Tại phòng học lớp 10A, cô giáo đang giảng bài, bỗng một giọng nói đều đều không chút cảm xúc vang lên cắt ngang lời giảng của cô: “Thưa cô em vào lớp”.
“Ừ em vào đi”.
Bích Giao Linh đi thẳng về chỗ ngồi của mình. Nhìn theo bóng dáng xinh đẹp kia, trong lòng cô giáo bực tức hừ một tiếng: “Hừ, con nhỏ kiêu ngạo này, nó còn chả thèm cúi đầu với mình nữa”. Nhưng nhớ đến lời dặn của thầy hiệu trưởng, cô giáo đành phải kìm nén cơn bực tức trong lòng lại, cố gắng tiếp tục bài giảng.
Lãnh Phong đưa mắt nhìn theo Bích Giao Linh, khẽ lẩm bẩm: “Rốt cuộc cô ta có thân phận gì đây?”.
Thấy từ lúc Bích Giao Linh vào lớp đến giờ, Lãnh Phong chỉ nhìn chằm chằm theo cô gái đó, trong lòng Diệp Thanh Lan bực bội không thôi. Hừ một tiếng, Diệp Thanh Lan đưa tay ra lắc lắc cánh tay Lãnh Phong. Lãnh Phong giật mình quay lại nhìn, Diệp Thanh Lan xụ mặt xuống, ánh mắt long lanh như sắp khóc, nói: “Cậu làm gì mà nhìn bạn mới chuyển đến dữ vậy? Có phải cậu thích cô ta rồi đúng không?”.
Lãnh Phong nhún vai nói: “Cũng có thể. Trông cô ta thú vị mà”.
Nghe Lãnh Phong nói vậy, Diệp Thanh Lan trong lòng càng thêm khó chịu, bàn tay không tự chủ được nắm chặt lại, ánh mắt lóe lên tia ác độc, tàn nhẫn, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ bình thường, ánh mắt nghẹn ngào, ra vẻ đáng thương, khẽ nói: “Sao… sao cậu lại…? Tớ là vị hôn thê của cậu mà…”.
Thu hết biểu hiện của Diệp Thanh Lan vào mắt, Lãnh Phong nhếch môi cười, trong lòng thầm nghĩ: “Hừ, đừng tưởng tôi không biết cô là loại người như thế nào. Chẳng qua vì khuôn mặt cô và gia thế nhà cô không đến nỗi tệ nên tôi mới để cô bên cạnh mà thôi. Huhm, vậy cũng tốt, lần này mượn tay cô kiểm tra cô gái kia cũng được. Hi vọng cô không khiến tôi phải thất vọng, Diệp Thanh Lan”.
...
Reng reng…
Giờ ra chơi.
Nhìn Lãnh Phong một mạch đi xuống cuối lớp, đám người trong lớp nở nụ cười như sắp có kẻ gặp họa, trong lòng thầm nghĩ: “Tên khùng kia lại sắp gặp họa rồi, lần này không biết lại được xem trò gì đây? Hehe”.
Cả lớp căng mắt chờ đợi, chỉ thấy Lãnh Phong nở nụ cười câu dẫn, hướng người con gái bí ẩn kia nói: “Xin chào, bạn tên là Bích Giao Linh đúng không? Hôm qua chưa có dịp nói chuyện với bạn, xin tự giới thiệu, mình là Lãnh Phong. Chúng ta làm bạn nhé? Vừa mới chuyển đến nên chắc bạn cũng chưa tham quan hết trường đúng không, nếu bạn muốn mình có thể dẫn bạn đi xem”.
*Im lặng*. Cả lớp nhìn chằm chằm về phía cuối lớp như không tin vào mắt mình.
Đôi mắt Diệp Thanh Lan phun lửa nhìn chằm chằm về phía cuối lớp, tay không kìm được nắm chặt lại, ánh mắt hiện lên tia tàn nhẫn.
Chẳng lẽ cậu ấy thực sự để ý con nhỏ mới chuyển đến thật sao? Không thể để yên như vậy được.
…
Lãnh Tuyết nãy giờ vẫn ngồi im đó bỗng đứng dậy, mái tóc bù xù che hết nửa khuôn mặt, đầu cúi gằm xuống, bộ dạng khùng khùng đi ra khỏi lớp.
Mọi người chỉ nhìn theo với ánh mắt khinh thường, rồi quay lại nhìn về phía cuối lớp, ánh mắt tò mò, không hiểu Lãnh Phong đang có ý định gì.
Lãnh Phong nở nụ cười đầy tự tin nhìn về phía cô gái bí ẩn trước mặt. Cậu tin tưởng vào khả năng của mình, không có cô gái nào là không siêu lòng trước cậu, đặc biệt là nụ cười mê người này.
Nhưng ngược lại với dự đoán của cậu, sau khi Lãnh Tuyết ra khỏi phòng, Bích Giao Linh cũng đứng dậy đi ra khỏi lớp. Từ đầu đến cuối đến nhìn cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Lãnh Phong một cái.
Nhìn một màn này, cả lớp hít vào một ngụm khí lạnh, nín thở nhìn theo bóng dáng xinh đẹp kia, rồi lại quay lại nhìn về phía Lãnh Phong. Chỉ thấy khuôn mặt Lãnh Phong tối sầm lại, nụ cười trên môi bị quét sạch sẽ, bàn tay đặt trên bàn không tự chủ được nắm chặt lại, trong mắt lóe lên tia giận dữ. Lần đầu tiên cậu bị con gái làm cho mất mặt như vậy.
Bích Giao Linh, đợi cô lọt vào tay ta rồi, xem cô còn kiêu ngạo được nữa không.
…
Lần theo hơi thở quen thuộc, Bích Giao Linh đi về phía cầu thang dẫn lên sân thượng của trường. Bỗng nàng dừng lại, đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm vào cánh cửa sân thượng, đôi lông mày nhíu chặt lại. Nàng cảm nhận thấy, trên sân thượng, ngoài Lãnh Tuyết ra còn có ba người khác nữa.
Từ từ tiến về phía cầu thang, nếu như lúc này có ai nhìn thấy nàng sẽ bị dọa mất mật. Chỉ thấy mặc dù nàng bước những bước đi rất nhỏ, từ chỗ nàng đến cầu thang cách một đoạn cũng không phải ngắn, nhưng chỉ với vài bước chân nàng đã xuất hiện ở trước cửa sân thượng rồi.
- Haha, thằng khùng này, để bọn tao xem mày chống đỡ được bao lâu.
- Không ngờ đầu óc điên khùng vậy mà biết chỗ tốt như thế này. Hôm nay coi như mày xui xẻo bị bọn tao bắt gặp.
- Đừng nên trách bọn tao, có trách thì trách mày đắc tội với Phong nhé.
…
Kẽo kẹt.
Cánh cửa sân thượng mở ra. Chỉ thấy Lãnh Tuyết đang trong tư thế ngồi ôm đầu, xung quanh là ba tên không ngừng đấm đá vào người cậu.
Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt Bích Giao Linh ngập tràn lửa giận, đáy mắt xẹt qua tia sát khí.
Thấy có người vào, ba tên dừng lại ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trước cửa sân thượng, một người con gái đeo mặt nạ bí ẩn, mái tóc dài được búi cao, đuôi tóc theo gió mà nhẹ lay động, đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm về phía họ khiến ba tên không kìm được rùng mình, trong lòng bỗng cảm thấy sợ hãi.
Một tên gan dạ trong đám lấy lại tinh thần, hướng Bích Giao Linh nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy đánh người bao giờ à? Cho cô ba giây biến khỏi đây, không thì đừng trách bọn này không biết thương hoa tiếc ngọc”.
Nghe lời đe dọa đó, Bích Giao Linh không sợ hãi, ngược lại còn nở nụ cười, tiến về phía ba tên, cánh cửa phía sau như có lực đẩy đóng sầm lại.
Nhìn nụ cười lạnh lẽo giống như Tu La địa ngục, ba tên không kìm được rùng mình một cái. Nhưng nghĩ Bích Giao Linh chỉ có một mình, lại là con gái, tên gan dạ nhất cười lạnh một cái, nói: “Vậy là cô muốn can thiệp vào!? Vậy thì đừng trách, bọn này cũng không ngại đánh con gái đâu”.
Lãnh Tuyết vẫn ngồi ôm đầu, đôi mắt sau lớp tóc mái bù xù nhìn về phía Bích Giao Linh, đáy mắt hiện lên tia lo lắng.
Thấy ba tên đang muốn xông về phía Bích Giao Linh, Lãnh Tuyết bất chấp tất cả ôm lấy chân tên gan dạ nhất.
Bị cầm chân, tên dẫn đầu tức giận, không khách khí đá mạnh khiến Lãnh Tuyết bị văng ra.
“Muốn chết”. Một tiếng quát lạnh lẽo vang lên, chỉ thấy một cái bóng lướt qua, ba tên chưa hiểu chuyện gì, tiếng răng rắc vang lên, tên vừa đá Lãnh Tuyết bị đá bay, cả người đập vào thành tường, hét lên đau đớn.
Lấy tay ôm ngực, tên vừa bị đá bay phun ra ngụm máu, khiếp sợ nhìn về phía cô gái bí ẩn trước mặt. Thấy Bích Giao Linh từng bước tiến đến gần, tên gan dạ quên cả đau đớn, lắp bắp nói: “Cô... cô dám đánh ta”.
Lúc này Bích Giao Linh đã đến bên cạnh tên đó, nghe hắn nói vậy, nàng giơ chân lên, lạnh lẽo nói: “Ta đánh ngươi thì sao?”. Tiếng nói vừa dứt, chân nàng giẫm mạnh xuống, tiếng răng rắc vang lên, chân vừa rồi đá Lãnh Tuyết bị gãy lộ cả xương ra bên ngoài.
“AAAAAAA”.
Cơn đau truyền đến khiến tên đó không kìm được hét lên thảm thiết. Đáng tiếc, cho dù có hét to hơn nữa, tiếng kêu của hắn cũng không thể truyền ra bên ngoài được…
Hai tên còn lại nhìn cảnh diễn ra trước mắt bị dọa sợ mặt cắt không còn giọt máu. Hai tên không hẹn mà cùng nhau chạy về phía cửa, muốn mau chóng thoát khỏi ác quỷ kia.
Nhưng vừa chạy đến gần cửa, hai tên chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua, Bích Giao Linh đã đứng chặn trước cửa.
“Muốn đi? Đâu dễ vậy”. Chỉ thấy nàng vung tay lên, hai tên giống như có một lực đẩy lớn khiến họ ngã nhào ra mặt đất.
Bích Giao Linh giơ chân lên đá một tên, tên đó liền giống như quả bóng bị đá bay đập vào thành tường, nằm im bất động, không biết sống chết ra sao.
Tên còn lại liên tục lùi về phía sau, đôi mắt hoảng sợ nhìn về phía Bích Giao Linh giống như nhìn thấy ác quỷ.
“Cô… cô mà đánh ta, bố mẹ ta nhất định sẽ không cho cô sống yên. Cô và thằng khùng kia đừng hòng sống nổi…”.
Không nói thì thôi, tên này vừa nói ra câu đó, đáy mắt Bích Giao Linh liền xẹt qua tia sát khí. Bàn tay vung lên, vừa định hạ xuống, bất chợt một Lãnh Tuyết kêu lên một tiếng: “A”.
Nghe thấy tiếng hét, Bích Giao Linh vội vã nhìn về phía Lãnh Tuyết, ánh mắt lo lắng. Chỉ thấy cậu ôm đầu ngồi trên mặt đất, thân thể không ngừng run run, nhưng đôi mắt ẩn hiện sau lớp tóc bù xù lại bình tĩnh nhìn về phía nàng. Thấy Bích Giao Linh nhìn mình, cậu khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm giống như kẻ điên: “Đừng… đừng…”.
Thấy một màn như vậy, tên kia nghĩ rằng Lãnh Tuyết bị câu nói của hắn dọa sợ, vì vậy đắc ý nói: “Cô thấy chưa, đến tên khùng còn biết sợ. Tôi khuyên cô một câu, đừng nên động đến tôi, bố mẹ tôi đều là người có địa vị, cô dám đánh tôi, bố mẹ tôi nhất định sẽ không tha cho cô. Biết điều thì mau quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi sẽ suy nghĩ xem có nên bỏ qua chuyện này…”.
Tên kia còn chưa nói hết câu, Bích Giao Linh giơ chân lên đá một cái khiến hắn văng vào thành tường nằm im bất động.
P.s: Sr mn thời gian qua bận nhiều việc quá. Mấy hôm trước tính viết mà đang có ý tưởng truyện khác nên đành viết không lại quên nên giờ mới ra chương truyện này được. Hi. Mn ai rảnh thì ghé qua ủng hộ truyện Thiên Mệnh – Thủy Ca nhé. Cảm ơn mọi người!