm được nàng…”.