Một bạn nam chạy lên nhặt đèn pin rồi nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở một hang động ngay gần đó. Dưới những tán cây rậm rạp, nhìn vào trong hang động chỉ có một màu đen tối tăm, giống như một chiếc miệng khổng lồ nuốt trọn mọi thứ tiến vào trong đó, bạn nam bất giác rùng mình. Lắc lắc đầu để xua đi sợ hãi trong lòng, bạn nam hướng cả đám hô to: “Mọi người lại đây xem, có một hang động này, có khi nào Tần Như ở trong đó không?”.
Vừa nghe đến hai chữ “hang động”, Diệp Thanh Lan trợn tròn mắt sợ hãi, thân thể không kìm được run lên nhè nhẹ, bàn tay đang bám vào cánh tay của Lãnh Phong không tự chủ được bấu chặt lại. Lãnh Phong cúi đầu nhìn sắc mặt trắng bệch của Diệp Thanh Lan, khó hiểu hỏi: “Thanh Lan, sao vậy?”.
Tránh ánh mắt của Lãnh Phong, Diệp Thanh Lan đáp cho qua: “Không, mình không sao”.
Thấy mọi người lần lượt đi về phía hang động, nhận ra Lãnh Phong cũng đang chuẩn bị đi đến đó, Diệp Thanh Lan níu cánh tay Lãnh Phong lại, sợ hãi nói: “Phong, mình đứng đây đợi mọi người được không?”.
Cảm nhận được thân thể Diệp Thanh Lan run run, Lãnh Phong đưa tay ra vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, có mình ở đây rồi”.
Cảm nhận được sự quan tâm của Lãnh Phong, trong lòng Diệp Thanh Lan tràn đầy hạnh phúc, sự sợ hãi cũng vơi bớt dần, yếu đuối dựa vào cánh tay Lãnh Phong đi về phía hang động. Khi nhìn thấy hang động kia, Diệp Thanh Lan khẽ nhíu mày khó hiểu, miệng khẽ lẩm bẩm: “Hình như không phải hang động này?”.
Nghe tiếng thì thầm, Lãnh Phong khẽ cúi đầu hỏi: “Cậu vừa nói gì cơ?”.
Diệp Thanh Lan lấy lại tinh thần, cười nói: “Không có gì, vào thôi”.
Ngay khi cả đám vừa định bước chân vào hang động, bên trong bỗng truyền đến tiếng động nhẹ, giống như tiếng bước chân rất chậm, rất đều. Cả đám sợ hãi ngây người, không dám bước tiếp, chỉ tròn mắt nhìn chăm chăm vào bên trong, chờ đợi thứ gì đó xuất hiện.
Dần dần, dưới ánh sáng mờ mờ trong hang động, mọi người nhìn thấy một thân ảnh đang chậm rãi tiến về phía họ. Một bạn nam run run giọng hỏi: “Ai… ai vậy?”, rồi cầm đèn pin soi vào bên trong, chiếu sáng thân ảnh nhỏ bé. Vừa nhìn thấy thân ảnh đó, mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm, một bạn nữ trong đám lên tiếng nói: “Là cậu à? Làm bọn tớ sợ hết hồn. Sao cậu lại ở đây, cậu có biết mọi người tìm cậu suốt buổi sáng rồi không?”.
Mặc kệ bạn nữ sinh kia cằn nhằn, cô gái đó chỉ cúi gằm mặt bước tiếp, tiến về phía đám người, lúc đến gần mới dừng lại.
Thấy cô không trả lời, bạn nữ kia nghi hoặc hỏi: “Tần Như? Bạn sao vậy?”.
Diệp Thanh Lan cũng nhìn chằm chằm về phía Tần Như, trong ánh mắt có chút nghi ngờ, chút hoảng sợ, sợ mọi người hỏi nhiều rồi cô ấy lại nói ra chuyện tối qua, vì vậy vội vàng lên tiếng: “Tần Như, cậu làm mình lo lắng lắm đó biết không? Đi đâu thì phải nói với bọn mình một tiếng chứ, cũng may cậu không sao, vậy là tốt rồi”.
Bạn nam đứng gần Tần Như vội đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô, hơi cúi người xuống hỏi nhỏ: “Cậu không sao chứ?”.
Khuôn mặt vẫn luôn cúi gằm nãy giờ từ từ ngẩng lên, động tác cứng ngắc, chậm chạp giống như một cái máy. Vừa nhìn thấy khuôn mặt Tần Như, bạn nam đứng gần đó không kìm được giật mình một cái, bàn tay đang đặt trên vai Tần Như theo phản xạ rụt lại.
Những người khác cũng hơi giật mình một chút. Chỉ thấy khuôn mặt Tần Như nhợt nhạt một cách kì dị. Đôi mắt trống rỗng vô hồn, không chút sinh khí. Cả đám đưa mắt nhìn nhau, nhất thời bầu không khí rơi vào trầm lặng, không ai lên tiếng.
“Mọi người sao vậy? Sao lại nhìn mình bằng ánh mắt sợ hãi vậy? Hihi”.
Tần Như bỗng nở nụ cười, nói. Mọi người nhìn về khuôn mặt đang tươi cười kia, trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng sự sợ hãi trong đôi mắt cũng đã nhạt dần. Một bạn nữ muốn xua tan bầu không khí căng thẳng vừa rồi, giọng không được tự nhiên nói: “Tần Như, sao bạn lại ở trong đó vậy?”.
Nghe câu hỏi của nữ sinh kia, Diệp Thanh Lan giật mình một cái, ánh mắt khẩn trương nhìn về phía Tần Như, bàn tay không tự chủ được nắm chặt cánh tay Lãnh Phong.
Lãnh Phong cúi đầu nhìn khuôn mặt hoảng hốt của Diệp Thanh Lan, nhíu mày khó hiểu nhưng cũng không lên tiếng hỏi.
Mặc cho đôi mắt hoảng loạn, khẩn trương của Diệp Thanh Lan đang nhìn về phía mình, Tần Như làm như không nhìn thấy,vừa cười vừa nói: “À, hôm qua mình không ngủ được nên tính đi dạo một phen, mải suy nghĩ vài chuyện nên đi lạc mất. Không nhớ đường về nên đành ngồi ở trong hang động này đợi qua đêm. Lúc nãy tớ vừa ngủ dậy nên tính ra ngoài tìm đường trở về, không ngờ lại gặp các bạn”.
Nghe Tần Như nói, Diệp Thanh Lan thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt khẩn trương cũng dần được thả lỏng, hướng Tần Như cười nói: “Thôi, tìm được người rồi, chúng ta trở về thôi, chắc cô giáo và các bạn đang đợi tụi mình đó”.
“Ừm, trở về thôi”.
Mọi người cùng nhau quay trở về khu lều trại. Tần Như chậm chạp bước theo đám người. Đi cuối cùng là hai nữ sinh, nhìn bóng dáng của Tần Như, một người nghi hoặc ghé tai người bên cạnh thì thầm: “Quế Vân, cậu có thấy Tần Như có gì đó khác khác không?”.
Nữ sinh tên Quế Vân quan sát Tần Như một lúc, quay sang nhỏ giọng trả lời: “Tớ có thấy khác gì đâu?”.
“Sao tớ cứ thấy cô ấy có điểm gì đó không giống. Đặc biệt lúc nhìn vào đôi mắt cô ấy, thấy nó cứ thế nào ấy, giống như không còn sức sống vậy, chẳng có chút cảm xúc gì. Với lại chẳng hiểu sao tớ cảm thấy hơi sợ cô ấy”.
Hai người đang bàn tán, bỗng Tần Như quay đầu lại khiến cả hai nữ sinh không kìm được giật mình một cái. Khuôn mặt nhợt nhạt kì dị, đôi mắt trống rỗng nhìn vào hai nữ sinh kia khiến hai cô không dám nhìn thẳng vào. Tần Như khẽ nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Hai cậu đi chậm quá đấy, nhanh lên, mọi người đang đợi chúng ta kìa”.
Nghe vậy hai cô gái hoảng loạn đáp “ừ ừ” một tiếng rồi cắm đầu đi nhanh về phía đám người. Phía sau chỉ còn lại một mình Tần Như, nụ cười trên khóe môi cô nhạt dần rồi biến mất, khuôn mặt không mang theo một tia cảm xúc, đôi chân chậm rãi bước theo đám người.