Trường Sinh Bất Tử

Tất cả đều quỳ xuống, hai mắt đẩm lệ nhìn Thương Vô Địch trước mặt.

Thương Vô Địch sắc mặt trắng bệch nhìn Triệu Sở Hướng, khẽ mở miệng nói:

- Các ngươi đều là đệ tử của ta thế nhưng đều không thể tiếp nhận truyền thụ của ta. Nhưng từ khi Sở Hướng gia nhập Thiết Thương Môn ta đã chú ý đến hắn,hắn vì thương mà sống. Thiết Thương Môn trong tay ta không có ngày nào được rạng danh, chậm chí còn tàn lụi đến mức chủ còn lại mấy người các ngươi. Ta thật hổ thẹn với các vị tiền bối của Thiết Thương Môn, thế nhưng ta biết nếu như Sở Hướng làm môn chủ Thiết Thương Môn,sẽ có thể làm rạng danh Thiết Thương Môn. Sở Hướng tuy rằng chỉ là Tiên thiên kỳ thế nhưng ta muốn lập Sở Hướng làm môn chủ Thiết Thương Môn, các ngươi có ý kiến gì không? Nếu như không có ý kiến gì thì sau này nhất định phải hết lòng đối với Sở Hướng.

- Đệ tử ghi nhớ lời giáo huấn của sư tôn.

Tám gã đệ tử đồng loạt quỳ xuống đáp.

Những người này có chút không hài lòng với Triệu Sở Hướng, thế nhưng trải qua biến cố vừa rồi, bây giờ tất cả đều hết sức ủng hộ Triệu Sở Hướng, mặc dù tu vi của hắn còn đang là Tiên thiên.

Thương Vô Địch bất ngờ nhìn đám đệ tử, trong mắt hiên lên vẻ tươi cười hiếm có.

Sau đó Thương Vô Địch vươn tay phải ra, chậm rãi đưa đến mi tâm của Triệu Sở Hướng.

Triệu Sở Hướng không hề né tránh, cú để mặc cho tay của Thương Vô Địch chạm đến.

Khi đầu ngón tay Thương Vô Địch gần chạm vào mi tâm của Triệu Sở Hướng thì Thương Vô Địch vất vả nói:

- Hôm nay lập Triệu Sở Hướng làm môn chủ đời thứ mười sau của Thiết Thương Môn.

Trong lúc nói, đầu ngón tay Thương Vô Địch bỗng nhiên tỏa ra một đạo ngân quang, Chung Sơn đứng bên cạnh nhìn thấy rất rõ, đó là một đạo trường thương màu bạc trường thương bắn thẳng đến mi tâm Triệu Sở Hướng, trong nháy mắt đã tan biến đi.

Mái tóc của Thương Vô Địch bỗng nhiên chuyển thành màu hoa râm.

Thương Vô Địch muốn chết, thực sự muốn chết. Những nếp nhăn trên mặt bỗng chốc trở nên nhiều hơn, thoáng cái đã biến thành một lão già.

- Ta truyền thụ Thương Chi Tâm cho ngươi, sau này ngươi chính là môn chủ của Thiết Thương Môn.

Thương Vô Địch run run nói.

- Vâng.

Triệu Sở Hướng cuối xuống dập đầu ba cái.

- Chỗ này không thể ở được nữa, các ngươi bảo vệ Sở Hướng đi tới Thần Châu. Thần cương mới là nhà của các ngươi.

Thương Vô Địch nói.

- Vâng, sư tôn.

Chúng đệ tử lau nước mắt, nức nở nói.

Nhìn chúng đệ tử, Thương Vô Địch vất vả nói:

- Người khác không biết rằng Thiết Thương Môn chúng ta sắp cạn Linh Thạch Quáng rồi. Các ngươi mang theo chỗ Linh Thạch Quáng còn lại rồi đi mau đi.

- Sư… tôn, từ nữa tháng trước chúng ta đã khai thác hết chút linh thạch còn lại rồi.

Một đệ tử nức nở nói.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Thương Vô Địch khẽ nói hai câu sau đóm nhắm mắt lại, mang theo vẻ mặt hài lòng rồi vĩnh viễn ra đi.

- Sư tôn, sư tôn…

Chúng đệ tử đều khóc lóc thảm thiết. Thương Vô Địch đã chết rồi nhưng tất cả đều đã dặn dò lại cho đám đệ tử nên cũng không còn hối hận nữa.

Chúng đệ tử khóc lóc một hồi sau đó cùng nhau nhìn về phía Triệu Sở Hướng.

Triệu Sở Hướng nhìn sư tổ, sau đó quay sang nhìn mấy sư thúc. Bây giờ thân phận đã được xác lập, Triệu Sở Hướng mở miệng nói:

- Sư thúc, các ngươi mau chóng thu dọn thi thể của những đệ tử Thiết Thương Môn, sau đó chôn cất họ cùng với sư tổ.

- Vâng.

Chung Sơn, Thiên Sát, Bi Thanh Ti từ này chỉ đứng nhìn, không ai dám nhúng tay vào mã cũng không tiện nhúng tay vào.

Tất cả đều là tu giả, tập hợp thi thể, cử hành an táng cũng mất không ít công sưc. Gần như một canh giờ sau tất cả các thi thể đã được an táng, nhưng chỉ an táng một cách sơ sài.

Trước một ngôi mộ, Triệu Sở Hướng cùng tám đệ tử Thiết Thương Môn đang bái lạy, trên mặt người nào cũng lộ vẻ thương tâm vô hạn.

- Môn chủ, chúng ta lập tức khởi hành đến Thần Châu chứ?

Một đệ tử Thiết Thương Môn nói.

- Sư thúc, các ngươi chuẩn bị một chút đi, lát nữa sẽ khởi hành.

Triệu Sở Hướng gật đầu nói.

- Vâng.

Người kia lập tức đáp.

Triệu Sở Hướng chậm rãi nhìn về phía Chung Sơn.

Chung Sơn nhìn Triệu Sở Hướng rồi quay đầu lại nói:

- Sư huynh, Thanh Ti, các ngươi chờ một chút.

Thiên Sát nhíu mày nhìn Chung Sơn nhưng vẫn gật đầu, còn Bi Thanh Ti thì không có ý kiến gì.

Chung Sơn nhìn Triệu Sở Hướng, dường như hai người hiểu ý nhau nên đi về một chỗ không người.

- Chung Sơn, lần này thực sự phải đa tạ ngươi.

Triệu Sở Hướng quay sang nói với Chung Sơn.

- Ngươi và ta coi nhau như huynh đệ, đâu cần phải như vậy.

Chung Sơn lập tức nói.

- Không.Việc hôm nay Triệu Sở Hướng ta sẽ mãi mãi ghi tạc trong lòng. Dù sao thì cũng đa tạ ngươi.

Triệu Sở Hướng lại nói.

- Ừ.

Chung Sơn gật đầu.

- Bây giờ bọn ta đi tới Thần Châu, ta nghĩ với năng lực của ngươi thì sớm muộn gì cũng có ngày ngươi bước vào Thần Châu. Đến lúc đó chúng ta gặp lại.

Triệu Sở Hướng suy nghĩ một chút rồi nói.

- Được, sau này chúng ta sẽ uống rượu với nhau ở Thần Châu.

Chung Sơn cũng khách khí noi.

- Ừ.

Triệu Sở Hướng gật đầu.

- Được rồi, có một chuyện ta muốn nói với ngươi.

Chung Sơn suy nghĩ một chút rồi nói.

- Ngươi nói đi.

Triệu Sở Hướng lập tức nói.

- Ta muốn xưng bá cả sáu quốc gia nà trong xấu quốc gia đó lại có hậu nhận của Triệu gia ngươi.

Chung Sơn dừng lại.

Chung Sơn nói được phân nữa thì Triệu Sở Hướng đã hiểu ý tứ của Chung Sơn. Triệu Sở Hướng lấy ra một lệnh bài màu tím đưa tới trước mặt Chung Sơn nói:

- Đến lúc đó ngươi đưa lệnh bài ra, người của Triệu gia nhất định sẽ nghe ngươi sai khiến.

Nhìn chiếc lệnh bài Chung Sơn có chút cảm động. Đưa tấm lệnh bài cho Chung Sơn có nghĩ là Triệu Sở Hướng đã giao toàn bộ tính mệnh người của Triệu gia cho mình. Chung Sơn nhẹ nhàng tiếp nhận rồi gật đầu nói:

- Yên tâm, chỉ cần ta còn sống nhất định sẽ khiến cho Triệu gia ngươi hưng thịnh.

Triệu Sở Hướng cảm kích nhìn Chung Sơn, gật đầu nói:

- Đa tạ!

Chung Sơn và Triệu Sở Hướng đang nói chuyện với nhau.

Phía xa xa, mọi người đang lẳng lẳn chờ đợi.

Một canh giờ sau, hai người rốt cuộc cũng quay trở lại.

Triệu Sở Hướng dẫn theo tám đệ tử Thiết Thương Môn đi về phía tây. Còn Chung Sơn, Bi Thanh Ti và Thiên Sát thì đi về Lang Vực phía đông.

Khi mọi người đi khỏi, ở một chỗ bí mật dưới chân núi cách đó không xa, có hai nam tử mặc hồng bào chậm rãi đi ra.

Một người lạnh lùng nhìn về phía đám người Chung Sơn rồi quay sang tên còn lại nói:

- Ngươi đi thông báo cho mọi người biết nghiệt chủng của Bi gia đã xuất hiện. Ta đi theo nàng,trên đường đi sẽ để lại ký hiệu cho các ngươi đuổi theo.

- Vâng.

Người kia đáp.

Khoảng ba canh giờ sau, nhóm người Chung Sơn rốt cuộc cũng đặt chân đến Lang Vực.

Lang Vực nằm sát biên giới, ở đây lộ ra vô số những lang hình đồ. Một tòa núi sao dường như bị thời gian ăn mòn biến thành hình một con chó sói lớn đứn sừng sững.

- Phía trước là Lang Vực, các ngươi đi theo ta.

Bi Thanh Ti khẽ nói.

- Ừ.

Chung Sơn và Thiên Sát gật đầu. Cả ba người cùng bay vào bên trong.

Chung Sơn bay trên không trung thấy xung quanh Lang Vực có rất nhiều sói hơn nữa màu sắc lại không giống nhau, có bạch lang, hắc lang, hồng lang…

Không hổ danh là Lang Vực, dường như nó tập trung toàn bộ lang sói trong thiên hạ.

Ba người bay trên không trung thế nhưng vẫn chưa gặp được một con sói có thực lực mạnh mẽ nào cả. Càng đi vào trong núi đường càng gồ ghề, núi non trùng điệp, thâm sơn cùng cốc.

Nếu như không bay thì rất khó có thể đi được dưới đất, nếu như muốn leo qua đỉnh núi thì hết sức gian ban. Chỗ này đúng là chỉ thích hợp với lang sói, căn bản không phải là chỗ dành cho con người sinh sống.

Trên đường đi, Chung Sơn hỏi điều gì Bi Thanh Ti cũng đều trả lời, Thiên Sát bên cạnh thì cảm giác giống như người thừa. Mỗi lần Chung Sơn hỏi Bi Thanh Ti, Bi Thanh Ti đều trả lời lạnh nhạt, tối giản hết câu chữ, Sau mỗi câu trả lời, Bi Thanh Ti luôn luôn bổ sung thêm một vài điểm gì đó.

Thiên Sát rất tức giận nhưng lại không biết làm thế nào. Bất quá Lang Vực là một nơi hết sức hung hiểm, chính mình cũng đã đi vào đó một lần cùng sư tôn thế nhưng cả đời này không thể quên được. Chờ sau khi vào tới bên trong Lang Vực, sẽ cho Chung Sơn chết bất đắc kỳ tử.

Ba ngươi đang bay, bỗng nhiên phía xa xa sơn cốc một con đại lang xuất hiện, toàn thân con đại lang màu đỏ rực như lửa, cao gần năm mươi trượng. Con đại lang đang từ dưới sơn cốc đạp lên những vách đá chạy lên, trong mắt đã xuất hiện trên đỉnh núi đứng chắn đường bay của ba người.

Cao đại lang cao gần năm mươi trượng đang cố ý ngăn cản mọi người sao?

Thấy đại lang chặn đường, Chung Sơn cau mày lại, thần sắc của Bi Thanh Ti thì vẫn như bình thường, còn Thiên Sát lại tỏ vẻ vui mừng.

Con đại hồng lang đứng trên đỉnh núi, đầu hơi cuối xuống, dường như mới tỉnh dậy.

Bi Thanh Ti dẫn ba người hơi lệch một chút.

- Đứng lại!

Hồng lang bỗng nhiên mở miệng kêu.

Chó sói biết nói sao?

Nghe thấy tiếng con sói nói, thần sắc Thiên Sát trở nên căng thẳng. Vẫn biết đại lang rất mạnh nhưng không ngờ lại mạnh như thế. Theo như lời sư tôn nói, nếu như chó sói có thể nói được tiếng người thì thực lực của nó rất mạnh, còn mạnh hơn cả Thiên Tinh Tử.

- Khai Dương Tông Bi Thanh Ti bái kiến Lang Tương!

Thiên Sát lập tức cung kính nói.

- Khai Dương Tông Chung Sơn bái kiến Lang Tương!

Chung Sơn cũng làm theo.

Hai người Kim Đan kỳ, một người tiên thiên kỳ. CÁc ngươi quả thật to gan, với tu vi như vậy mà cũng dám xông vào Lang Vực sao?

Lang trừng mắt lên nói.

Nghe Lang Tương nói vậy cả ba người đều cả kinh. Hai người Kim Đan kỳ. Lang Tường liếc mắt đã nhận ra tu vi của Bi Thanh Ti và Thiên Sát. Ngay cà người Nguyên Anh kỳ cũng không có khả năng này thế mà Lang Tương lại nhìn được ra, chỉ có người đạt đến cảnh giới mới làm được như vậy. Vậy thì Lang Tương mạnh đến mức nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui