“Bích…Thiên…Vân!”.
Nghe thấy cái tên này, một người luôn bình tĩnh, lạnh lùng như Long Ca cũng không kìm được đứng bật dậy, vội hỏi: “Cô là ai? Sao cô biết người này?”.
Bích Giao Linh cũng không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ chầm chậm nói “Năm tháng trôi qua Linh Sơn vẫn vậy, giống Băng Linh tồn tại cùng đất trời!”.
Nghe được câu đó, đáy mắt Long Ca mắt mở to tràn ngập ngạc nhiên, người khác không biết câu đó là gì, nhưng hắn biết, trước đây, lúc người kia dẫn hắn tới giao chỗ này cho hắn cũng đã từng nói qua câu nói kia, bảo hắn nếu như gặp được một cô gái nói câu này, nhất định phải làm một việc. Đám người Dương Thiên Hạo ngạc nhiên thấy vị đại ca luôn lạnh lùng, bình tĩnh chỉ vì một câu nói của cô gái kia mà trở nên như vậy.
Khuôn mặt dần lấy lại bình tĩnh, Long Ca phất tay ra lệnh cho đám người trước mặt: “Tất cả lui ra, cô đi theo tôi!” Nói rồi liền xoay người bước vào, mặc dù nhìn hắn có vẻ bình tĩnh, nhưng bước chân hỗn loạn, gấp gáp của Long Ca chứng tỏ trong lòng hắn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Đám người lui sang hai bên tạo thành một lối đi cho Bích Giao Linh. Bích Giao Linh cũng không nói gì, bình thản đi vào. Đám người khiếp sợ nhìn nàng, mặc dù có vẻ nàng đi rất bình thản, bước chân cũng không tính là nhanh, nhưng chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Long Ca đang vội vã bước đi!
Đợi Bích Giao Linh vào phòng, Long Ca phân phó mấy người lui hết xuống, dù có chuyện gì cũng không được tiến vào rồi tự tay đóng chặt cửa phòng, nhanh nhẹn đi về phía Bích Giao Linh.
“Cô ngồi đi!”.
Bích Giao Linh vừa ngồi xuống, Long Ca đã không chờ đợi được vội hỏi: “Làm sao cô biết câu kia, cô có quan hệ như thế nào với người đó?”.
“Đó là tỷ tỷ của ta!”, Bích Giao Linh cũng không giấu diếm nói ra.
“Cô là…Bích Giao Linh?” Trước đây khi người đó cứu hắn từ nơi bần cùng nhất của xã hội, nuôi dưỡng hắn, dạy hắn mạnh mẽ, dạy hắn làm người, thỉnh thoảng người đó cũng nhắc đến một người em gái tên Bích Giao Linh, nghe trong giọng nói cũng biết hẳn người đó rất thương yêu em gái của mình.
“Phải!”.
Mặc dù trong lòng cũng chắc đến 99% nhưng Long Ca cũng không nhịn được hỏi: “Làm sao tôi tin cô được?”.
Bích Giao Linh cười nhẹ một tiếng, đưa tay tháo mặt nạ ra, lộ ra khuôn mặt tuyệt mĩ hoàn hảo không tỳ vết. Long Ca nhìn thấy cũng không khỏi ngây người. Thật sự là quá đẹp, nhưng quan trọng hơn, mặc dù sắc đẹp người đó không thể bằng cô gái này, nhưng từ gương mặt cũng có thể nhận ra vài nét tương đồng với người đó, nhưng khí chất hai người thì lại bất đồng rõ rệt. Một người yêu mị quyến rũ động lòng người, một người thì xinh đẹp lạnh lùng tựa băng tiên.
Nhìn Bích Giao Linh, Long Ca không khỏi nhớ đến trong một lần Bích Thiên Vân nhắc về em gái của mình, hắn có hỏi “Em gái cô như thế nào?”. Bích Thiên Vân quyến rũ cười, sắc mặt tràn ngập yêu thương, đầy tự hào nói: “Muội muội ta ý à, nàng giống như một khối băng vậy, nhưng cũng là khối băng hoàn hảo nhất, xinh đẹp nhất thế gian!”…
Long Ca đang mải chìm vào suy nghĩ, bên tai lại vang lên thanh âm của Bích Giao Linh: “Tỷ tỷ của ta, nàng có khỏe không? Hiện giờ nàng đang ở đâu?”.
Thu lại cảm xúc, Long Ca lên tiếng nói: “Cái đó thì tôi cũng không biết, cô ấy là người thích ngao du khắp nơi, kể từ ngày cô ấy giao lại chỗ này cho tôi, hai người bọn tôi cũng không gặp lại nhau nữa. Cô ấy bảo tôi nếu gặp cô thì giao lại vật này cho cô!” Long ca từ trong người lấy ra nửa miếng ngọc bội màu xanh ngọc, đặt trên bàn.
Nhìn nửa miếng ngọc bội trên bàn, Bích Giao Linh không khỏi hiện lên một chút ưu thương, lấy từ trong người ra nửa miếng ngọc bội còn lại đặt lên bàn. Hai miếng ghép lại hoàn hảo không khe hở, hiện ra một miếng ngọc bội thanh ngọc, bên trên khắc đóa hoa băng, cánh hoa nở rộ linh động như thật.
Nhìn miếng ngọc bội hoàn hảo, Long Ca không khỏi nhớ đến có một lần Bích Thiên Vân đã từng nói với hắn: “Ta cứu ngươi là vì ta thấy ngươi có tố chất, ta bồi dưỡng ngươi thành kẻ mạnh để sau này nếu gặp được một người, ngươi hãy theo nàng ta, tận trung với nàng ấy giống như là với ta!”.
Lúc giao lại chỗ này cho hắn người đó cũng đã nói: “Chỗ này vốn dĩ là thuộc về nàng ấy, ta chỉ trông coi tạm thời thôi, sau này nếu ngươi gặp được nàng ấy rồi, hay giao nửa miếng ngọc bội này cho nàng, miếng ngọc bội hoàn hảo cũng chính là tín vật đại diện cho chủ nhân của nơi này!”….
Long Ca không nói một lời, đứng bật dậy, quỳ một chân trước mặt Bích Giao Linh, cúi đầu cung kính lên tiếng: “Thuộc hạ bái kiến chủ nhân!”.
Nhìn hành động của Long Ca, Bích Giao Linh cũng không ngạc nhiên mấy, Long Ca ở đây, lại biết tỷ tỷ nàng, thì việc như này cũng không có gì là lạ, nàng đã quá hiểu tỷ tỷ của mình rồi! Nhàn nhạt gật đầu, Bích Giao Linh lên tiếng nói: “Không cần gọi ta là chủ nhân, cứ gọi ta là đại tỷ giống như bọn Hổ Ca là được rồi!”.
“Dạ! Đại tỷ!”. Long Ca không khỏi thêm vài phần cung kính, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn. Bích Giao Linh nói như vậy chính là coi trọng hắn, nếu gọi đại tỷ thì chứng tỏ nàng coi hắn như đàn em, như người nhà, còn nếu gọi chủ nhân tức là giống như nô tài, địa vị cực thấp. Dù sao làm đại ca hắn cũng có lòng kiêu ngạo của mình, gọi chủ nhân trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút không thoải mái.
“Đại tỷ , chúng ta bây giờ ra ngoài để thuộc hạ nói cho anh em biết việc này!”.
Gật đầu coi như đáp ứng, Bích Giao Linh cầm chiếc mặt nạ trên bàn đeo lên.
Cả hai trước sau ra ngoài, Long Ca triệu tập tất cả mọi người, lớn tiếng tuyên bố: “Từ giờ người con gái này sẽ trở thành đại tỷ của chúng ta!”.