Trường Sinh Bất Tử (Vạn Kiếp Yêu)


“Ta muốn bang Ngọa Hổ của ngươi!”.
“Ngông cuồng!”. Nhìn thấy ánh mắt bình thản không có một tia đùa giỡn của Bích Giao Linh, sắc mặt Hổ ca trầm xuống, ánh mắt tỏa sát khí, lạnh lùng cười nói: “Cô dũng cảm lắm. Dám nói những lời như vậy. Đáng tiếc—“. Nói đến đây Hổ Ca từ bên hông rút ra một cây súng, đùa nghịch trong tay, giọng đầy trào phúng: “những kẻ như cô đều chết dưới cây súng này của tôi, và cô…cũng không ngoại lệ! Vĩnh biệt!”.
Pằng!
Khinh thường nhìn viên đạn sắp đến gần, kiếm khí trong tay Bích Giao Linh vung lên, viên đạn liền tách làm hai bắn sang hai phía. Nói thì chậm nhưng sự việc chỉ diễn ra trong vòng chưa đến một giây.
Nhìn một màn trước mắt, đáy mắt Hổ Ca rốt cuộc cũng hiện lên tia sợ hãi. Cả đám trợn tròn mắt như không thể tin được vào mắt mình. Hổ Ca không ngừng tìm lí do để tự an ủi bản thân.

Có lẽ cô ta chỉ may mắn thôi.
Có thể đỡ được một viên , nhưng chắc chắn không đỡ được mấy chục viên.
Nghĩ như vậy Hổ ca liền cao giọng quát lớn: “Tất cả cùng bắn, tao không tin cô ta không thành cái tổ ong.”.
Cả đám đồng loạt rút súng bắn về phía Bích Giao Linh.
Pằng pằng pằng…. Từng viên đạn xuyên qua người nàng, nhưng không có cảnh đổ máu như trong tưởng tượng của mọi người. Theo tiếng súng kết thúc, hình ảnh nàng cũng tan biến.
“Ám khí của các ngươi cũng có chút lợi hại a!”.

Giật mình nhận ra thanh âm ở bên cạnh, cả đám giật mình quay ra nhìn, chỉ thấy cô gái thần bí lúc nãy còn đứng ở cửa, giờ phút này lại ngồi trên ghế, tư thái ung dung. Hổ Ca sợ hãi sắc mặt trắng bệch như gặp quỷ, chẳng biết cô ta ngồi đây từ lúc nào. Dù hoảng sợ nhưng nhiều năm đấu tranh trong máu tanh cũng khiến họ có chút bản lãnh hơn người, rất nhanh kiềm chế sự sợ hãi chĩa súng về phía đầu nàng. Bị nhiều người chĩa súng vào đầu, nhưng nàng mi mắt cũng không động một cái, chỉ nhàn nhạt nhìn, tay phải khẽ nâng lên nói: “ta ghét nhất bị người khác chĩa thứ gì đó vào đầu, đừng có đem mấy thứ đồ chơi này đến trước mặt ta.”. Nói rồi bàn tay phải của nàng nắm chặt lại, đáy mắt xẹt qua tia kim sắc rất nhanh biến mất, súng trong tay đám người giống như có một lực ép vô cùng lớn khiến cho nát vụn rơi xuống đất.
Lần này cả đám triệt để khiếp sợ. Chiến đấu nhiều năm như vậy, chưa bao giờ bọn họ sợ hãi như lúc này, sợ hãi như thấy được tu la của địa ngục. Hổ Ca biết rằng mình đã gặp phải nhân vật quá lợi hại, rất thức thời quỳ xuống cung kính nói: “Ra mắt đại tỷ!”.
Cả đám nhìn nhau. Dù bọn họ là người xã hội đen, làm không ít chuyện xấu, nhưng đối với người có bản lãnh thật sự thì luôn xứng đáng nhận được sự kính trọng.
Đi theo làm đàn em của cô gái này, bọn họ không chút phản đối. Chứng kiến một màn vừa rồi, ngược lại khiến họ càng thêm tận trung khi theo nàng.
Cả đám không nói một lời, nhất tề quỳ xuống, giọng nói như một vang lên:
“Ra mắt đại tỷ!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận