Trường Sinh Bất Tử (Vạn Kiếp Yêu)

“Buông ra! Ta tự đi được.”
Nghe Bích Giao Linh nói vậy, Lãnh Phong không tự chủ được lập tức buông tay.
Quay lại nhìn qua Lãnh Tuyết một cái, Bích Giao Linh đi thẳng ra cửa, để mặc Lãnh Phong vẫn đứng ngơ ngác tại chỗ.
Giật mình hồi phục lại tinh thần, Lãnh Phong cúi đầu nhìn bàn tay vẫn còn dính nước của mình, một lúc sau cậu nắm chặt tay lại, ngẩng đầu về phía Bích Giao Linh cách đó không xa, vội vàng đuổi theo.
Đợi hai người ra khỏi lớp rồi, cô giáo mới bực tức lên tiếng: “Hai cô cậu này trong mắt có còn giáo viên nữa hay không? Tưởng có người chống lưng rồi nên không thèm coi ai ra gì, muốn làm gì thì làm chắc! Hừ. Báo với hai cô cậu ấy, từ buổi sau môn của tôi không cần phải đến lớp học nữa!”
Nghe vậy cả lớp nhao lên, đặc biệt là các bạn nữ. Tuy không ưa Bích Giao Linh, thậm chí Bích Giao Linh mà bị đuổi học thì họ càng mừng, nhưng nếu vì việc này mà Lãnh Phong cũng bị đuổi thì bọn họ sao để yên được, vì vậy bọn họ vội vàng lên tiếng nói giúp.
“Thôi mà cô, chắc bạn ấy có chuyện quan trọng cần nói thật, cô bỏ qua đi”.
“Đúng rồi đó cô. Phong từ trước đến giờ đều là học sinh gương mẫu mà, chắc cậu ấy có chuyện gấp quá thôi!”.
“Phải đó, bỏ qua lần này đi cô!”.
...
Thấy cả lớp thay nhau lên tiếng nói giúp, cô giáo cũng xuôi xuôi. Dù sao hai người kia cũng không phải là người có thể chọc, cô vẫn còn muốn kiếm bát cơm ăn. Lúc nãy do giận quá nên mới nói vậy thôi chứ nếu làm thật có khi bị đuổi việc như chơi. Tuy trong lòng nhẹ nhõm nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra khó chịu, nói: “Lần này tôi bỏ qua, không có lần sau đâu đấy”.
Cả lớp nghe vậy vội vàng nói: “Vâng, vâng, không có lần sau đâu ạ!”.
...
Hai người vừa đi đến chỗ ngã rẽ thì gặp phải Diệp Thanh Lan. Nhìn hai người đi chung với nhau, trong lòng Diệp Thanh Lan khó chịu không thôi, tức giận lên tiếng.
“Phong, cậu đi đâu vậy? Sao lại đi chung với cô ta?”.
Lãnh Phong nhàn nhạt đáp: “Có chuyện muốn nói thôi.”
“Chuyện gì mà nói với cô ta chứ?”
“Chuyện quan trọng”. Lãnh Phong khó chịu đáp.
“Chuyện quan trọng gì chứ?”.
Thấy Diệp Thanh Lan cứ hỏi mãi không tha, Lãnh Phong tức giận lên tiếng: “Chuyện của mình từ khi nào đến lượt cậu quản vậy?”.
Nghe Lãnh Phong nói vậy, trong lòng Diệp Thanh Lan hơi sợ hãi. Lãnh Phong rất ít khi tức giận, nhưng một khi làm cậu ấy khó chịu thì hậu quả rất đáng sợ. Tuy vậy nhưng Diệp Thanh Lan vẫn cố nói: “Mình là vị hôn thê của cậu cơ mà, chuyện của cậu mình không quan tâm thì còn ai quan tâm nữa chứ?”.
Lãnh Phong trào phúng nói: “Dù có là vợ mình cũng không có quyền quản chuyện của mình đâu, hơn nữa cậu cũng chưa phải là vợ chính thức của mình. Đời còn dài, sau này ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu còn muốn giữ cái danh “vị hôn thê” của cậu thì tự quản bản thân cho tốt, ít xen vào chuyện của mình đi, không thì…”, nói đến đây Lãnh Phong tiến đến gần, ghé sát vào tai Diệp Thanh Lan nhẹ giọng nói, người ngoài nhìn vào thì thấy họ giống như đang nói những lời đường mật đầy tình ý, nhưng từng câu chữ của Lãnh Phong nói ra lại khiến Diệp Thanh Lan như chết lặng “...mình cũng không chắc liệu cái danh ấy có còn gắn trên người cậu nữa hay không!”
Nói xong cũng không để ý Diệp Thanh Lan sắc mặt trở nên trắng bệch đứng đó, Lãnh Phong vội vàng đuổi theo Bích Giao Linh.
Diệp Thanh Lan ngơ ngác đứng đó, lát sau mới hồi phục lại tinh thần. Nhìn hành lang chỉ còn mình mình, Diệp Thanh Lan nhìn về hướng Lãnh Phong, sắc mặt trở nên dữ tợn, nghiến răng nói: “Lãnh Phong, cậu dám nói với mình như vậy ư? Bích Giao Linh, cô khá lắm, vì cô mà Phong đối xử với tôi như vậy, chuyện này nhất định có ngày tôi sẽ bắt cô phải trả giá”.
...
Trên sân thượng
Không để ý đến người phía sau đang tiến đến gần, Bích Giao Linh cũng không quay lại, lạnh nhạt lên tiếng: “Chuyện gì nói đi”.
Nhìn vết máu đã khô, Lãnh Phong nói: “Mình biết chuyện ba tên kia là do cậu gây ra và cả ba nhà kia cũng đã biết chuyện này có liên quan đến cậu. Mình không biết tại sao thầy hiệu trưởng lại một mực bảo vệ cậu như vậy nhưng hiện nay ba nhà đang muốn hợp lại gây sức ép phía thầy hiệu trưởng. Mình tin rằng thầy hiệu trưởng khó có thể cản được nếu ba nhà liên kết lại. Mình muốn giúp cậu. Chỉ cần...”.
Nghe vậy khóe miệng Bích Giao Linh khẽ cong lên thành nụ cười trào phúng, trong mắt nồng đậm vẻ chán ghét. Lãnh Phong đứng sau tất nhiên là không thấy được biểu hiện của nàng. Thấy Bích Giao Linh im lặng nên tưởng nàng đang đợi câu tiếp theo của mình, vì vậy tiếp tục nói.
“Chỉ cần cậu trở thành vị hôn thê của mình, ba nhà kia đảm bảo sẽ không dám động đến cậu. Mình nghĩ cậu làm bạn gái mình cũng không có gì phải chịu thiệt, hơn nữa còn tránh được chuyện này...”
Bích Giao Linh xoay người lại đối diện với Lãnh Phong, khóe miệng vẫn nhếch lên thành nụ cười. Tuy hầu như cả khuôn mặt đã bị chiếc mặt nạ bạc che mất, nhưng chỉ một cái nhếch môi cũng khiến Lãnh Phong không kìm được mà tim đập thình thịch. Cậu nắm chặt tay lại ngăn cản ham muốn muốn giật phăng chiếc mặt nạ kia ra để nhìn rõ khuôn mặt người con gái bí ẩn trước mặt hơn.
Nhưng thấy Bích Giao Linh chỉ nhìn mình cười, Lãnh Phong tưởng rằng nàng cũng có hứng thú với mình. Lại nhớ đến chuyện mấy tên con trai hay nói với nhau, nghĩ rằng Bích Giao Linh cũng giống đám con gái thích tỏ ra cá tính để hấp dẫn ánh mắt con trai, trong lòng thích người đó nhưng ngoài mặt thì lại vờ như ghét, không quan tâm để làm người đó chú ý đến mình, nghĩ rằng mình đặc biệt, khác những cô gái khác... Nghĩ như vậy Lãnh Phong giống như bừng tỉnh, trong lòng âm thầm khinh bỉ, chán ghét nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, dịu dàng hỏi: “Sao? Cậu thấy đề nghị của mình không tồi chứ?”.
Bích Giao Linh mỉm cười đáp: “Không tồi! Quả là không tồi!”.
Nghe được câu trả lời của Bích Giao Linh, Lãnh Phong càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng, trong lòng càng thêm khinh bỉ Bích Giao Linh hơn.
Quan sát được vẻ chán ghét thoáng hiện trong mắt Lãnh Phong, Bích Giao Linh trào phúng nói: “Chỉ có điều... Ta không có hứng!”.
“Tại sao?” Không nghĩ tới Bích Giao Linh nói như vậy, Lãnh Phong kinh ngạc hỏi lại.
“Bởi vì...” Nói đến đây nụ cười trên khóe môi Bích Giao Linh biến mất, ánh mắt dần nhiễm lên nồng đậm chán ghét, thậm chí mang theo vài phần hận ý, lạnh lùng nói: “Khuôn mặt của ngươi khiến ta CỰC KÌ CHÁN GHÉT”.
Nói xong cũng không để ý đến Lãnh Phong nữa, Bích Giao Linh xoay người đi thẳng, để lại Lãnh Phong sững sờ đứng đó.
Đến khi Bích Giao Linh biến mất tại chỗ rẽ cuối hành lang, Lãnh Phong lúc này mới phục hồi lại tinh thần, bàn tay cứ nắm chặt rồi lại buông ra, mãi lâu sau cũng không nói được một lời.
...
Cùng lúc đó phía bên thầy hiệu trưởng, ba chiếc xe màu đen sang trọng nhanh chóng đỗ dưới sân trường, cửa xe vừa mở, ba người đàn ông tầm khoảng 40, 41 tuổi bước xuống xe, vội vàng chạy lên phòng hiệu trưởng.
Vừa nhìn thấy chồng mình đến, ba người phụ nữ bộ dạng kênh kiệu lập tức trở nên yếu đuối, nước mắt thi nhau rơi xuống, giọng đầy thương tâm kêu lên: “Ông xã...”
Ba người đàn ông tiến lên đỡ lấy vợ mình, vội hỏi han: “Nói xem, có chuyện gì? Con trai của chúng ta làm sao?”
Ba người phụ nữ vội đem chuyện xảy ra kể cho chồng mình nghe: “Ông xã, con trai chúng ta bị người ta đánh đến sống chết không rõ, vậy mà sắp tìm ra kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này thì thầy hiệu trưởng lại bao che cho học sinh đó. Đã vậy còn coi bọn em như mấy kẻ ngốc đem lí do vô lí đến lừa gạt bọn em. Ông xã, ông nhất định phải đòi lại công bằng cho con trai chúng ta,...”
Nghe vợ mình nói xong, ba người đàn ông ngẩng đầu nhìn về phía thầy hiệu trưởng vẫn nhàn nhã ngồi trên ghế, lạnh lùng nói: “Thầy hiệu trưởng, chuyện này có đúng như vậy không? Thầy muốn bao che cho học sinh đó sao? Tôi nghĩ thấy là người thông minh, nên biết bên nào nặng bên nào nhẹ, đừng để vì quyết định ngày hôm nay làm ảnh hưởng đến sự nghiệp cả đời của mình”.
Trong giọng nói tràn đầy uy hiếp, nhưng thầy hiệu trưởng vẫn bình thản, giống như việc người đàn ông kia nói chỉ là một chuyện cỏn con bình thường không đáng quan tâm.
Thấy bộ dạng thản nhiên của thầy hiệu trưởng, người đàn ông kia tức giận lên tiếng: “Tốt nhất thầy nên giao học sinh kia cho bọn tôi ngay bây giờ, nếu không thì đừng trách bọn tôi làm lớn chuyện này, đến lúc đó cái ghế hiệu trưởng đó thầy còn ngồi được nữa hay không bọn tôi cũng không đảm bảo được đâu. Hẳn là thầy cũng không muốn vừa mới leo lên ghế hiệu trưởng chưa bao lâu đã phải xuống rồi chứ?”
Thầy hiệu trưởng vẫn không nói gì, chỉ ngồi yên trên ghế, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn.
Bất chợt ba hồi chuông điện thoại đồng thời vang lên. Bực mình rút điện thoại ra, vừa thấy tên người gọi đến, ba người đàn ông vội vàng chạy ra ngoài nghe điện thoại.
“Alo anh Khải, em nghe ạ!”. Khác với thái độ khi nói với thầy hiệu trưởng, giọng người đàn ông nói chuyện với người trong điện thoại đầy kính cẩn.
Trong điện thoại vang lên giọng nói trầm của một người đàn ông: “Dương Thanh, tôi gọi để báo cho cậu biết, từ hôm nay công ty tôi sẽ ngừng hợp tác làm ăn với công ty cậu.”
Nghe vậy người đàn ông tên Dương Thanh sắc mặt trắng bệch, vội vàng hỏi lại: “Tại sao ạ?”.
Người đàn ông trong điện thoại bực mình nói: “Đây là lệnh của cấp trên!”. Nói xong cũng không giải thích gì thêm, người đàn ông trong điện thoại liền cúp máy.
Dương Thanh ngẩn người một lúc, bàn tay nắm chặt điện thoại đến nỗi nổi cả gân xanh, sắc mặt xám xịt lại, tức giận nói: “Được lắm! Đừng tưởng không có công ty của các người thì công ty của tôi không sống nổi. Cứ chờ đó. Hừ!”.
Reng… reng…
Đang bực tức, chuông điện thoại lại reo vang, nhìn thấy tên người gọi, Dương Thanh đành nén tức giận trong lòng lại, cố gắng nở nụ cười nói: “Alo, ông Khang, tôi nghe.”
Trong điện thoại vang lên giọng nói của người đàn ông: “Alo, ông Dương. Vụ hợp đồng sắp tới của chúng ta…”.
Thấy người đàn ông trong điện thoại nói ngập ngừng, trong lòng Dương Thanh bỗng có dự cảm không lành, dò hỏi lại: “Sao? Vụ hợp đồng sắp tới có vấn đề gì sao?”.
Trong điện thoại vang lên tiếng thở dài: “Công ty chúng tôi không thể kí bản hợp đồng đó được!”.
“Vì sao?” Dương Thanh gần như quát ầm lên.
Người đàn ông trong điện thoại im lặng một lúc, lát sau mới lên tiếng: “Xin lỗi. Công ty chúng tôi vẫn còn muốn làm ăn, mong ông thông cảm!”. Nói xong cũng không giải thích gì thêm, người đàn ông trong điện thoại liền ngắt máy.
Chưa thể tiếp nhận thông tin như sét đánh ngang tai này, lại một cuộc điện thoại nữa gọi đến, nội dung cũng không khác gì người trước.
Hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, hoặc là báo không hợp tác hoặc là đòi nợ.
Lần này cuộc gọi là của em trai Dương Thanh, Dương Lâm. Vừa ấn nút nghe, chưa kịp lên tiếng, trong điện thoại đã vang lên giọng nói hốt hoảng của người đàn ông: “Anh, anh đến đây ngay đi, lô hàng của chúng ta đi đến địa bàn bang Ngọa Hổ bị chặn lại rồi.”
Nghe vậy sắc mặt Dương Thanh trở nên trắng bệch, vội lên tiếng: “Sao lại vậy? Chú chưa trả phí cho họ hay như nào?”.
“Em đưa rồi nhưng họ không nhận, họ bảo chỉ cần là hàng của công ty chúng ta đều không cho qua.”
“Họ nói chỉ cần là hàng của công ty mình thì chặn lại à?”
“Dạ! Hàng của những công ty khác đều được đi qua bình thường, đến công ty mình thì bị chặn lại, nhất quyết không cho qua. Họ nói cái gì mà do mình động phải người không nên động. Làm sao đây anh? Giờ mà đi đường khác thì không kịp giao hàng cho khách mất. Vụ hợp đồng này chúng ta phải cố gắng mãi mới có được, giờ mà không giao kịp thời hạn thì chúng ta phải đền hợp đồng. Anh đến đây ngay đi, mình em không biết giải quyết như nào cả.”
Nghe vậy Dương Thanh vội vã chạy ra xe, chẳng để ý đến chuyện con trai sống chết không rõ, vội vàng lên xe phóng ra khỏi trường.
Vài phút sau, một người đàn ông cũng vội vàng chạy ra xe, lên xe phóng đi mất.
Giờ chỉ còn lại một người, nhưng có vẻ cũng chẳng tốt hơn là bao, đáy mắt hiện rõ vẻ tuyệt vọng.
Chưa đầy nửa tiếng trước họ còn là những ông chủ của những công ty lớn, có quyền lực và địa vị trong thương giới, nhưng chưa đầy nửa tiếng sau, bao nhiêu công sức gây dựng trong những năm qua tan thành mây khói, họ gần như trở về con số 0.

Nghe thấy tiếng xe, ba người phụ nữ vội vàng chạy ra, từ trên tầng nhìn xuống thấy xe của chồng mình vội vã chạy đi, họ vội gọi với theo: “Ông xã, ông xã…”.
Người phụ nữ kia vừa ra đến cửa liền nhìn thấy chồng mình không để ý hình tượng ngồi trên mặt đất ôm đầu, nhìn qua như già đi cả chục tuổi liền vội vàng chạy đến bệnh cạnh, nhẹ lay tay chồng mình gọi: “Ông xã! Ông sao vậy? Sao lại ngồi bệt xuống đất thế này?”
Người đàn ông ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn vợ mình, mãi lúc sau vẫn không thốt ra một câu, chỉ lắc lắc đầu.
Người phụ nữ khó hiểu vừa đỡ chồng mình đứng dậy, vừa hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao ông cứ lắc đầu mãi thế?”.
Lúc này thầy hiệu trưởng cũng đi ra, nhìn bộ dạng thảm hại của người đàn ông kia, khóe miệng thầy hiệu trưởng nhếch lên thành nụ cười nhưng đáy mắt lại tràn đầy lạnh lẽo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui