Trường Sinh Bất Tử

Hai tháng thoáng một cái đã qua.

So tài giữa Niết Phàm Trần cùng Công Thâu Tử bắt đầu rồi!

Bên ngoài Ly Hỏa Thánh điện, Cửu Long Thiên Ỷ dừng ở cửa chính hướng
quảng trường, Niết Phàm Trần lạnh nhạt ngồi ngay ngắn trên đó. Trái phải đứng Khương Thượng và Quắc Thạch Phụ, đủ loại quan lại cung kính đứng
hai bên trên quảng trường, còn có một cái ghế dựa lớn, tuy rằng không
phải Cửu Long Thiên Ỷ, nhưng mà cực kỳ rộng lớn bên canh Ly Hỏa Thánh
điện. Trên cái ghế duy nhất này, tự nhiên là Chung Sơn ngồi đó.

Dưới sự yêu cầu của Chung Sơn, Thiên Linh Nhi hơi ngượng ngùng ngồi ở
bên cạnh Chung Sơn. Thỉnh thoảng nhìn chung quanh một chút, chung quanh
người nhiều như vậy, nhất thời nàng ngượng ngùng chỉ biết cúi đầu.

Toàn bộ Ly Hỏa Thánh Đô giờ phút này trang nghiêm trang trọng, trên biển mây số mệnh, đầy trời thần tướng phóng ra ánh sáng chói mắt.

Mọi người cùng Niết Phàm Trần im lặng chờ đợi.

- Ô!

Trong thiên địa bỗng nhiên vang lên tiếng trâu rống, tiếp đó từng trận
tiên nhạc vang lên, bầu trời xa xa lại phát ra ánh sáng chói mắt!

Hào quang vạn trượng, khiến người ta không mở mắt ra được, cho tới tận
một nén nhang sau, hào quang tán đi, mới lộ ra quang cảnh phía xa xa.

Một cự long hoàng kim 10 vạn trượng, đỉnh đầu cự long có một bảo tọa
tương đối lớn, trên bảo tọa ngồi một người áo bào tro, nhìn không rõ bộ
mặt, nhưng một cỗ vô thượng ý từ thân hình kia áp tới bốn phía.

Vô thượng ý? Nhìn không rõ bộ mặt? Công Thâu Tử?

Trên mặt đất phía dưới đã đứng rất nhiều cường giả. Cự long hoàng kim 10 vạn trượng chậm rãi rơi xuống đất, uốn người ngồi lên, cuối cùng, uốn
thành một tòa Long Sơn. Thánh nhân Công Thâu Tử ngồi trên đầu rồng. Hai
bên đứng rất nhiều cường giả.

Vị trí kia ở ngoài Ly Hỏa Thánh Đô, nhưng ở đây đều là cường giả, tự nhiên nhìn được xa như vậy.

Còn có một điểm hơi kỳ lạ là, độ cao bây giờ của Công Thâu Tử cùng với độ cao của Niết Phàm Trần.

Hai người cách thành trì Ly Hỏa Thánh đô, từ xa nhìn nhau!

- Đó chính là Thánh nhân?

Linh Nhi hơi ngạc nhiên nói.

- Công Thâu Tử ngồi là cái gì vậy?

Hạo Mỹ Lệ bỗng nhiên ngạc nhiên nói.

- Đó là con rối thú của hắn, cũng chính là pháp bảo của hắn!

Kim Bằng ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

- Không đúng, không đúng, ngươi xem con rồng kia có giống Tiểu Kim hay không?

Hạo Mỹ Lệ ngạc nhiên nói.

Mọi người nhìn kỹ lại, đúng vậy, con rối thú của Công Thâu Tử giống Tiểu Kim Long vô cùng. Cho dù vảy rồng cũng giống nhau như đúc.

- Là hắn!

Linh Nhi bỗng nhiên kêu lên.

- Làm sao vậy?

Chung Sơn hỏi.

Thiên Linh Nhi sắc mặt cực kỳ tức giận, chỉ vào một nam nhân áo bào xanh dưới chân Long Sơn xa xa, hai ngọn tóc mai nam tử kia có màu xanh biếc, trong ánh mắt lộ ra một cỗ tà dị, lúc Thiên Linh Nhi giận dữ chỉ hắn,
hắn cũng nhìn về phía Thiên Linh Nhi, trong mắt có một cỗ nghiền ngẫm.
Đồng thời cũng tò mò nhìn Chung Sơn ở một bên.

- Đúng là tên bại hoại kia, hắn nguyền rủa tỷ tỷ!

Thiên Linh Nhi hận nghiến răng nghiến lợi.

Nhẹ nhàng nắn tay Thiên Linh Nhi, Chung Sơn an ủi:

- Thả lỏng tâm tình!

- Linh Nhi tỷ tỷ, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cho hắn đẹp mắt!

Hạo Mỹ Lệ lập tức nói.

- Ừ!

Được một đám người quan tâm, tâm tình Thiên Linh Nhi đã khá hơn nhiều,
nhưng lúc nhìn thấy người nọ trogn mắt vẫn lộ ra vẻ cừu hận. Chung Sơn
đau lòng nhìn lại Linh Nhi, Linh Nhi từ nhỏ đến lớn chưa từng bị cừu hận ràng buộc qua, hiện tại không ngờ sinh ra hận ý lớn như vậy.

Chung Sơn nhìn về Thiên Ngôn phía xa xa kia, hàn quang trong mắt lóe lên lên một cái!

Bên cạnh Thiên Ngôn, tự nhiên là Đao Nhân Đồ đầy mặt tự tin, trước khi
Thiên gia chưa cùng Công Thâu Tử kết minh, Đao Nhân Đồ là đệ nhất cao
thủ Công Thâu Tử mời tới!

Xa xa, Công Thâu Tử và Niết Phàm Trần nhìn nhau một hồi, bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng nói:

- Ta là gọi ngươi là Cơ Cung Niết, hay là Niết Phàm Trần đây?

Niết Phàm Trần mỉm cười, cũng không đáp lại Công Thâu Tử.

- Bắt đầu đi!

Niết Phàm Trần thản nhiên nói.

Không cùng Công Thâu Tử nhiều lời, dù sao quan hệ hai người cực kỳ phức
tạp, không cần thiết nói nhiều như vậy, thắng bại phân ra, chủ tớ rõ
ràng, hiện tại nói huyên thuyên chỉ đánh mất thân phận!

- Đao Nhân Đồ!

Công Thâu Tử thản nhiên nói.

Đao Nhân Đồ lập tức đứng dậy.

- Trận chiến đầu tiên, làm phiền!

Công Thâu Tử nói.

- Yên tâm!

Đao Nhân Đồ lộ ra một cổ tự tin cường đại.

Thân hình bay lên trời, Huyết Đao trong tay múa lên, lập tức trong thiên địa chiếu rọi ánh sáng trắng chói mắt, rất nhiều sương tuyết hạ xuống.
Sát khí giống như thực chất khiến không khí lạnh lẽo.

- Sát khí thật nặng!

Trong mắt Chung Sơn sáng lên nói.

- Thánh Vương, người này cũng dùng giết chóc làm đạo, sát khí ngút trời!

Vương Tĩnh Văn nhẹ nhàng mở miệng nói.

- Dùng sát nhập đạo, loại sát khí giống như thực chất này, ta chỉ thấy qua trên người Bạch Khởi!

Chung Sơn gật đầu nói.

- Thánh Vương!

Kim Bằng bước ra khỏi hàng.

- Cẩn thận an toàn, tất cả dựa theo chúng ta thương lượng đi làm!

Chung Sơn nói.

- Vâng!

Kim Bằng gật gật đầu.

Đạp bước, Kim Bằng tay cầm Phương Thiên Họa Kích, một thân áo giáp vàng
bay lên trời. Ngạo khí ngút trời, ánh sáng vàng bắn ra bốn phía. Khí thế cường đại cuốn tới Đao Nhân Đồ.

- Thình thịch!

Chiến khí của Kim Bằng và sát khí của Đao Nhân Đồ ở giữa không trung va
chạm với nhau một lần. Không ngờ hai thứ không thể làm gì được nhau.

- Lần trước thăm dò có phải thu hoạch rất phong phú hay không? Lần này, ta cũng không cho ngươi như nguyện!

Đao Nhân Đồ nói, trong lúc nói chuyện, trong mắt hiện lên một cỗ hưng phấn điên cuồng.

- Bại tướng dưới tay!

Kim Bằng ngạo khí khinh thường nói.

- Hừ, vậy nhìn xem rốt cuộc ai là bại tướng dưới tay đi!

Đao Nhân Đồ khinh thường nói.

Kim Bằng bay qua nội thành, Phương Thiên Họa Kích trong tay ầm ầm chém
xuống, xa xa Đồ Huyết Đao trong tay Đao Nhân cũng múa ngược khắp nơi.

Hư không chấn động, chiến đấu cường đại hết sức căng thẳng!

- Ầm!

Va chạm mạnh mẽ, không gian lay động che lại hầu hết ánh mắt mọi người,
thậm chí chỗ trung tâm còn đánh ra một cái hắc động nho nhỏ.

Chiến khí tàn sát bừa bãi, sát khí tung hoành. Hai người đều vì chiến
đấu mà sinh, càng đánh càng kịch liệt, càng đánh càng hung ác.

Sau ba canh giờ, không ngờ ai cũng không phân ra được thắng bại.

Một đạo thiên đạo màu đỏ sậm dựng thẳng lên, cùng một cái thiên đạo màu vàng va chạm với nhau.

Hai đại Tổ Tiên ra tay, thiên địa rung chuyển.

Giết, giết, giết!

Chiến, chiến, chiến!

Người hai phe sớm đã ngừng thở nhìn chằm chằm. Xa xa Tiêu Dao Hầu Niết Cuồng gương mặt phẫn hận, lộ ra một cỗ thương cảm.

Sau khi nối lại cánh tay, hắn vô cùng nhục nhã, chuẩn bị đến Ly Hỏa
Thánh Đô sẽ chậm rãi chơi chết Chung Sơn, nhưng mà đến Ly Hỏa Thánh Đô
rồi, không ngờ Chung Sơn trở thành khách quý cao nhất, vậy làm sao đùa
chết hắn đây? Thần tử của hắn làm sao có thể? Mạnh như vậy?

Mười ngày sau!

Kim Bằng và Đao Nhân Đồ chiến đấu còn chưa kết thúc. Trong lúc mơ hồ, có thể mơ hồ nhìn thấy trên người Đao Nhân Đồ đẫm máu, mà trên người Kim
Bằng cũng có thương thế, nhưng mà nhẹ hơn Đao Nhân Đồ rất nhiều.

Vương Tĩnh Văn vẫn nhìn, cuối cùng quay sang Chung Sơn nói:

- Thánh Vương, Đao Nhân Đồ này còn lợi hại hơn so với tưởng tượng, lúc
trước Kim Bằng thử hắn, vẫn không có thử ra ranh giới cuối cùng của hắn, cho dù Đao Nhân Đồ không bằng Kim Bằng, vậy cũng không kém xa lắm!

Chung Sơn ngồi đó, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tay vịn, hai mắt híp
lại nhìn chằm chằm chiến trường. Mười ngày, dựa theo kế hoạch, ngày thứ
ba Kim Bằng nên đánh bại Đao Nhân Đồ, nhưng mà lại kéo dài tới mười
ngày, không phải Kim Bằng quên mất kế hoạch, mà là Đao Nhân Đồ này đúng
là có cỗ thực lực kia.

Quan trọng nhất là cỗ sát khí kia! Chỉ có trên người Bạch Khởi mới nhìn qua.

- Vương Tĩnh Văn, đem tất cả tư liệu của Đao Nhân Đồ cho ta!

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Vâng!

Vương Tĩnh Văn lập tức lấy ra một cái Ngọc giản đưa cho Chung Sơn, đây
là tư liệu trong khoảng thời gian này thu thập được, đương nhiên cũng là do Niết Phàm Trần toàn lực phối hợp.

Chung Sơn cầm lấy đọc, sau khi đọc, Chung Sơn hai mắt khép hờ.

- Thánh Vương chẳng nhẽ muốn thu Đao Nhân Đồ?

Trong mắt Vương Tĩnh Văn lóe lên ánh sáng trí tuệ. Hiển nhiên nhìn thấu Chung Sơn đã động tâm.

- Thu?

Thiên Linh Nhi hiếu kỳ nói.

- Thánh Vương động lòng yêu tài!

Vương Tĩnh Văn giải thích.

- Thánh Vương, Đao Nhân Đồ người này, như bèo không có rễ, hành tẩu
thiên hạ, lấy giết mà sinh, cao thủ chết ở trong tay hắn đếm không hết,
trọng yếu nhất là, người này nếu gia nhập Đại Tranh, thân thế trong
sạch, sẽ không trở thành uy hiếp tiềm ẩn, có thể thu. Khuyết điểm duy
nhất chính là sát tâm quá nặng, mỗi lần chiến đấu chưa bao giờ lưu người sống, tàn sát hàng loạt dân trong thành, diệt tộc cũng là chuyện thường xuyên.

Vương Tĩnh Văn nói.

- Tàn sát hàng loạt dân trong thành? Diệt tộc? Không lưu người sống?
Không phải giống Bạch Khởi sao? Người dùng sát nhập đạo đều có tâm tính
như thế.

Chung Sơn nói.

Nghe Chung Sơn nói tốt cho Đao Nhân Đồ, Vương Tĩnh Văn lập tức hiểu ý tứ của Chung Sơn.

- Thánh Vương yên tâm, đến lúc đó chỉ cần kế hoạch hơi chút cải biến là được!

Vương Tĩnh Văn trịnh trọng nói.

Chung Sơn gật gật đầu, cũng không nói tỉ mỉ. Nhưng ý tứ rất rõ ràng, Đại Tranh trăm sông đổ về biển, chỉ cần có thể cho Đại Tranh sử dụng, Chung Sơn đều muốn!

Kim Bằng cũng không ngờ Đao Nhân Đồ lại có thực lực mạnh như vậy, lần
trước thử hiển nhiên không thử ra được quá sâu, mà Đao Nhân Đồ cũng như
thế, giờ phút này hai người đều giết đỏ cả mắt. Nhưng chung quy dường
như Kim Bằng sâu hơn một bậc. Cả đời chiến đấu, đếm không hết. Sau khi
thấy Chung Sơn biến thái, lại hăng hái tu luyện.

Mười ngày, hai mươi ngày, 30 ngày!

Vết máu trên người hai người càng ngày càng nhiều. Càng ngày càng hung tàn!

- Đại Uy Kim Bằng, Phương Thiên Họa Kích! Toái Mệnh!

- Huyết Đồ Thiên Bình!

Một tháng sau, hai người đánh ra va chạm lần cuối cùng.

- Ầm!

Hư không hình thành một hắc động lớn đường kính nghìn trượng, không gian lay động. Nhưng không còn chiến đấu tiếp.

Hắc động biến mất, sau khi không gian ổn định, dần dần lộ ra hai người toàn thân là máu. Đều đáp xuống mặt đất.

Đao Nhân Đồ nằm trên mặt đất, da mặt nứt nẻ, vết rạn giống như mạng nhện phủ kín toàn thân, nằm trên mặt đất thở một mạch, không thể động đậy.

Mà Kim Bằng cũng là hư nhược đứng, Phương Thiên Họa Kích trong tay cũng nắm không xong, liên tục thở dốc.

- Công Thâu Tử, trận chiến đầu tiên thế nào?

Niết Phàm Trần lên tiếng hỏi.

- Đao Nhân Đồ mệnh cách đã vỡ nát, không thể tái chiến, trận chiến đầu tiên, ta bại!

Công Thâu Tử cực kỳ thản nhiên nói.

Lúc này, Thi tiên sinh lập tức bay ra, lật tay một đóa mây trắng mang Kim Bằng thắng lợi trở về!

- Thánh Vương, thần không phụ nhờ vã!

Kim Bằng lộ ra nụ cười hư nhược nói.

- Dưỡng thương cho tốt, Thi tiên sinh, toàn lực thủ hộ!

Chung Sơn mở miệng nói.

- Vâng!

Thi tiên sinh lập tức gật gật đầu.

Tiếp đó, mang theo Kim Bằng rời khỏi Ly Hỏa Thánh Đô, đi tới chỗ ở tu dưỡng.

- Mệnh cách vỡ nát, thân thần câu liệt, trừ phi giống như Khổng Tuyên
lúc trước, có đại đạo của mình, tự mình chữa trị, đáng tiếc, Đao Nhân Đồ còn chưa tới trình độ đó, chưa có đại đạo của mình, chỉ có thể chờ
chết. Không phải có người có thần thông đặc thù, cho dù là Thánh nhân
cũng không thể cứu trị, Công Thâu Tử này cũng không thể cứu trị!

Vương Tĩnh Văn mở miệng nói.

Xa xa, Đao Nhân Đồ thất bại, thất bại hoàn toàn. Thân thể được Công Thâu Tử mang về.

Đao Nhân Đồ hai mắt nhắm lại, một loại bi thương dâng lên trong lòng,
mệnh cách vỡ vụn. Tại sao phải như vậy? Mệnh cách vỡ vụn liền ý nghĩa cả đời này sẽ bị phá hủy, trừ phi gặp được người có thần thông đặc thù,
nếu không cùng với chết cũng không khác lắm, đặc biệt loại Tổ Tiên cường đại như hắn, quả thực là sống không bằng chết.

- Đao Nhân Đồ, lần này, ngươi đã tận lực, đợi sau lần này cho ra kết
quả, ta sẽ giúp ngươi đầu thai chuyển thế, cũng để ngươi mở ra trí nhớ
kiếp trước!

Công Thâu Tử thản nhiên nói.

Chuyển thế đầu thai? Đao Nhân Đồ nhắm mắt lại, trong lòng không khỏi
chua xót. Sau khi sống lại, còn có thể đạt đến Tổ Tiên sao? Những cừu
gia kia biết mình sau khi chuyển thế sống lại, thì sẽ thế nào?

- Ừ!

Đao Nhân Đồ bất đắc dĩ gật gật đầu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui