Trường Sinh Bất Tử

Trên cốc khẩu, đại lang màu đỏ rực ngừng lại, nhẹ nhàng tựa trên mặt đất, bình ổn mà đứng.

Tiểu lang vui vẻ chạy về phía trước, đến bên cạnh đại lang, Chung Sơn cũng theo sát sau.

Tiểu lang quay về phía đại lang ô ô kêu hai tiếng, đại lang gật đầu, quay đầu bỏ đi.

Chỉ còn lại mình Chung Sơn và tiểu lang.

Sắc trời đã tối, nhưng tr lang hưng phấn vẫn chưa rời đi, tiếp tục mang Chung Sơn chạy về phía trước, giống như muốn dẫn Chung Sơn nhìn bảo bối của nó vậy.

Một màn trước mắt đến bây giờ vẫn khiến Chung Sơn cảm thấy như đang nằm mơ, Chung Sơn nhìn thấy vô số đại lang trước mặt như là một quân đoàn, còn tiểu lang mang theo mình đang tiến hành một lần đại duyệt binh.

Đi theo tiểu lang chạy về hướng sơn cốc, trong lòng tràn ngập chờ mong, trong sơn cốc kia lại có chuyện gì kỳ lạ nữa đây?

Trong một sơn cốc, đám người hoàng đế Âm Nguyệt hoàng triều, Thi tiên sinh, Lôi Đình tướng quân đều nhíu mày nhìn khói lửa bốc lên bầu trời xa xa.

Trong mắt đám người tràn ngập vẻ không tưởng tượng nói. Hoàng đế nói.

Bên trong Lang tộc. Không nên nhiều chuyện.

Tất cả mọi người đều vô cùng tò mò nhìn xã xa, dù sao cảnh sắc ở đó quá rực rỡ, rực rỡ đến mức khiến bọn họ cũng cảm thấy một loại rung động. Lôi Đình tướng quân lập tức hưng phấn nói:

- Bệ hạ, Thanh Vân lang tướng vẫn chưa quay lại,để hạ thần đi xem xem.

Hoàng đế nhíu mày nói:

- Đợi Thanh Vân lang tướng quan trọng hơn, huống hồ Thanh Vân lang tướng nói, không được tiến về mặt bắc.

Lôi Đình tướng quân đáp lời:

- Bệ hạ, không việc gì. Thân Vân lang tướng chỉ nói nơi nào có thiểu chủ Lang tộc, sợ chúng ta quấy rầy nó, hạ thần sẽ cẩn thận, đi nhìn một lúc rồi trở lại nói cho mọi người.

Hoàng đế nhăn mày. Hiển nhiên hơi chút động tâm, vì sao nơi đó pháp cầu xung thiên?

- Bệ hạ, thần và Lôi Đình đi xem, rất nhanh sẽ quay về.

Lại một người nói.

- Bệ hạ, thần cũng đi.

Tên còn lại nói.

Mọi người đều rất tò mò, ai cũng muốn đi xem.

Hoàng đế nhìn mọi người, nhíu mày nói:

- Không được, lưu lại đợi Thanh Vân lang tướng, Lôi Đình, ngươi đi một mình cẩn thận, không được đắc tội gì với Lang tộc.

Lôi Đình tướng quân ứng thanh:

- Tuân lệnh!

Còn những người khác đều nhìn với anh mắt hâm mộ. Nhưng mà hoàng đế đã ra quyết định, bọn họ cũng không tiện nhiều lời.

Lôi Đình tướng quân mang theo một cỗ hưng phấn bay lên trời, đi về hướng mặt bắc nơi xa.

Tiến vào trong sơn cốc, rốt cuộc Chung Sơn đã thấy rõ ánh sáng đó là cái gì.

Đây là một sơn cốc kỳ lạ, phía dưới là hồ nước chiếm cứ hơn phân nữa phạm vi sơn cốc. Còn anh sáng là do những đóa hoa từ bốn phía sơn cốc tạo thành, đóa hoa phát sáng. Thậm chí, loại hoa này còn sinh trưởng rất nhiều dưới hồ nước, bao trùm cả hồ nước bằng ánh sáng rạng ngời chói mắt.

Xung quanh sơn cốc là hoa. Hơn nữa đa phần hoa ở đây đều có hình dạng khác nhau. Khăp nơi tràn ngập ánh sáng, một mùi thơm thấm lòng người trong nháy mắt chui vào trong đầu Chung Sơn, đột nhiên khiến cho tâm thần hắn rất sướng khoái, cảm thụ vô cùng thoải mái.

Hoa thơm khoe sắc, ánh sáng lấp lánh, nhìn qua giống như chốn tiên cảnh, thỉnh thoảng có một hai đóa hoa bồ công anh sáng lung linh bay lên, càng tăng thêm vẻ mộng ảo thần kỳ.

Chưa nói tiểu lang vui thích, ngay cả Chung Sơn cũng phải vô cùng cảm thán cảnh vật nơi này thật tuyệt đẹp.

Mặc dù Chung Sơn hơi mê mẩn, nhưng vẫn nhận ra loại hoa phát sáng trong cốc, trong Kỳ Trân Các có ghi lại, nó từ một thân rễ dài mọc lên một đóa hoa gọi là Quang lộ bách hoa, tài liệu ngũ phẩm thượng đẳng. So với hỏa diễm của mình còn phải trân quý hơn rất nhiều.

Quang lộ bách hoa ở trên rễ cây, ban ngày hấp thu ánh sáng, buổi tối phát ra trong đêm.

Hơn nữa, bên trong quang lộ bách hoa còn có một loại lộ thủy(hạt sương) vô cùng kỳ lạ.

Ở giữa đóa hoa trong suốt, quang lộ bách hoa sẽ thông qua rễ cây hấp thụ một ít tinh hoa vào đóa hoa trong suốt. Sau đó dung hợp thành một chén lộ thủy.

Một chén lộ thủy bách hoa này có thần kỳ là chữa thương hiệu quả, là thánh dược dưỡng thân.

Khó được chính là, chỉ cần khí trời sáng rõ, mỗi ngày đều có thể thu tập ra một chén hạt sương.

Chung Sơn tiến vào trong sơn cốc. Rất nhanh đã phát hiện ra đóa hoa trong suốt kia, nó mọc khắp ngõ ngách ở ngay đó cách không xa.

Tiểu lang đi về phía trước. Trên hồ nước có một rễ cây thật dài, hình dáng như một chiếc cầu độc mộc, tiểu lang dẫn Chung Sơn đi tới, chậm rãi đi qua cầu độc mộc, nhìn từng đóa hoa dưới hồ nước. Chung Sơn cảm thán không thôi, cảnh trong sơn cốc này thật tuyệt mỹ. Khó trách tiểu lang đi song lúc thấy khói báo hiệu vẫn còn nhớ.

Tiểu lang nhảy nhảy nhót nhót, chạy chạy về phía trước, chạy một lúc lại trở về, nhảy nhảy lên trên người Chung Sơn, như muốn nói đây là địa bảo của nó vậy, bình thường căn bản không cho người khác tới, đây chính là nhà riêng của nó.

Nhưng mà có lẽ lực nhảy của nó lên Chung Sơn hơi lớn khiến hắn trượt chân, tiểu lang cũng theo đó trượt xuống.

- Phốc phốc …

Một người một lang cứ như vậy trượt xuống hồ nước như mộng như ảo này.

Trên thân ướt đẫm nước ao, ngược lại tiểu lang càng thêm hưng phấn, ở trong hồ nước quẫy đạp liên hồi, hơn nữa miệng còn vui vẻ ô ô không ngừng.

Nhìn tiểu lang hưng phấn, Chung Sơn hất một tay lên vẩy nước lên đầu tiểu lang, lập tức tiểu lang hưng phấn dùng móng vuốt nhỏ vẩy nước “trả đũa” lên mặt Chung Sơn.

Một người một lang cứ như thế mà chơi đùa vui vẻ.

Lôi Đình tướng quân bay đên nơi vạn lang làm phép. Lại phát hiện vạn lang đã bắt đầu tán đi, không còn nhìn thấy khói lửa phun ra đầy trời. Trong lòng thoáng chán nản, nhưng chứng kiến nơi vạn lang tụ tập khiến cho trong lòng Lôi Đình tướng quân tràn ngập rung động.

Nhìn một hồi, đột nhiên, một con hồng lang đang rời đi chợt ngừng lại, quay đầu nhìn về Lôi Đình tướng quân trên trời cao.

- Ô ô…

Hồng lang nhe răng nhếch miệng kêu lên vài tiếng, thanh âm vang lên tận trời. Thái độ rõ ràng không hề chào đón Lôi Đình tướng quân.

Lôi Đình tướng quân lập tức gật đầu, tỏ vẻ không quấy rầy nữa, vội vã lui ra, Lôi Đình tướng quân cũng không muốn chống lại bầy lang sói nơi này, trong đám lang có không ít Nguyên Anh kỳ, không phải bọn chúng không biết bay, chỉ là không muốn bay, nếu cả đám vây công, có lẽ bệ hạ cũng cứu không nổi mình.

Mang theo một thân mồ hôi lạnh, Lôi Đình tướng quân vội vã thối lui sang một bên.

Đột nhiên, ở chỗ không có bóng lang, Lôi Đình tướng quân nhìn thấy có ánh sáng, là một sơn cốc sáng rực?

Mắt Lôi Đình tướng quân sáng lên, đó là cái gì?

Lòng hiếu kỳ chợt nảy, khiến cho Lôi Đình tướng quân vội bay về phía sơn cốc nọ.

Bay đến sơn cốc, Lôi Đình tướng quân thấy được chỗ phát ra ánh sáng.

Hoa, thật nhiều hoa phát sán, hoa trong sơn cốc không ngờ cũng có thể phát ra ánh sáng? Đây là hoa gì?

- Ha ha ha, Ha ha ha.

Bên trong sơn cốc đột nhiên truyền đến một tiếng cười sang sảng.

- Ô ô ô ô.

Tiểu lang hưng phấn kêu lên.

Nghe được tiếng tiểu lang, Lôi Đình tướng quân còn không coi để ý. Nhưng khi nghe thấy tiếng cười sang sảng của Chung Sơn. Đột nhiên, đồng tử Lôi Đình tướng quân co rụt lại, một loại cảm giác vô cùng quen thuộc tràn ngập trong lòng.

Là tên xú trùng kia? Thật là đi tách hài tìm không thấy, lúc thấy lại không uổn chút công phu, không ngờ gặp được hắn ở chỗ này.

Dùng thần thức tìm tòi, liền phát hiện Chung Sơn đang cùng một con tiểu lang mới tiên thiên nghịch nước.

Trước kia nhìn hắn trầm ổn trước tuôi, bây giờ giống một hài đồng không có đầu óc? Người này thật hết thuốc chữa, lại cùng một con súc sinh chơi đùa?

Bất quá không có gì nguy hiểm là tốt rồi.

Thân hình chậm rãi hạ xuống.

- Ha ha ha ha, xú trùng. Lại thấy mặt.

Lôi Đình tướng quân chậm rãi hạ xuống, vui vẻ kêu lên.

Đột nhiên nghe được tiếng người, Chung Sơn và tiểu lang đều ngạc nhiên, Chung Sơn vội vàng lấy đại đao “Ngạc Mộng” ra, một tay ôm tiểu lang, một tay cầm phi đao bay lên.

Bởi vì Chung Sơn đã nghe ra người tới là ai.

Mang theo một tia lo lắng, vội ôm tiểu lang phi chạy ra sơn cốc.

Lôi Đình tướng quân hừ lạnh một tiếng, khí thế của Nguyên Anh kỳ chợt bạo mà ra, như phô thiên cái địa không hề giữ lại một chút nào áp về hướng Chung Sơn và tiểu lang.

Chung Sơn bị khí thế cường đại từ trên cao áp rơi xuống bên bờ hồ. Rơi xuống, Chung Sơn ôm cổ tiểu lang, không để cho tiểu lang bị thương.

- Ha ha ha ha, ta xem hôm nay ngươi chạy được đi đâu. Lôi Đình tướng quân tự nhận nắm chắc phần thắng, vô cùng kích động nói.

Hú….

Tiểu lang cảm nhận được địch ý từ Lôi Đình tướng quân, nó đứng dậy, nhe răng nhếch miệng quay về hướng Lôi Đình tướng quân hống lớn, tựa như muốn bằng thể gầy yếu kia hù dọa Lôi Đình tướng quân cường đại vậy.

- Ha ha ha ha! Tiểu súc sinh cũng dám dọa ta?

Trong lòng Lôi Đình tướng quân vô cùng sướng khoái, chứng kiến tiểu lang sinh ra địch ý với mình lại cảm thấy buồn cười.

Hắn lật tay, xuất ha một đạo lôi điện, bắn thẳng đến chỗ tiểu lang.

Chứng kiến một màn này, Chung Sơn nhảy lên, nhào tới che cho tiểu lang.

Một đoàn lôi điện nện vào lưng Chung Sơn, lôi quanh ầm vang liên hồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui