Vì đầu óc vẫn còn nghĩ đến chuyện lúc nãy nên Diệp Thanh Lan không kịp phản ứng với câu hỏi của thầy hiệu trưởng. Lãnh Phong ngồi bên cạnh thấy vậy vội đẩy nhẹ tay Diệp Thanh Lan, đôi mắt quan tâm, nhẹ giọng hỏi: “Thanh Lan, cậu sao vậy? Thầy hiệu trưởng đang hỏi cậu đó. Trên đường tới sân thượng cậu có nhìn thấy ai khả nghi không?”.
Bề ngoài thì ra vẻ quan tâm, nhưng trong lòng Lãnh Phong thì hừ lạnh nghĩ: “Trả lời đi nào Diệp Thanh Lan, hi vọng cô không khiến tôi phải thất vọng”.
Ngây ngốc nhìn khuôn mặt hoàn mỹ đầy vẻ quan tâm kia, lúc này trong đầu Diệp Thanh Lan mới ý thức được Lãnh Phong đang nói gì, vì vậy miệng khẽ lẩm bẩm: “Thấy ai khả nghi không à…?”. Suy nghĩ một lúc, trong đầu Diệp Thanh Lan lướt nhanh qua hình ảnh hai người. Đôi mắt mở to giống như bừng tỉnh rồi lại nhanh chóng híp lại, đáy mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn về phía Lãnh Phong, trong lòng thầm nghĩ: “Cậu ấy cũng nhìn thấy mà, tại sao lại phải để mình nói chứ?”.
Nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt Diệp Thanh Lan, Lãnh Phong nở nụ cười câu hồn, giọng nói như mê hoặc lòng người nhẹ nhàng vang lên bên tai Diệp Thanh Lan: “Kìa, thầy hiệu trưởng đang đợi câu trả lời của cậu đó”.
Đôi mắt si mê nhìn khuôn mặt hoàn hảo ngay trước mắt, đôi má Diệp Thanh Lan đỏ ửng, khuôn mặt kiều diễm thẹn thùng.
Lại nghĩ về hai khuôn mặt vừa lướt qua trong đầu, đôi mắt si mê Diệp Thanh Lan dần nhiễm lên tia ác độc, trong lòng hừ lạnh: “Hừ, Bích Giao Linh, để xem cô làm sao thoát khỏi chuyện này. Muốn giành Phong của tôi ư? Cô không có cửa đâu”.
Nghĩ vậy, Diệp Thanh Lan nhìn về phía thầy hiệu trưởng, bộ dạng yếu đuối, giống như chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến cô ta sợ hãi khiến người khác không kìm được muốn tiến lên ôm vào lòng mà bảo vệ.
“Dạ, thưa thầy. Em không chắc nhưng hình như em có nhìn thấy bạn Bích Giao Linh cùng…”
Vừa định nói hai chữ “Lãnh Tuyết”, Diệp Thanh Lan bỗng dừng lại, đôi mắt hơi mở to, chợt giật mình nhớ ra chuyện gì đó.
Không được! Không thể nói ra tên này được.
Cả trường này có thể không ai biết, nhưng cô là Diệp Thanh Lan, là vị hôn phu nhà họ Lãnh, làm sao lại không biết Lãnh Tuyết là ai chứ? Tuy nhà họ Lãnh không ưa gì tên này, nhưng ngược lại ba cậu ta lại hết mực bảo vệ, vì vậy mà tuy hắn ta giờ chỉ là một tên phế vật, Lãnh Phong xuất sắc như vậy nhưng quyền thừa kế nhà họ Lãnh cũng chưa chắc đã về tay. Theo nguồn tin từ bố mẹ, Diệp Thanh Lan biết được Lãnh Phi Hùng sắp trở về. Nếu như kéo cậu ta vào chuyện này, kiểu gì ông ta cũng sẽ ra mặt, chỉ sợ ba nhà kia lại nể mặt ông ta mà không truy cứu quá sâu. Tốt nhất không nên kéo hắn ta vào. Hơn nữa, dù sao cũng chả có ai nhìn thấy cô ta cùng Lãnh Tuyết từ phía sân thượng đi ra, nếu cô ta dùng tên điên kia làm nhân chứng cho mình thì cũng chả ai tin. Dù sao ba tên kia đều sống chết không rõ, đến khi tỉnh lại thì dù phải hay không phải do cô ta gây ra thì mọi chuyện chắc cũng đã xong xuôi cả rồi. “Haha, Bích Giao Linh, lần này cô khó mà thoát được rồi.”
Đang mải suy nghĩ, tiếng thầy Hiệu trưởng âm trầm vang lên: “Diệp Thanh Lan, em vừa nói nhìn thấy ai cơ?”.
Giật mình hồi phục lại tinh thần, nhìn về phía thầy Hiệu trưởng, trong lòng Diệp Thanh Lan không hiểu sao dâng lên chút cảm giác sợ hãi.
“Dạ, em… em nhìn thấy bạn… bạn Bích Giao Linh từ phía sân thượng đi ra ạ”.
Diệp Thanh Lan vừa nói xong, đôi mắt thầy hiệu trưởng hơi nheo lại nguy hiểm, đáy mắt hiện lên tia sát khí không dễ phát hiện, tuy vậy nhưng cũng khiến thân thể Diệp Thanh Lan run lên, sống lưng lạnh toát.
“Chuyện này kết thúc tại đây. Thầy không muốn nghe thấy ai nhắc lại chuyện này thêm một lần nào nữa”.
Câu nói vừa dứt, mọi người đồng loạt nhìn về phía thầy hiệu trưởng, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc, khó hiểu.
“TẠI SAO Ạ???” Diệp Thanh Lan trợn tròn mắt không tin nổi nhìn về phía thầy hiệu trưởng, khuôn mặt vì kích động mà trở nên dữ tợn, vặn vẹo xấu xí, giọng nói không kìm được mà hét to lên.
Thầy Hiệu trưởng nhíu mày nhìn về phía Diệp Thanh Lan, khuôn mặt lạnh xuống, nghiệm giọng hỏi: “Sao? Em có gì bất mãn với quyết định của thầy à?”.
“Em… em…” Diệp Thanh Lan sợ hãi, lắp bắp mãi không thốt nổi thành câu.
“Thầy định cứ như vậy mà kết thúc ư? Tại sao lại không gọi học sinh kia lên để hỏi cho rõ ràng?”. Tưởng như mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc, đúng lúc này cửa phòng hiệu trưởng mở ra, ba người phụ nữ bộ dạng kênh kiệu, khuôn mặt vênh váo, ánh mắt luôn giống như liếc xéo, khóe miệng nhếch lên tỏ vẻ khinh thường bước vào.
Vừa nhận được tin con trai bị bất tỉnh, họ liền vội vàng chạy đến trường ngay. Vừa bước vào phòng y tế, nhìn con mình nằm im trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch không rõ sống chết ra sao, trong lòng như có ngàn vạn mũi kim đâm vào. Dù con trai có như thế nào nhưng đó cũng là hòn ngọc quý trên tay mà họ hết lòng yêu thương che chở, đánh không dám đánh, mắng không dám mắng, yêu thương còn không kịp, vậy mà giờ đây lại trở nên như vậy, bảo sao họ không đau lòng cho được. Vì vậy họ vội chạy đến phòng hiệu trưởng muốn đòi lại công bằng cho con trai mình, nhưng vừa chạy đến cửa đã nghe được đoạn hội thoại vừa rồi, đặc biệt là câu nói kia của thầy Hiệu trưởng càng khiến họ không kìm được mà xông ngay vào muốn chất vấn.
Không đợi thầy hiệu trưởng lên tiếng, một người phụ nữ giọng nói chua ngoa vang lên: “Tôi cho con tôi đi học tại trường của thầy, vậy mà lại khiến con trai tôi thành ra như vậy. Giờ sắp tìm được kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này vậy mà thầy lại định cứ như vậy mà kết thúc ư? Công bằng cho các con tôi ở đâu?”
Nhìn ba người phụ nữ vừa bước vào kia, ánh mắt thầy hiệu trưởng hơi híp lại đầy nguy hiểm, đáy mắt lóe lên tia sát khí rất nhanh biến mất giống như chỉ là ảo giác. Thầy hiệu trưởng thản nhiên nói: “Công bằng ư? Con trai các vị đùa nghịch quá trớn khiến một người bị gãy chân, hai người đập đầu vào tường bất tỉnh. Tất cả đều là do con trai các vị tự làm tự chịu mà thôi.”
“Thầy…” Nghe thầy hiệu trưởng nói vậy, cả ba đồng thời hét lên chói tai, ngón tay run run chỉ thẳng về phía thầy hiệu trưởng, một tay ôm ngực cố gắng hít thở giống như bị câu nói của thầy hiệu trưởng làm cho suýt nữa thì nghẹn chết.
Cố gắng bình ổn lại hơi thở, một người phụ nữ gằn giọng nói: “Được, được lắm. Vậy là thầy quyết định bao che cho học sinh kia chứ gì? Hừ, để rồi xem!”.
Nói xong người phụ nữ kia rút điện thoại ra gọi, vừa có tín hiệu kết nối, người phụ nữ đó liền khóc lóc, bộ dạng đau thương đến gần như sắp ngất đi, nói: “Ông xã! Ông đến trường ngay đi… Con trai của chúng ta… hức hức, con trai của chúng ta sợ là không kịp nhìn mặt ông nữa rồi… hức hức”.
Hai người phụ nữ kia thấy vậy cũng bắt đầu lấy điện thoại ra gọi cho chồng của mình đến.
Sau khi nói chuyện với chồng mình xong, ba người phụ nữ cùng nhìn về phía thầy hiệu trưởng, trên mặt vẫn còn nước mắt chưa kịp khô nhưng ánh mắt tràn đầy thách thức.
Nhìn tình cảnh đang diễn ra trước mắt, trong lòng Diệp Thanh Lan vui sướng không thôi: “Haha, Bích Giao Linh, để xem cô làm sao thoát khỏi chuyện này, đúng là ông trời cũng muốn giúp mình mà. Hahaha”.
Khóe môi Lãnh Phong cũng nâng lên thành nụ cười như có như không. Không để ý đến ba người phụ nữ kia, Lãnh Phong hướng về phía thầy hiệu trưởng, hơi cúi đầu lễ phép nói: “Thưa thầy! Ở đây không còn chuyện của em nữa, em xin phép về lớp ạ!”.
Thầy hiệu trưởng hơi gật đầu: “Ừm, các em cũng trở về lớp học đi!”.
Nghe vậy người phụ nữ liền lên tiếng chua ngoa: “Không được, tất cả phải ở lại làm rõ chuyện này xong mới được đi”.
Đám học sinh đang chuẩn bị về lớp nghe vậy liền khựng lại nhìn nhau khó hiểu, không biết phải làm sao. Thầy hiệu trưởng nở nụ cười trào phúng nói: “Xin lỗi, hình như các vị đang nhầm lẫn chuyện gì thì phải! Các vị nên nhớ rằng đây không phải là nhà của các vị, đây là trường học và tôi là hiệu trưởng ở đây, việc đi hay ở của học sinh của tôi chưa phiền các vị phải quyết định dùm đâu.”
“Thầy…”. Ba người phụ nữ bị thầy hiệu trưởng nói nghẹn họng không biết phản bác thế nào, cuối cùng chỉ hừ lạnh nói: “Hừ, để xem lát nữa thầy còn nói được như vậy nữa hay không!”.
…
Vừa trở về lớp học, không để ý đến cô giáo đang giảng bài, Lãnh Phong đi một mạch xuống bàn cuối cùng, dừng lại trước mặt Bích Giao Linh.
“Phong, em có biết mình đang làm gì không vậy?”. Thấy hành động không coi ai ra gì của Lãnh Phong, cô giáo tức giận lên tiếng. Mọi người cũng bị hành động của Lãnh Phong làm kinh ngạc, ngoái đầu lại tò mò nhìn.
Không quan tâm câu hỏi của cô giáo, không quan tâm ánh mắt khó hiểu của mọi người, Lãnh Phong chỉ nhìn chằm chằm vào Bích Giao Linh, khóe miệng nâng lên thành nụ cười mê hồn khiến đám con gái trong lớp nhìn đến si mê, Lãnh Phong nhẹ giọng hỏi: “Ra ngoài đi, mình có chuyện quan trọng muốn nói với cậu”.
Bích Giao Linh ngẩng đầu nhìn Lãnh Phong, ánh mắt bình thản không chút dao động, nhưng tận sâu đáy mắt ánh lên tia chán ghét không dễ phát hiện. Lát sau nàng bình thản phun ra hai chữ, giọng nói không mang theo bất kì tia cảm xúc nào: “Không rảnh!”.
Đám con gái nghe vậy ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm vào Bích Giao Linh, căm hận nói:
“Thật đúng là đồ không biết tốt xấu”
“Cái đồ xấu xí không biết điều, dám từ chối yêu cầu của Phong, không biết ngoài kia có bao nhiêu người mong được nói chuyện với cậu ấy mà còn không được đây. Đúng là đồ đáng ghét”.
...
Không để ý tiếng nghị luận xung quanh, Lãnh Phong chỉ nhìn chằm chằm Bích Giao Linh, nụ cười trên môi quét sạch sẽ, đáy mắt hiện lên tia giận dữ, bàn tay nắm chặt lại rồi buông ra, cuối cùng cậu duỗi tay ra cầm cánh tay Bích Giao Linh kéo đi.
Nhìn bàn tay đang cầm cánh tay mình, đôi mắt Bích Giao Linh tràn đầy chán ghét, đáy mắt lóe lên tia sát khí, lòng bàn tay Bích Giao Linh dần hiện lên làn khói mờ ảo không dễ phát hiện, theo đó bàn tay đang nắm lấy cánh tay Bích Giao Linh dần xuất hiện những hạt li ti trong suốt, ngày càng dày đặc, dần dần dính lại với nhau tạo thành tầng băng mỏng.
Lãnh Phong quay lại nhìn Bích Giao Linh với ánh mắt tràn đầy tự tin, nói: “Chuyện này liên quan đến cậu và cả tên kia nữa”.
Nghe vậy Bích Giao Linh hơi khựng người lại, đôi mắt luôn bình thản hơi mở to ra, đáy mắt gợn sóng.
Mặc dù cậu đã biết trước nhưng thấy vừa nhắc đến tên kia, đôi mắt luôn bình thản kia liền dao động, trong lòng Lãnh Phong bỗng có cảm giác khó chịu, bàn tay đang nắm lấy Bích Giao Linh không khỏi nắm chặt lại. Bỗng đôi mắt cậu mở to ra, hơi kinh ngạc cúi xuống nhìn về phía bàn tay mình, chỉ thấy trên mu bàn tay không hiểu sao lại có nước, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn.
Khó hiểu ngẩng đầu nhìn Bích Giao Linh, chỉ thấy đôi mắt nàng đã bình thản trở lại, giọng nói lạnh lùng mang theo vài phần chán ghét vang lên: “Buông ra, ta tự đi được!”.
P/s: Xin lỗi các bạn đọc vì giờ mình mới ra chương tiếp được. Dạo trước viết được gần xong chương thì ổ cứng bị cháy mất hết dữ liệu. Nhiều lúc muốn viết lại nhưng không thể nào viết được như chương đó nữa nên hơi chán. Kéo dài đến giờ mới hoàn thành được chương này. Từ giờ mình sẽ cố gắng ra chương đều đều hơn.
Xin lỗi và cảm ơn mọi người!