Trường Sinh Bất Tử

Đất Cực Bắc, đất thiên hạ nhất bắc, tuyết trắng xóa, quanh năm tuyết không ngừng tung bay.

Chỗ sâu của đất Cực Bắc, bên trong một dãy núi bị bão tuyết vờn quanh, đại lượng cung điện di động.

Một cung điện trong đó, một cô gái tóc bạch kim, khe khẽ ngẩn người trức một mặt gương.

Trên bàn, trước gương trang điểm, đặt áo choàng của một nam nhân, còn có một pho tượng hình chính cô gái.

Cô gái nhìn chằm chằm áo choàng cùng pho tượng, đầu mũi đau xót, nước
mắt trực trào ra trong hốc mắt bị áp chế trở về, cô gái cắn môi, thật
giống như chịu đựng đau lòng lớn lao.

Nếu như Chung Sơn ở chỗ này, chắc chắn giận tím mặt, là ai, để cho Bi Thanh Ti thương tâm như vậy?

Ngồi ở trước bàn trang điểm, chính là hoàng hậu của Đại Tranh - Bi Thanh Ti.

Phía sau Bi Thanh Ti, hai thị nữ đang tỉ mỉ cắt tỉa đầu tóc cho Bi Thanh Ti.

- Cung chủ, chúng ta đã thật lâu không thấy được ngươi cười.

Một thị nữ cau mày nói.

- "Đúng vậy a, thiếu Cung chủ, ta nhớ được, trước kia ngươi nhìn y phục
cùng pho tượng này, mỗi lần cũng lộ ra nụ cười hạnh phúc, hiện tại làm
sao thương tâm?

Một người thị nữ khác nói.

Bi Thanh Ti cũng không để ý tới, tâm tình cực kỳ không xong.

- Thiếu Cung chủ, ngươi biết không, lúc ngươi vừa tới, ta cùng tiểu Mai
cũng sợ ngây người, trên đời làm sao có nữ nhân xinh đẹp như vậy? Băng
Thần Cung người nào cũng không so bằng ngươi!

Thị nữ lúc trước lập tức nói sang chuyện khác.

- "Đúng vậy a, a, không phải, Cung chủ cũng xinh đẹp!

Một người thị nữ khác biết mình nói sai, lập tức sửa lời nói.

- A, đúng, là Cung chủ, Cung chủ xinh đẹp nhất, sau đó chính là thiếu Cung chủ!

Một người thị nữ khác le lưỡi, hiển nhiên nghĩ một đằng nói một nẻo.

- Tiểu Mai, Tiểu Lăng.

Một lát sau, Bi Thanh Ti nói.

- Thiếu Cung chủ, chuyện gì?

Hai người thị nữ lập tức hỏi.

- Ta van xin các ngươi chút chuyện!

Bi Thanh Ti nói.

- A, Thiếu Cung chủ, ngươi trăm triệu lần không thể nói như vậy, có
chuyện gì phân phó ta cùng tiểu Mai là được, đừng bảo là van xin, những
năm này cũng là Thiếu Cung chủ chiếu cố, chúng ta mới không có bị đưa
cho mấy tên ô quy vương bát kia!

Tiểu Lăng lập tức nói.

- "Đúng vậy a, Thiếu Cung chủ, có chuyện gì ngươi cứ phân phó, chúng ta nhất định giúp ngươi!

Tiểu Mai cũng lập tức nói.

- Còn có không tới một năm, ta có thể sẽ gặp chuyện không may, đến lúc
đó ta sẽ xin Cung chủ tha các ngươi rời khỏi, ta muốn nhờ các ngươi mang tin tới Đại Tranh Thánh đình!

Giọng nói của Bi Thanh Ti có chút bi thiết, nói.

- Chính là địa phương Thiếu Cung chủ tới sao?

Tiểu Mai hỏi.

- Gặp chuyện không may? Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ, chẳng lẽ Thiếu Cung
chủ, không thể nào là ngươi, tại sao có thể là ngươi...

Tiểu Lăng nhất thời kêu lên.

Lúc Tiểu Lăng hết sức lo lắng, Tiểu Mai bỗng nhiên kêu lên.

- A, Cung chủ, nô tỳ bái kiến Cung chủ!

Tiểu Mai cuống quít nói.

- Nô tỳ bái kiến Cung chủ!

Tiểu Lăng cũng cuống quít người tới phía sau nói.

Đó là một cô gái tướng mạo có mấy phần tương tự cùng Bi Thanh Ti, mặt
mũi cô gái lạnh như băng, làm cho người ta nhìn mà lòng e sợ. Đây chính
là Cung chủ Băng Thần Cung.

- Đi xuống đi!

Cung chủ Băng Thần Cung nói.

- Vâng!

Hai người thị nữ cuống quít chạy ra ngoài.

Bi Thanh Ti không có quay đầu, mà là nhẹ nhàng cầm lấy lược, tự mình
chải tóc, dĩ nhiên, từ trong gương cũng có thể thấy Cung chủ sau lưng.

- Thanh Ti!

Cung chủ Băng Thần Cung nhẹ nhàng kêu lên.

- Cung chủ!

Bi Thanh Ti nhẹ nhàng kêu lên.

Cung chủ Băng Thần Cung thần sắc hơi động, khe khẽ thở dài nói:

- Xem ra, ngươi đã không nhận tổ tiên ta đây!

- Thanh Ti không dám!

Bi Thanh Ti thản nhiên nói.

Giọng nói tránh người ngoài ngàn dặm.

Cung chủ Băng Thần Cung phảng phất giống như suy nghĩ viễn vong, cuối cùng lắc lắc đầu nói:

- Từ khi đón ngươi trở về ngày thứ nhất, ta liền biết thiên phú siêu
quần của ngươi, thần thông huyết mạch kế thừa của ta, ngươi sử dụng
không hề kém so với ta, ta cũng rất vui mừng.

Bi Thanh Ti cắn môi không nói gì.

- Ngươi nếu không nguyện ý, vậy ngươi hãy đi đi, hiến tế lần này, để ta
tới, chẳng qua là vạn năm sau, ta cũng rốt cuộc không thể ra sức!

Cung chủ Băng Thần Cung lắc lắc đầu nói.

Vẻ mặt Bi Thanh Ti như bị đả thương, nhìn y phục của Chung Sơn trên bàn
trang điểm, còn có người gỗ mà Chung Sơn đặc biệt điêu khắc cho mình,
nhất thời, nước mắt không cầm được mà chảy xuống.

- Hiến tế đại điển cần có thần hồn, một lần so sánh với một lần yêu cầu
càng cao hơn, hiện tại, cả Băng Thần Cung chỉ có thần hồn của ngươi và
ta mới có thể đạt tới thuần túy như vậy. Vạn năm sau, khẳng định yêu cầu cao hơn so sánh với hiện tại, đến lúc đó nếu không thể hiến tế thành
công lần nữa, toàn bộ thiên hạ, cả đại thế giới cũng sẽ sanh linh đồ
thán!

Cung chủ Băng Thần Cung thở dài nói.

- Cung... Cung chủ! Ta... Ta...

Bi Thanh Ti cắn cắn môi nói.

- Ngươi nói!

Cung chủ Băng Thần Cung nhìn về phía Bi Thanh Ti.

- Mới vừa rồi ta nói với Tiểu Mai, Tiểu Lăng, ngươi hẳn là nghe được,
hiến tế lần này, để ta tới, chỉ là ta muốn cầu ngươi chút chuyện!

Bi Thanh Ti khó nhọc nói.

- Chuyện gì? Ngươi nói!

Ánh mắt Cung chủ Băng Thần Cung sáng lên nói.

- Sau này, Cung chủ để Tiểu Mai, Tiểu Lăng rời đi, ta muốn nhờ bọn họ mang một ít đồ vật tới Đại Tranh!

Nước mắt trong mắt Bi Thanh Ti không ngừng chảy ra.

- Tốt, ta đáp ứng, đến lúc đó, ta tự mình hộ tống bọn họ đi Đại Tranh!

Cung chủ Băng Thần Cung khẳng định nói.

- Ừm!

Bi Thanh Ti nhẹ nhàng đáp.

Thấy Bi Thanh Ti vẫn thương tâm, Cung chủ Băng Thần Cung nhỏ giọng khuyên nhủ:

- Thanh Ti, ngươi cũng thấy đấy, lần này ngươi hiến tế, thật ra thì
không phải là vì Băng Thần Cung, mà là vì cả đại thế giới, vì thiên hạ
thương sinh, cũng vì nam nhân của ngươi, chỉ có ngươi hy sinh, hắn có
thể hoàn hảo sinh tồn ở đại thế giới. Sau này, tất cả mọi người sẽ nhớ
ngươi!

- Ta biết rồi, ta mệt mỏi, Cung chủ, ta muốn nghỉ ngơi!

Bi Thanh Ti chịu đựng ủy khuất trong lòng, nói.

- Được rồi, ngươi nghỉ ngơi thật tốt!

Cung chủ Băng Thần Cung ôn nhu nói.

Nói xong, Cung chủ Băng Thần Cung đi ra khỏi đại điện, ra khỏi đại điện, Cung chủ Băng Thần Cung nhẹ nhàng thở dài, thật giống như vừa giải
quyết xong một tâm nguyện.

Trong đại điện, Bi Thanh Ti cũng là ôm lấy áo choàng của Chung Sơn, một
người đứng ở góc tường, liều mạng ôm áo choàng, trong mắt ngăn không
được nước mắt ủy khuất.

Có lẽ góc tường có thể cho Bi Thanh Ti một chút lực lượng để chống đở.

...

Đoàn người Chung Sơn sau khi từ Đạo tràng của Trang Tử ra ngoài, chạy thẳng tới đất Cực Bắc.

Mấy tháng sau, đoàn người Chung Sơn rốt cục đã tới đất Cực Bắc.

Cả vùng đất cánh đồng tuyết vô biên vô tận, bông tuyết trên bầu trời bay lả tả, nhiệt độ hơi lạnh, nhưng đối với một đám cường giả tuyệt thế mà
nói, môi trường này căn bản không có đặc thù gì, nhiều lắm là thị giác
bất đồng cùng những địa phương khác thôi.

Đỉnh một ngọn Đại Tuyết sơn, đoàn người Chung Sơn mười hai người hạ xuống, nhìn về chỗ sâu trong cánh đồng tuyết xa xa.

Ở trước mặt đoàn người Chung Sơn, một hồng bào nam tử quỳ.

- Tuần sát sử đất Cực Bắc, Đậu Uy bái kiến Thánh vương!

Hồng bào nam tử vô cùng cung kính nói.

Tuần sát sử đất Cực Bắc, tên là dễ nghe, nhưng chân chính mà nói, thì
chỉ là một trinh sát mà thôi, truyền một chút đại sự của đất Cực Bắc về
Đại Tranh Thánh đình. Dĩ nhiên, trừ đất Cực Bắc, các đại lãnh thổ quốc
gia, Đại Tranh đều có phái người đi tới.

- Đứng lên đi!

Chung Sơn thản nhiên nói.

- Rõ!

Đậu Uy vô cùng kích động, đứng dậy.

Đậu Uy mặc dù đã bị phái ra ngoài rất sớm, biết chuyện tình về Đại Tranh cũng không cặn kẽ, nhưng Lăng Tiêu Thiên Đình đối chiến tam đại Thánh
nhân tràng diện quá lớn, cường giả Bắc châu còn không có mấy người chưa
nghe nói qua, đối với nhân viên thu thập tình báo như Đậu Uy mà nói, tất nhiên hiểu rõ nhiều hơn.

Đây chính là Thánh nhân a, tồn tại mạnh nhất thiên địa trong truyền
thuyết, mà Thánh vương lại đối mặt tam đại Thánh nhân, bình yên vô sự,
lại còn đánh cho Thánh nhân hai cái tát.

Nghe được tin tức, toàn thân Đậu Uy thậm chí kích động run rẩy một trận, Đậu Uy gia nhập Đại Tranh là từ hàng ngàn tiểu thế giới, tự nhiên hiểu
được hùng tài đại lược của Thánh vương.

Hàng ngàn tiểu thế giới mấy chục vạn năm không thể nhất thống, Thánh
vương chỉ có tám trăm năm đã nhất thống hàng ngàn tiểu thế giới, lại
khai thiên tích địa, mặc dù ban đầu là nước phụ thuộc Thái Sơ Thánh
Đình, nhưng Đậu Uy tin tưởng, chỉ cần có thời gian, Thánh vương nhất
định sẽ cường thế.

Thánh vương làm được, lúc này mới mấy trăm năm, Đại Tranh đã loại trình
độ như mặt trời ban trưa, làm thần tử của Đại Tranh, tự nhiên kích động
tự hào.

- Có tin tức của Băng Thần Cung?

Chung Sơn hỏi.

- Thánh vương, thần vô năng, không cách nào thăm dò vào chỗ sâu!

Đậu Uy lập tức nói.

- Nga?

- Đất Cực Bắc lớn vô cùng, lãnh thổ quốc gia tầm thường cũng phải lớn hơn mấy lần, trên đại thể, có thể chia làm ba bộ phận!

Đậu Uy nói.

Chung Sơn không nói gì, đợi chờ hắn tiếp tục.

- Bộ phận thứ nhất, chính là lãnh thổ quốc gia khu vực phía nam này,
chính là khu vực hiện tại chúng ta đứng, có ba Thiên triều chiếm cứ, mấy chục Đế triều chiếm lĩnh. Chinh phạt không ngừng, nhưng không tính là
thế lực chủ lưu. Bộ phận thứ hai, chính là chỗ này lãnh thổ quốc gia
phía bắc, nơi đó là địa bàn của Tinh tộc cùng Băng Thần Cung. Đáng tiếc
lấy thực lực của thần, căn bản không đi được phía bắc!

- Vì sao?

Chung Sơn hỏi.

- Đó là bởi vì bộ phận thứ ba, trung ương lãnh thổ quốc gia này, thế lực kéo dài như một trời cao, Thánh Địa của Huyền Vũ tộc, bọn họ chặn ngoại nhân lại, không để cho người tiến vào bên trong, mấy lần thần xâm nhập, cũng bị Huyền Vũ tộc cản lại, có lần, thần thiếu chút nữa không thể tận trung vì Đại Tranh!

Đậu Uy nói.

- Ừm, ngươi cực khổ!

Chung Sơn gật gật đầu nói.

- Tạ Thánh vương, thần không cực khổ!

Đậu Uy lập tức kích động nói.

- Huyền Vũ tộc chặn hết thảy ở ngoại giới lại, nơi đó chính là Thánh Địa của Huyền Vũ tộc!

Chung Sơn hỏi.

Chung Sơn liếc nhìn lại, nơi xa, chân trời đang có bốn cây cột đỉnh
thiên lập địa, cây cột hiện lên màu xanh đen, bởi vì sông núi cùng mây
mù ngăn che, cho nên thấy không rõ điểm cuối, mà phía trên, chỗ sâu của
tinh không, liếc mắt một cái cũng không thấy được điểm đầu.

Bốn cây cột đỉnh thiên lập địa, mặc dù đứng xa nhìn cách nhau không xa,
nhưng đến gần, nhất định cách khoảng cách rất xa, hơn nữa chia ra chiếm
cứ bốn phương vị Đông Nam Tây Bắc.

- Đúng, chính là chỗ đó, đáng tiếc thần vào không được, Huyền Vũ tộc căn bản không để người ta nhích tới gần!

Đậu Uy lập tức nói.

- Chung Sơn, thật giống như có...

Huyễn Cơ ngưng trọng nói.

Chung Sơn? Đậu Uy sợ hết hồn, cô gái này là ai, che giấu nghiêm nghiêm thật thật, lại dám gọi thẳng tên Thánh vương.

- Sao vậy?

Chung Sơn hỏi.

- Khí tức của Thiên Ma Giới, ta cảm nhận được một cổ khí tức Thiên Ma Giới nồng nặc!

Huyễn Cơ lắc lắc đầu nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui