Trường Sinh Bất Tử

An tĩnh nhìn đại trận trước mặt.

Chúng nhân đợi nửa canh giờ, đột nhiên, cạnh biên đại trận nơi xa hơi lắc, phân thân tà ma thứ nhất đi ra, chỉ là trên thân tà ma này giống như lây dính một lượng máu tưới rất lớn.

Phân thân tà ma không nhìn đại trận, trong nháy mắt bay ra liền bắn thẳng vào bản thể tà ma.

Phân thân và bản thể hợp hai làm một, trên đất lưu lại một bãi máu tươi.

Tiếp theo, lại một phân thân tà ma nữa đi ra, càng lúc càng nhiều, dồn dập thoát ra khỏi đại trận, chớp mắt nhập vào trong bản thể.

Chung Sơn nhìn chằm chằm, cuối cung, trong một khắc hắn đã hiểu rõ vì sao có cảm giác kỳ quái kia, bản thể, phân thân? Bản thể, ẩn khu? Rất giống dị năng của bản thân a, có điều hắn có một trăm phân thân, mà mình chỉ có một cái ẩn khu. Hơn nữa Chung Sơn còn rõ ràng, mình chỉ có một cái, không thể nhiều hơn.

Ngay lúc này, nơi cửa đại trận, một quần phân thân tà ma cuối cùng giơ ra mục đích lần này của bọn chúng.

Đỉnh, một cái đỉnh cao mười trượng, cao mười trượng cũng tức là ba mươi ba thước, cự đỉnh cao gần bằng mười tầng lâu, cự đỉnh có tám phong động, ẩn ẩn có thể thấy ánh lửa thấu qua phong động. Giống như đại đỉnh đang thiêu đốt gì đó, hỏa diễm bên trong không chỉ có một.

Đại đỉnh màu đồng đen, bên ngoài phù hiện một tầng phù vân cổ xưa, không gian bốn phía vặn vẹo, nhìn qua hơi không chân thực, có điều qua mấy năm tu hành dần dần Chung Sơn cũng biết nguyên nhân bốn phía cự đỉnh vặn vẹo, là linh khí, một lượng lớn linh khí bị cự đỉnh hấp thu vào. Một cái cự đỉnh có thể tự mình hấp thu linh khí?

Chung Sơn trừng mắt nhìn, mặt trên đại đỉnh có một cái nắp, bốn phía thân đỉnh trừ lượng lớn phù văn còn có bốn chữ lớn:

Yêu Địa Huyền Hoàng!

Thiên Tinh Tử trầm giọng nói: “Thái Đan tông, Thiên Địa Huyền Hoàng đỉnh, quả nhiên là đỉnh này, cũng không phải truyền thuyết.”

Huyền Hoàng đỉnh được mang ra đại trận, chợt bắn thẳng lên trời, tiếp theo chúng phân thân tà ma khoái tốc nhập vào bản thể, chớp mắt đã dung hợp làm một.

Tà ma phát ra một tiếng kêu quái dị: “Mang theo chúng đỉnh, chúng ta hồi tông.”

Bôn tên U Ảnh tông ứng lời nói: “Vâng.”

Tiếp theo, chỉ thấy một trong bốn tên lấy ra một tấm bố khắp, đem đỉnh cao mười trượng trước mắt che khuất, chớp mắt, đỉnh cao mười trượng bị bao bọc như tòa núi nhỏ.

Tà ma nói gì đó rồi quay đầu bay lên.

Bốn tên U Ảnh tông nâp tòa núi nhỏ lên, khoái tốc lao nhanh về một phương hướng mà đi.

Chung Sơn nghi hoặc hỏi: “Sư tôn? Vì sao bọn chúng không trực tiếp thu đại đỉnh vào vòng tay trữ vật?”

Thiên Tinh Tử híp mắt nhìn phương hướng tà ma rời đi: “Thiên Địa Huyền Hoàng đỉnh đã có bảo linh, giống như người có hồn phách, trong một hơi thở có thể hấp thu thiên địa linh khí, không được chứa trong loại không gian chết như vòng tay trữ vật”

Chung Sơn lại hỏi tiếp: “Vâng, sư tôn, vậy lúc nào động thủ.”

Hai mắt Thiên Tinh Tử nheo lại, ngữ khí lạnh lẽo nói: “Hai mươi lăm ngày sau, lúc đó tất cả đệ tử U Ảnh tông nhất định sẽ tụ tập về, đến đó…”

“Vâng.” Chung Sơn gật gật đầu, nhìn thần thái điên cuồng của Thiên Tinh Tử, trong mắt chớp qua một tia lo lắng.

Đêm khuya hai mươi lăm ngày sau, trong một cánh rừng rậm rạp trên Thiên Lang đảo,

Thiên Tinh Tử, Nê Bồ Tát, Chung Sơn, Cô Sương Tử, Huyền Tâm Tử cùng đứng trang nghiêm.

Nơi xa xa là một đại trận, trên quảng trường đặt một tấm bia khắc ‘U Ảnh tông’

“Sư huynh, thật phải dùng Bắc Đẩu Thất Tinh đại trận?” Cô Sương Tử nhìn về phía Thiên Tinh Tử, trong mắt chớp qua một tia lo lắng.

Đến lúc này Thiên Tinh Tử trở nên vô cùng lãnh tĩnh, trong mắt không hề có chút lệ khí nào.

Thiên Tinh Tử nói: “Đúng vậy, chỉ có Bắc Đẩu Thất Tinh đại trận mới có thể đánh chết người U Ảnh tông, thù của Vô Ưu, giờ đã có thể báo, bốn sao Thiên Khu, Yêu Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền xin nhờ mọi ngươi, ba sao Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu Quang do ta chưởng khống.”

Cô Sương Tử lo lắng nhìn Thiên Tinh Tử: “Sư huynh, ngươi đừng quá kích động làm ra chuyện ngốc gì.”

Thiên Tinh Tử lập tức cười nói: “Ha ha, sư muội quá lo lắng, ta còn muốn nhìn Linh Nhi khôn lớn, sao có thể làm ra chuyện ngốc gì, ngươi yên tâm, lần này là báo thù vì Vô Ưu mà thôi, đã bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đợi được, huống hồ muốn diệt U Ảnh tông tịnh không phải chuyện gì quá khó.”

Nhưng nhìn Thiên Tinh Tử cười nói sảng lảng mới cảm thấy càng không bình thường, song Cô Sương Tử và Huyền Tâm Tử tịnh không nhìn ra dị thường, chỉ đành gật đầu, mang theo một tia lo lắng, khẽ lắc mình, bay về nơi xa.

Đợi Cô Sương Tử và Huyền Âm Tử rời đi, Thần sắc Thiên Tinh Tử mới lạnh xuống.

Chung Sơn vội vàng quỳ một gối xuống đất, thần sắc hốt hoảng nói: “Sư tôn.”

Nhìn nhìn Chung Sơn, Thiên Tinh Tử lắc đầu nói: “Chung Sơn, ngươi đừng khuyên ta, ta biết ngươi đã nhìn ra bản tâm của ta, nhưng không ai ngăn cản được ta, sau khi su mẫu ngươi chết, lòng ta cũng đã chết theo, hiện giờ ta giao Linh Nhi cho ngươi, đại cừu cũng sắp phải báo! Buông xuống chuyện day dứt trong lòng mấy chục năm nay, tâm lý thực sướng khoái!”

Chung Sơn lại khuyên nhủ: “Sư tôn, chuyện đã qua, kiềm chế đau thương a.”

Thiên Tinh Tử lập tức ngắt lời Chung Sơn: “Ha ha, trời nếu có tình trời cũng già, mỗi người đều có thứ theo đuổi khác nhau, thứ vi sư theo đuổi không phải là trường sinh bất tử, thứ vi sư muốn là được làm bạn cùng Vô Ưu, cho dù chết thì ở dưới cửu tuyền Vô Ưu đã chờ ta lâu rồi, ta tất phải đi. Ngươi đừng khuyên nữa.”

Nê Bồ Tát cảm thán nói: “Ai! Thiên Tinh Tử, cuối cùng ta biết vì sao lúc đó Vô Ưu chọn ngươi. Ta không xứng với nàng.”

Chung Sơn nhìn nhìn Thiên Tinh Tử, thở dài một hơi, im lặng đứng bên cạnh, không khuyên nhủ nữa, bởi vì Chung Sơn có thể cảm nhận tâm tình của Thiên Tinh Tử, có lẽ chết mới là lựa chọn tốt nhất cho sư tôn, cho dù trong lòng Chung Sơn không muốn, cũng không thay đổi được chấp niệm trong lòng Thiên Tinh Tử.

Nhìn nhìn Nê Bồ Tát, Thiên Tinh Tử hít sâu một hơi nói: “Phân thân Ảnh Vô Tà đi ra, ngươi tận lực diệt sạch, còn có, thay ta chiếu cố Chung Sơn, chờ ta trở lại.”

Nê Bồ Tát không nói chuyện, chỉ nhắm mắt gật gật đầu.

Thấy Nê Bồ Tát gật đầu, Thiên Tinh Tử hít sâu một hơi, thân hình bay hướng về phía trước, tiếp đó bay cao lên không trung.

Lật tay một cái, trong tay Thiên Tinh Tử đột nhiên xuất hiện một chước tử (thìa) màu tía.

Từ trên không trung, tay cầm chước tử, thân thể Thiên Tinh Tử đột nhiên sáng lòa, trong chớp mắt, Thiên Tinh Tử giống như một mặt trời to lớn, quang cầu khổng lồ sáng dị thường, bắn ra bốn phía, đem hết thảy xung quanh chiếu sáng ngời.

Khoảng khắc, bóng tối nơi đay đột nhiên biến mất, tất cả đều bừng sáng như ban ngày.

Quang cầu trên cao trăm trượng bao phủ Thiên Tinh Tử, đồng thời không chỉ nơi Thiên Tinh Tử, ở xa xa còn có sáu quang cầu cực lớn.

Bảy quang cầu cực lớn, giống như bảy ngôi sao, phóng ra quang mang chói mắt, sắp xếp thành hình như chiếc chước (thìa) khổng lồ. Cùng phương vị với Bắc Đẩu Thất Tinh trên trời.

Trong nháy mắt bảy đại quang cầu xuất hiện, đột nhiên như hình thành liên hệ, bảy quang thể khoái tốc nối liên tiếp nhau.

Một chước(thìa) khổng lồ chiếu xuống quanh huy vô cùng vô tận.

Khoảng khắc, đại trận U Ảnh tông nơi xa cũng bị cường quang bao phủ, hệt nhe một bức tường thủy tinh sáng lòa khốn chặt nó vậy, Chung Sơn còn thể nhìn được một lượng lớn phi kiếm từ bên trong U Ảnh tông xông ra.

Tiếng va chạm “đương đương” vang lên không ngớt, vô số phi kiếm bị bắn ra, hết thảy đều bị bức tường thủy tinh ngăn cản lại.

Đại trận U Ảnh tông rút đi, cơ hồ tất cả mọi người đều biết lúc này không ổn, đại trận vừa triệt, chúng đệ tử U Ảnh tông điên cuồng bay ra ngoài, nhưng tường thủy tinh vẫn đứng sừng sững, đẩy bật chúng đệ tử U Ảnh tông trở lại.

Chung Sơn cảm thán nhìn màn này, Bắc Đẩu Thất Tinh trận? Khốn thủ một tông?

Ngay khi Chung Sơn đang kinh thán, trong quang cầu cực lớn trên trời đột nhiên truyền tới tiếng Thiên Tinh Tử.

Thiên Tinh Tử hét lớn một tiếng: “Khai dương Vũ Khúc tinh, dĩ ngộ thọ vô, câu liên thất tinh, hoàng tỉnh tỏa, phần tà ma.”

Nơi xa chợt truyền đến tiếng kêu của Huyền Tâm Tử: “Không.”

Từ nơi khác cũng truyền đến tiếng kêu bi thương cửa Cô Sương Tử: “Sư huynh.”

Chung Sơn hít sâu một hơi, nhìn kỹ lên trên, Nê Bồ Tát đứng bên cạnh than một hơi.

Trong U Ảnh tông đột nhiên truyền tới tiếng bạo quát: “Hỗn đản….”

Một hân ảnh hắc bào đột nhiên xông ra, nháy mắt đã bắn về phía tường thủy tinh của Bắc Đẩu Thất Tinh đại trận. Tường thủy tinh đột nhiên nát vụn hơn phân nủa, nhưng trong chớp mắt đó, từ những chỗ nát vụn liền hình thành bức tường thủy tinh còn dày hơn. Lúc này Chung Sơn tunhj không nhìn về phía bóng đen mà trừng lớn mắt nhìn lên trên trời.

Trừ nơi này sáng ngời ra, bầu trời xa xa như chợt mờ đi, chỉ còn lại bảy ngôi sao lớn sáng ngời.

Thất tinh Bắc Đẩu, là thất tinh Bắc Đẩu, ở chỗ khác nhìn thấy thế nào thì Chung Sơn không biết, nhưng Chung Sơn có thể nhìn thấy rõ ràng, trên bầu trời chỉ còn lại thất tinh Bắc Đẩu.

Thất tinh Bắc Đẩu bên trên giống như đang hình thành hô ứng với thất tinh Bắc Đẩu bên dưới, đột nhiên từ những ngôi sao trên trời giáng xuống, từng luồng cường quang bắn thẳng xuống Bắc Đẩu Thất Tinh đại trận.

Đại trận chợt bạo trướng sáng ngời, dưới cường quanh, Chung Sơn không nhìn rõ được thứ gì, quá sáng, giống như mặt trời, quang mang quá gai mắt.

Câu dẫn Bắc Đẩu? Chung Sơn trừng lớn mắt, đây, đây là đại trần gì? Chiến trận? Tĩnh trận?

Câu dẫn lực lượng sao trời? Đấu chuyển tinh di?

“A a a, cường quang bao phủ quanh đại trận, đột nhiên truyền đến vô số tiếng kêu thảm, thanh âm rất thê lương, giống như người bên trong đang bị vạn ngàn thiên hỏa thiêu đốt, vô cùng thống khổ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui