Trường Sinh Bất Tử

Một tháng sau, trong một cung điện Ly Hỏa Thánh Đô.

Chung Sơn cùng Vương Tĩnh Văn đang đánh cờ, đồng thời giống như đang chờ đợi, đám người Kim Bằng im lặng đợi ở một bên.

- Báo!

Một thị vệ bước vào đại điện.

- Nói đi!

Chung Sơn nhẹ nhàng đặt con cờ xuống.

- Thánh Vương phái ta đến báo, Công Thâu Tử đã phái sứ giả đến, đã thương thảo xong chi tiết trận đấu!

Thị vệ nói.

- Sao?

Chung Sơn nhìn về phía thị vệ.

- Tổng cộng bảy trận chiến, hai trận đầu ở Phượng Hoàng Cương Vực, năm
trận sau đặt ở Hoàng Tuyền Cương Vực. Trận thứ ba là Phong Thủy Sư chiến đấu, có nhiều Phong Thủy Sư tham dự; Trận thứ bảy là chiến đấu giữa
Thánh Vương và Công Thâu Tử, còn lại một đầu một. Hai trận đầu, do Công
Thâu Tử báo danh trước, trận bốn, năm, sáu, do Thánh Vương báo danh
trước.

Thị vệ nói.

Vương Tĩnh Văn bên cạnh gật đầu:

- Coi như công bằng!

- Danh sách của Công Thâu Tử thế nào?

Chung Sơn hỏi.

- Trận đầu, Đao Nhân Đồ, trận hai, Thiên Ngôn!

Thị vệ trả lời.

- Tổ Tiên Đao Nhân Đồ? Thiên Ngôn?

Vương Tĩnh Văn suy ngẫm.

- Niết Phàm Trần đúng là ông chủ phủi tay, cái gì cũng mặc kệ?

Chung Sơn cười nhạt nói.

- Chung Sơn, để cho ta đấu với Thiên Ngôn, ta nhất định sẽ tước lấy thọ nguyên của hắn!

Hạo Mỹ Lệ vội lên tiếng.

- Ngươi?

Chung Sơn hơi suy ngẫm.

- Không phải ban đầu đã nói rồi sao? Bây giờ ngươi còn do dự cái gì?

Hạo Mỹ Lệ sốt ruột.

- Lúc trước ý của chúng ta là bố trí ngươi đối phó Thiên Ngôn, nhưng bây giờ một đấu một, ta lo an toàn của ngươi!

Chung Sơn nói.

Nghe được Chung Sơn quan tâm, Hạo Mỹ Lệ mới bớt vội vàng, sắc mặt nhu hòa nhìn Chung Sơn, tiếp đó vẻ mặt nắm chắc nói:

- Ngươi yên tâm đi, Thiên Ngôn không tổn thương được ta, ta và hắn đấu
Chú Ngôn Thuật, hơn nữa Thiên Ngôn chỉ là Cổ Tiên mà thôi, không mạnh
hơn ta bao nhiêu, khẳng định Chú Ngôn Thuật của hắn không bằng ta.

Nhìn Hạo Mỹ Lệ, cuối cùng Chung Sơn gật đầu nói:

- Được rồi, nhưng nếu không địch lại, nhất định không được cậy mạnh, về sau chúng ta lại nghĩ cách đối phó hắn!

- Ừ!

Hạo Mỹ Lệ lập tức đáp.

Như vậy, đã xác định đối phó Thiên Ngôn.

- Đao Nhân Đồ?

Vương Tĩnh Văn nhìn về phía thị vệ kia.

- Vâng, người này trong nhóm đến từ Ly Hỏa Thánh Đô!

Thị vệ kia nói.

- Ồ? Còn ai nữa?

Ánh mắt Vương Tĩnh Văn sáng lên.

- Lần này có tổng cộng ba người đến, Đao Nhân Đồ, Giang Xuyên, Lỗ Ngọc!

Thị vệ trả lời.

- Đao Nhân Đồ, Niết Thánh Vương đã cho ta tư liệu, Giang Xuyên coi như ta cũng biết. Lỗ Ngọc là ai, ngươi có tin tức của hắn?

Vương Tĩnh Văn hỏi.

- Lỗ Ngọc, tại hạ cũng vừa biết, ta dùng pháp thuật thể hiện cho ngài!

Thị vệ trả lời.

Sau đó dùng pháp thuật ngưng tụ thành hình dạng công tử tiêu sái.

- Hả, chính là cái tên họ Lỗ kia?

Hạo Mỹ Lệ hô lên.

- Đúng rồi, chính là Lỗ công tử kia!

Kim Bằng gật đầu.

Trong hình ảnh, quả thật là Lỗ công tử ngày xưa ở Phàm thành bị Hạo Mỹ Lệ cùng Tiểu Kim Long khi dễ.

- Lỗ Ngọc lần này đi cùng Giang Xuyên đến đây, lần này chủ yếu Giang
Xuyên là người bàn việc, Lỗ Ngọc là đi theo hắn tới, không có mục đích.
Nhưng thân phận là con cháu của Công Thâu Tử, Đao Nhân Đồ phụ trách an
toàn chuyến này của bọn họ!

Thị vệ nói.

- Người quen, dễ làm rồi, Thánh Vương!

Vương Tĩnh Văn mỉm cười tự tin nhìn về phía Chung Sơn.

Chung Sơn nhìn Vương Tĩnh Văn, cuối cùng gật đầu nói:

- Vậy chuyện này giao cho ngươi, ngươi muốn gì cứ trực tiếp nói với Niết Phàm Trần!

- Vâng!

Vương Tĩnh Văn cung kính.

- Các ngươi cũng phải toàn lực phối hợp với Vương Tĩnh Văn!

Chung Sơn quay lại nhìn mọi người.

- Rõ!

Đám người Kim Bằng gật đầu.

................

Ly Hỏa Thánh Đô, ở bên trong một đại điện.

Trong điện có ba người đang đứng.

Lỗ công tử ngày xưa bị Hạo Mỹ Lệ khi dễ ở Phàm thành, Lỗ Ngọc.

Giang Xuyên ngày xưa cứu đi Lỗ Ngọc từ tay Hạo Mỹ Lệ!

Còn một người, quần áo dính máu, trong mắt lóe lên sát khí, ngắm nghía
thanh đao màu máu trên tay, khóe miệng toát ra nụ cười lãnh khốc. Đây
chính là Đao Nhân Đồ mà Chung Sơn nhắc tới.

- Tiền bối, người tên "Kim Bằng" kia tới thử ngài thế nào?

Giang Xuyên hỏi.

- Kim Bằng? Là Tổ Tiên không kém, ta thua hắn rồi!

Đao Nhân Đồ cười nói.

- Thua? Ngài là Tổ Tiên mà tiên tổ phái ra, là người mạnh nhất, Kim Bằng này thật sự lợi hại như thế?

Lỗ Ngọc lo lắng hỏi.

Đao Nhân Đồ mỉm cười.

- Tiền bối ngài ấy cố ý thua!

Giang Xuyên cười nói.

- Cố ý thua?

Lỗ Ngọc kinh ngạc.

- Còn chưa đánh, đã bắt đầu mò mẫm căn bản của ta, Niết Phàm Trần đã
không còn là Cơ Cung Niết năm đó, lúc này ta làm sao lại bại lộ thực
lực? Ta chỉ dùng một thành thực lực, cố ý thua hắn, nhưng ta cũng nhìn
thấu được thực lực của hắn!

Đao Nhân Đồ tự tin nói.

- Nếu không ngoài dự liệu, hẳn là đối phương sẽ nhanh chóng đưa danh sách đến đây!

Giang Xuyên cười gian xảo.

Vừa dứt lời, một thị vệ bên ngoài vào cầu kiến.

- Thánh Vương giao phó, bảo ta giao chiến thư cho các vị!

Thị vệ kia để lại một phần thiệp liền bước đi.

Cầm thiệp lên, ba người cùng xem.

- Quả nhiên không sai, trận chiến đầu tiên chính là Kim Bằng, trận hai chính là Hạo Mỹ Lệ?

Giang Xuyên cười nói.

- Kim Bằng này, các ngươi yên tâm, về phần trận hai, Hạo Mỹ Lệ này là người nào?

Đao Nhân Đồ thắc mắc.

- Tiền bối, chỉ cần ngài có thể thắng trận đầu là được, Hạo Mỹ Lệ, ta sẽ truyền tin này cho sư tổ quyết định!

Giang Xuyên nói.

- Ta lập tức trở về Hoàng Tuyền Cương Vực? Báo chuyện này cho Công Thâu Tử biết!

Đao Nhân Đồ nói.

- Vậy làm phiền tiền bối, ta cùng Lỗ Ngọc không vội, Niết Phàm Trần
cũng sẽ không làm khó chúng ta. Chúng ta cứ tạm ở lại đây, không kéo
chân ngài. Hai tháng sau, sư tổ cũng sẽ đến, lúc đó chúng ta sẽ gặp lại!

Giang Xuyên nói.

- Được!

Đao Nhân Đồ mang theo chiến thư bay ra ngoài.

...................

Một tháng sau.

Một tháng này, Chung Sơn cũng không phải tốn sức cho lần quyết đấu này,
mà vẫn luôn ở cùng Linh Nhi, mọi chuyện đều do Vương Tĩnh Văn an bài.

- An bài thế nào?

Chung Sơn hỏi.

- Cục đã bày bố xong.

Vương Tĩnh Văn cười nói.

- Hả?

- Niết Phàm Trần cùng Công Thâu Tử cược chức gia chủ, còn ta, tự nhiên
thông qua mạng lưới quan hệ của Niết Phàm Trần tìm tới Lỗ Ngọc, cược nhỏ với hắn!" Vương Tĩnh Văn cười nói.

- Cược cái gì?

- Tự nhiên cược thắng thua trận đầu, Kim Bằng và Đao Nhân Đồ!

- Tiền cược thì sao?

- Nếu như Kim Bằng thua, chúng ta thua một Tổ Tiên khí, cộng thêm Đả Thần Tiên của Khương Tử Nha!

- Khương Tử Nha lại chịu?

- Niết Phàm Trần đồng ý, Khương Tử Nha khẳng định biết, về phần Tổ Tiên khí khác thì cũng là Niết Phàm Trần bỏ ra!

- Hai món Tổ Tiên khí, một trong đó còn là Đả Thần Tiên nổi tiếng thiên hạ. Tiền cược đủ lớn, vậy tiền cược của đối phương thì sao?

- Cây huyết đao của Đao Nhân Đồ, Đao Nhân Đồ coi nó như sinh mạng!

Vương Tĩnh Văn cười nói.

- Đao Nhân Đồ đã quay về Hoàng Tuyền Cương Vực, Lỗ Ngọc kia cũng chịu?

Chung Sơn mỉm cười.

- Đương nhiên, hắn nghe được Đả Thần Tiên, con mắt liền đỏ, hơn nữa Kim Bằng từng thử Đao Nhân Đồ, đã tạo ảo giác Đao Nhân Đồ thắng chắc, sao
hắn lại không chịu?

Vương Tĩnh Văn cười nói.

- Lỡ như bọn họ thua, không muốn thừa nhận thì sao đây?

Kim Bằng ở bên cạnh xen vào.

Vương Tĩnh Văn nhìn Kim Bằng, lắc đầu nói:

- Chỉ cần ngươi có thể thắng, hắn có thừa nhận hay không cũng không
sao, bởi vì ta đã dùng thủy tinh ký ức ghi lại cuộc nói chuyện đó, đồng
thời sao chép mấy chục ngàn bản, rải khắp Hoàng Tuyền Cương Vực!

- Đây là lời của chính Lỗ Ngọc, Đao Nhân Đồ cũng có thể không chịu thừa nhận!

Kim Bằng không hiểu được.

- Đao Nhân Đồ tự nhiên sẽ không đưa ra huyết đao, tuy nhiên lời này do
chính miệng con cháu của Công Thâu Tử nói ra. Ta chính là muốn dùng con
cháu của Công Thâu Tử làm rét lạnh cõi lòng của Đao Nhân Đồ, làm rét
lạnh cõi lòng những "người ngoài" tới hỗ trợ Công Thâu Tử.

Vương Tĩnh Văn nghiêm túc nói.

- Lòng người chính là thứ yếu ớt nhất, nếu có thể thao túng được tâm lý đối phương, vậy có thể đánh bại mọi đối thủ!

Chung Sơn gật đầu khen ngợi.

Chung Sơn chính là người như vậy, Chung Sơn mạnh nhất không phải thủ
đoạn ùn ùn của hắn, mà là năng lực có thể điều khiển đối thủ.

- Rét lạnh cõi lòng bọn họ? Vương tiên sinh, ngươi thật là quá độc ác!

Kim Bằng mỉm cười.

- Ác? Đây chỉ là bắt đầu, ngươi cứ xem, đặc sắc còn ở đằng sau!

Vương Tĩnh Văn cười nói.

- Vậy mà chỉ mới bắt đầu?

Kim Bằng trừng nhìn Vương Tĩnh Văn, im lặng một hồi mới lắc đầu:

- May mà ta không phải kẻ địch với ngươi!

........................

Trong thư phòng Niết Phàm Trần.

Trước mắt là một số trọng thần đang đứng, trong đó bao gồm cả Quắc Thạch Phụ, Khương Thượng, Thiếu Phi Hầu.

Niết Phàm Trần nhẹ nhàng gõ mặt bàn, chúng thầnmột lặng.

Một lát sau, Niết Phàm Trần lên tiếng:

- Các ngươi thấy thế nào?

- Thánh Vương, Vương Tĩnh Văn này đúng là nhân tài hiếm có!

Khương Thượng bước ra lên tiếng đầu tiên.

- Hắn tự tiện dùng Đả Thần Tiên của ngươi làm tiền cược, ngươi không giận hắn?

Niết Phàm Trần cười nói.

- Đả Thần Tiên? Một cái ngoại vật mà thôi, Khương Thượng nào lại để ý
vật chết này. Nếu có thể dùng vật chết này đổi lấy Vương Tĩnh Văn cho
Thánh Vương, Khương Thượng có thể chắp tay dâng lên!

Khương Thượng nói rất trực tiếp.

- Khương Thừa tướng nói không sai, Vương Tĩnh Văn năng lực xem xét thời thế quả thật rất mạnh, trong thời gian ngắn ngủi đã bố trí được "cục"
ác độc như thế. Tuy rằng cục này chỉ lộ ra một chút, nhưng có thể biết
trước được kết cục.

Thiếu Phi Hầu cũng gật đầu.

- Thánh Vương muốn có Vương Tĩnh Văn này?

Quắc Thạch Phụ hỏi.

- Nhìn xem đã!

Niết Phàm Trần nhàn nhạt nói.

.....................

Đại điện chỗ Giang Xuyên và Lỗ Ngọc.

- Sư thúc, ngài nói tiền cược lần này có đáng không? Một cái Tổ Tiên
khí cùng Đả Thần Tiên, ta đã ghi chép nói chuyện lúc đó, tới khi đó dù
không lấy được Đả Thần Tiên, cũng phải lấy không một cái Tổ Tiên khí,
bọn họ không chơi xấu được.

Lỗ Ngọc hưng phấn nói.

- Tất cả đều có lợi cho chúng ta, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy không đúng.

Giang Xuyên lắc đầu.

- Sư thúc không cần phải lo, thắng thua đều trong tính toán của ta. Dù
là thua, bọn họ cũng phải tự mình đi đòi huyết đao, Đao Nhân Đồ có cho
hay không là chuyện của hắn, hơn nữa đây là cục điện thắng chắc!

Lỗ Ngọc khuyên bảo.

- Chỉ mong là ta suy nghĩ nhiều!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui